Đại Thúc Phải Gả

Chương 41: Ký ức



Về đến nhà, Kỷ Hạo cũng không có đối Nhất Hạ làm gì đó.

Nhất Hạ lòng tràn đầy cảnh giác, ăn cơm, tắm rửa, cho đến khi ngồi ở đại sảnh, tiểu Kỷ Hạo cũng chưa đụng vào y.

Thấy đã 12 giờ, Nhất Hạ âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhất Hạ mới vừa đứng dậy muốn trở về phòng, đột nhiên Kỷ Hạo che ở trước mặt y khiến y hô hấp cứng lại.

“Em muốn làm gì?”

“Anh……”

“Ân?” Nhất Hạ mày gắt gao nhăn lại, đề phòng nhìn cậu.

“Anh có thể giải thích một chút hay không, anh cùng gia hỏa cách vách kia nhận thức như thế nào?”

Nhất Hạ giật mình.

Nhất Hạ chột dạ.

Nhất Hạ ở kia vung tay múa chân một cái, gật đầu: “Chính là như vậy nhận thức.”

“Nhận thức như thế nào?”

Tiểu Kỷ Hạo khó hiểu nhìn Nhất Hạ trong mắt coi như đúng rồi không thuận theo.

Nhất Hạ nhíu mày, có điểm bực, lớn tiếng: “Em quản không được!”

Nhất Hạ nói xong liền trở về phòng đập cửa.

Kéo chăn ra, y mới vừa chui vào trong ổ chăn, cửa đột nhiên mở ra.

Nhất Hạ giương mắt nhìn lên, trong bụng cảm thấy có nguy cơ không hay, tiểu Kỷ Hạo ôm gối đầu tiến vào, xoay người giữ cửa chốt khóa.

“Em muốn làm gì?”

“Em muốn cùng anh ngủ.”

Nhất Hạ luống cuống.

Nhất Hạ nghe xong cảm giác như tiểu Kỷ Hạo là muốn nói: Em muốn ngủ với anh.

Nhất Hạ muốn xuống giường, lại bị kéo lại.

“Anh cùng tên cách vách kia là như thế nào nhận thức?”

Lại hỏi?

Nhất Hạ giật mình, nhìn Kỷ Hạo, vẻ mặt nghiêm túc, cảm thấy kỳ quái, nói: “Em quen biết hắn ta?”

Kỷ Hạo không nói chuyện.

Kỷ Hạo cùng Nhất Hạ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, Nhất Hạ đọc không hiểu trong mắt cậu là cảm xúc gì, Kỷ Hạo đột nhiên: “Không quen biết.”

Nhất Hạ không biết Kỷ Hạo lời này vừa nói là thật hay giả.

Bởi vì Kỷ Hạo nói xong, liền vùi đầu vào cổ y.

Nhất Hạ toàn thân cứng đờ.

Y rất sợ Kỷ Hạo sẽ đối với mình làm gì đó.

Y đề phòng, thật lâu.

Đêm, thực tĩnh lặng.

Kỷ Hạo hoàn toàn không còn động tĩnh.

Nhất Hạ cho rằng cậu đã ngủ rồi, xê dịch thân thể, lại bị Kỷ Hạo giữ chặt.

“Anh……”

Kỷ Hạo nhỏ giọng.

Nhất Hạ cảnh giác, hơi hơi nghiêng mặt: “Cái gì?”

Kỷ Hạo không đáp.

Đêm, lẳng lặng, chờ đợi khiến cho người ta bất an.

“Em muốn nói cái gì?”

Nhất Hạ lại nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Hạo vẫn không cho phản ứng.

Nhất Hạ cho rằng cậu ngủ mơ, nhưng đến khi xê dịch thân thể, lại bị Kỷ Hạo giữ lại.

“Anh……”

Nhất Hạ lại cảnh giác.

Y lần này không hỏi Kỷ Hạo, mà là tiếp tục cục cựa.

Nhưng Kỷ Hạo lại ngẩng đầu lên, cọ cọ, đôi môi dán lên lỗ tai y.

