Xe nhanh chóng biến mất ở trên phố, Nhất Hạ lần nữa tỉnh lại, đã ở trên một cái đảo nhỏ.
“Tôi phải đi về!”
“Không cho phép!”
“Tôi phải đi về a!”
“Tôi nói không cho phép!”
Cố Gia rống thật lớn.
Nhất Hạ bị cậu đẩy ngã ở trên sô pha.
Nhất Hạ kích động thật sự, rống: “Tôi lúc nào đồng ý với cậu hả? Cậu sao có thể xúi bậy Kỷ Hạo làm loại việc này! Súng sao, các ngươi cầm thứ như vậy vọt vào bệnh viện, không phải Kỷ Hạo giết Cổ Nhạc, sẽ là Cổ Nhạc giết Kỷ Hạo!”
Nhất Hạ cho rằng Cố Gia là người đề xướng. (Lộn người rồi =))) trách oan anh tội)
Kỷ Hạo ngoan như vậy, không có khả năng xách súng tới. =)))))))
Nhất Hạ cho rằng là Cố Gia lợi dụng Kỷ Hạo, muốn Kỷ Hạo làm vật hi sinh.
Nhất Hạ lắc đầu, đứng dậy: “Tôi phải đi về……”
“Anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần!”
“Lặp lại bao nhiêu lần thì thế nào…… Em trai tôi sẽ bị cậu hại chết, sẽ bị cậu hại chết!”
Cố Gia thật sự nổi giận.
Cố Gia mạnh mẽ túm lấy Nhất Hạ đem y kéo đi ra ngoài.
Nhất Hạ kinh hoàng, một đường bị lôi kéo chạy chạy ngã ngã, cuối cùng, đi qua cánh rừng, bị Cố Gia đẩy, ngã mạnh trên bờ cát.
Hạt cát màu trắng.
Ở phía dưới ánh mặt trời, lấp lánh.
“Anh đi đi!”
Nhất Hạ hoảng sợ nhìn xem bốn phía, biển xanh trời xanh, một con thuyền cũng không có, Cố Gia nâng cằm đối y giận: “Anh có bản lĩnh, anh bơi trở về a!”
Cố Gia xoay người đi trở về.
Không nghĩ, đi một đoạn xa cậu quay đầu lại, thấy Nhất Hạ thật sự đã nhào vào trong biển, cả kinh thầm mắng một câu, xoay người nhanh chân chạy lại.
Nhất Hạ như thế nào cũng không chịu lên bờ.
Cố Gia ở đó mắng to, hai người kẻ đẩy người xô, Cố Gia bị y đẩy té sặc nước, khí nóng bốc lên, trực tiếp đem Nhất Hạ ấn vào trong nước cho y hôn mê, rồi kéo trở lại lên bờ.
Cố Gia bị lăn lộn mệt chết.
Cậu nằm xoài trên bãi cát, thở hổn hển, cuối cùng, vội vàng nhấc tay, vỗ vỗ mặt Nhất Hạ, thấy y có phản ứng, cõng y lên, đi về nhà.
Nhất Hạ sau đó phát sốt.
Vẫn luôn nói mê sảng.
Nhất Hạ sau khi tỉnh lại không chịu uống thuốc.
Cố Gia phát hỏa như thế nào đều không lay chuyển được.
Cố Gia sau đó đem thuốc hòa với nước đổ vào miệng Nhất Hạ, Nhất Hạ hôn mê trầm người ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, Nhất Hạ đi ra ngoài, thấy Cố Gia đang xem tin tức, đi tới.
Nhất Hạ không nghĩ trên đảo nhỏ cũng có thể thu được tín hiệu TV.
Nhất Hạ nhìn chằm chằm không chớp mắt, cho đến khi tin tức kết thúc mới đi WC.
Sau khi y đi vào Cố Gia đứng ở trước cửa.
Cố Gia gõ gõ cửa, hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Nhất Hạ bên trong không phản ứng.
Cố Gia nén xuống cơn giận, đứng trước cửa WC lớn tiếng: “Anh vừa rồi cũng thấy được, không có tin đấu súng.”
Nhất Hạ vẫn không cho phản ứng, Cố Gia ồn ào: “Nói sẽ không có việc gì thì sẽ không có việc gì, lại không phải tôi muốn làm như vậy, anh muốn thế nào mới bằng lòng tin tôi a?”
Cố Gia chờ không được đáp án, có điểm phát hỏa.
Lúc trước chủ ý lại không phải hắn đề ra, dựa vào cái gì kêu hắn nhận thái độ này.