Nhất Hạ bắt được cánh tay Kỷ Hạo thì tay lại bị Kỷ Hạo phản lấy bắt được.

Kỷ Hạo cầm lấy tay của y kéo xuống một cái, Nhất Hạ sờ lên dưới thân cậu, hít một ngụm khí lạnh, muốn đẩy tay cậu ra, lại bị Kỷ Hạo đè lấy.

“Anh không phải đã có một chút giác ngộ rồi sao?” Kỷ Hạo thanh âm thấp thấp, tràn đầy từ tính, cậu nhỏ giọng: “Lên mạng tìm kiếm mấy cái kia, còn không phải là muốn bắt đầu tiếp nhận rồi sao?”

“Không có!” Nhất Hạ muốn giải thích, nhưng mở miệng, lại nói không nên lời.

Nếu không nói, nói không chừng Kỷ Hạo sẽ bỏ qua cho mình.

Theo như y biết, nếu y thẳng thắn, Kỷ Hạo không biết sẽ làm như thế nào.

Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ muốn nói lại thôi, đạm cười, vươn cổ, ngậm lấy hầu kết Nhất Hạ.

Nhất Hạ hít khí, trong lòng bực bội, trực tiếp tát một cái lên mặt Kỷ Hạo.

Đánh xong, Kỷ Hạo cùng Nhất Hạ đều sửng sốt.

Đột nhiên có cái gì ở trong đầu Nhất Hạ hiện lên.

Nhất Hạ bỗng nhiên cảm thấy, cái này, y giống như đã làm rồi.

Chính là……

Có thể hay không là…… Cổ Nhạc?!

Nhất Hạ kinh ngạc.

Nhưng còn không kịp nghĩ lại, Kỷ Hạo liền bế y lên đè lấy, dáng người cao lớn, hít thở không thông cùng với cảm giác áp bách, áo ngủ Nhất Hạ bị cởi ra, kinh hoàng thất thố, đẩy cậu ra không được, hoảng loạn, nổi giận, gào lên: “Em cút ra!”

Động tác Kỷ Hạo dừng lại.

Kỷ Hạo ngẩng đầu nhìn y, ngồi dậy, biểu tình kia, Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình nói lỡ, tâm liền hoảng sợ.

Nhưng mà, bọn họ là anh em không phải sao?

Như vậy, là không đúng không phải sao?

Nhất Hạ cắn môi.

Y ngồi dậy.

Cuối cùng, như thể là do nỗi buồn kéo từ rất lâu tới tận giờ mà phải hạ quyết định, y ngẩng đầu, chịu đựng cảm xúc quay cuồng, đôi mắt hồng lên, nói: “Không có biện pháp ở chung, anh thật sự…… Anh muốn đưa em trở về, chỗ của dì Bội.”

Có cái gì đó ở trong đôi mắt Kỷ Hạo khẽ chuyển.

Nhất Hạ thấy cậu không đáp yên lặng nhìn mình, thực bất an.

“Kỷ Hạo……”

Kỷ Hạo không có động tĩnh.

Cũng chỉ là bình tĩnh nhìn y.

“Kỷ Hạo……”

Nhất Hạ thân thủ muốn bắt lấy cánh tay cậu, lại bị cậu mạnh mẽ đẩy ra.

Kỷ Hạo kéo ra chăn xoay liền trèo xuống giường, điều này khiến cho Nhất Hạ bất an hoảng sợ.

Phảng phất như thể chỉ cần buông lỏng tay liền sẽ mất đi, y không hề nghĩ ngợi, nhào đến, đem Kỷ Hạo ôm lấy.

Kỷ Hạo liền đứng ở chỗ đó.

Cho dù cái gì cũng không nói, nhưng như cũ có thể cảm giác được cậu đang tràn đầy phẫn nộ.

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

Nhất Hạ luống cuống.

Nhất Hạ thấy cậu lại muốn đi, khẩn cầu cậu, vùi đầu vào lưng cậu.

Nếu buông tay, thân nhân duy nhất trên đời mất đi mà tìm lại được này……

Sẽ không còn nữa.

Kỷ Hạo trầm mặc.

Cuối cùng, trên lưng cảm giác ươn ướt, mày khẽ động, giận dữ trong mắt dần dần tiêu tán.

“Anh?”

Cậu quay đầu lại, Nhất Hạ hoảng loạn buông tay, thực xấu hổ lau đi nước mắt đầy trên mặt mình.

Kỷ Hạo nhìn y, sự trẻ con trên mặt không còn tồn tại nữa, cậu kéo tay Nhất Hạ xuống, thực nghiêm túc mà đối Nhất Hạ nói: “Về sau không được đuổi em đi.”

“Được.”

Thanh âm Nhất Hạ thật trầm.

Nam nhân lớn tuổi như vậy còn khóc, y cảm thấy rất mất mặt, đầu cúi thấp quay mặt qua chỗ khác, Kỷ Hạo nâng mặt y lên, muốn y nhìn mình.

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, sẽ không lặp lại lần thứ hai.”

Nhất Hạ giật mình.

Kỷ Hạo đang đợi đáp án của y.

Nhất Hạ gật đầu: “Được.”

Kỷ Hạo cười.

Trên mặt lại tràn đầy tính trẻ con.

“Linh hồn nhỏ bé của em đã chịu thương tổn.”

Đại khuyển hai mắt lưng tròng, làm nũng: “Anh muốn bồi thường, muốn thân thiết em.”

Nhất Hạ chớp mắt.

Nhất Hạ muốn cự tuyệt, nhưng thấy cái trán của cậu đã tích cực vươn lại, vừa tức giận vừa buồn cười, hai tay ôm lấy mặt cậu, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào một chút.

“Còn có nơi này, nơi này.”

Nhất Hạ hữu cầu tất ứng, ở trên cánh mũi cao của Kỷ Hạo ấn một chút.

“Còn có nơi này, nơi này.”

Nhất Hạ thấy đôi môi của Kỷ Hạo chu lại.

Chính là chỉ còn một chút nữa dán lên, Nhất Hạ đột nhiên phản ứng lại, chớp mắt, hướng lên mặt Kỷ Hạo đang chơi tâm cơ véo một cái, khuôn mặt tuấn tú bị kéo một cái.

“Được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Ân? Ân? Anh sao lại có thể như vậy……”

Kỷ Hạo ăn đau, mắt lưng tròng, đại khuyển bị véo thành tiểu cẩu cẩu.

Nhất Hạ nhìn, tích tụ trong lòng trở thành hư không, mỉm cười, bị Kỷ Hạo nhào lên áp đảo.

Đêm, đồng hồ điểm 3h sáng.

Kỷ Hạo đứng ở trên ban công, khoanh tay, nương theo ánh đèn mờ nhạt nhìn một tấm ảnh cũ, như suy tư điều gì.

Ảnh chụp ở trong một bữa tiệc.

Một tiểu nam hài thắt nơ bướm đang cười khanh khách, vuốt đầu một nam hài khác, nam hài bị sờ đầu thực khó chịu nghiêng liếc cười nam hài đó, ở một khác chỗ không xa, một tiểu nam hài mặc tây trang màu trắng, bàn tay bị người lớn nắm chặt, đôi mắt trừng lớn, nhìn hai tiểu hài tử bên này.

Là hắn sao?

Kỷ Hạo trầm tư, nghe được một tiếng rất nhỏ, liếc mắt nhìn ban công cách vách một cái, không thấy có động tĩnh, quay đầu lại nhìn đại sảnh, thấy Nhất Hạ từ trong phòng đi ra, cậu vội vàng đem điếu thuốc trên tay hủy tung diệt tích ném xuống dưới lầu.

“Sao lại đứng ở đây?”

Nhất Hạ hỏi.

Thấy động tác cậu hoảng loạn, cảm thấy kỳ quái đi tới.

Kỷ Hạo nhất thời luống cuống tay chân, ảnh chụp bay ra ngoài, Kỷ Hạo “Ai!” Một tiếng, không bắt lấy, ảnh chụp phiêu lượn đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.