Cố Gia nạt nộ: “Anh còn như vậy, anh tin hay không tôi……”
“Oanh” Cửa gỗ được đẩy ra.
Cố Gia nhìn đến Nhất Hạ, ngẩn ra, định há miệng, Nhất Hạ lại không để ý tới cậu, đi về phía sô pha.
Cố Gia đi theo y trở lại sô pha.
Nhất Hạ cầm điều khiển từ xa bắt đầu không ngừng chuyển kênh.
Nhất Hạ bắt đầu xem tin tức đoạn thời gian vừa rồi.
Bao gồm ngôn ngữ nghe hiểu được hay nghe không hiểu, y đều xem.
Cố Gia ở một bên bồi, ngủ mất.
Cố Gia vẫn luôn ngủ, vẫn luôn ngủ, đột nhiên ngốc tỉnh, đại sảnh một mảnh hắc ám, cậu vừa quay đầu, nhìn đến Nhất Hạ bọc trong chăn nhìn như u linh, bị dọa sốc.
“Má ơi……” Cậu bình thường trở lại xoa mắt oán giận: “Anh cũng quá quỷ dị đi?”
Nhất Hạ không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm vào màn hình TV không chớp mắt.
Nơi này có thể bắt được bao nhiêu đài, bất cứ cái nào, Nhất Hạ một cái đều không buông tha, vẫn luôn ngồi đó xem.
Cố Gia đầu hàng.
Cố Gia lấy di động ra gọi điện thoại.
Đợi thật lâu, gần hừng đông, Cố Gia mới lấy laptop, đi đến trước mặt Nhất Hạ, hỏi: “Muốn xem hay không?”
Nhất Hạ không phản ứng.
Cố Gia sớm đoán được y sẽ như vậy, vì thế tự mình đem máy tính đặt ở trước mặt Nhất Hạ.
Nhất Hạ ngay từ đầu còn không để ý.
Nhưng từ từ, ánh mắt Nhất Hạ dời xuống.
Đây là một đoạn ngắn chụp lén.
Bên trên có biểu hiện ngày.
Tổng cộng hai đoạn, một cái Cổ Nhạc, một cái Kỷ Hạo, tất cả đều cho Nhất Hạ xem.
“Nhìn đến không?” Cố Gia chỉ hình ảnh: “Mọi người đều ổn.”
Nhất Hạ ánh mắt nhìn chằm chằm hình ảnh.
Kỷ Hạo ở trong một căn phòng như vừ có bão tạt qua.
Đồ vật bị ném loạn, có mấy người cúi đầu chịu cơn giận của hắn.
Xem ngày, thì mới gần đây.
“Hắn đập Cổ Nhạc bị thương?”
Nhất Hạ thanh âm rất thấp.
Cố Gia chớp mắt, phẫn: “Tôi bị anh tổn thương!”
Cố Gia đem máy tính gấp lại, cầm lấy bỏ đi, Nhất Hạ vội vàng đứng dậy kéo lấy cậu, bị cậu tránh ra.
“M, tôi hiện tại liền đi đầu thú tự thú!” Cố Gia hung hăng đối Nhất Hạ rít gào: “Vàng thật không sợ lửa, lão tử tất cả đều khai ra, nhiều lắm chỉ là tòng phạm, lão tử đem mọi việc khai hết, rốt cuộc xem coi ai chơi tâm cơ, ai mang theo súng, ai đem việc nháo đại!”
Nhất Hạ luống cuống.
“Trừ cậu ra còn có ai?” Nhất Hạ vì Kỷ Hạo biện bạch: “Em trai tôi rất ngoan!”
Nhất Hạ ý tứ là y tuyệt không tin tưởng.
“Ngoan đến độ đem Cổ Nhạc đưa vào bệnh viện?” Cố Gia quay lại, rống: “Anh hồ đồ, nhưng anh không phải thằng ngu, Cổ Nhạc là loại người nào, đừng nói với tôi ngươi không biết!”
“Anh biến mất bao lâu thì ở đó bấy lâu……” Cố Gia chỉ tay ra ngoài: “Thương thế Cổ Nhạc lúc đó, anh tận mắt thấy? Kỷ Hạo lúc đó đánh hắn sao? Kỷ Hạo lúc ấy là không có khả năng đánh hắn!”
Cố Gia đem máy tính ném lên sô pha, trở về phòng “phanh” một tiếng đóng cửa.
Nhất Hạ bị chấn đến run lên.
Cúi đầu nhìn laptop, y ngồi trở lại trên sô pha.
Màn hình máy tính một lần nữa nhấc lên, đoạn phim ngắn kia Nhất Hạ lại nhìn một lần.
Video, là từ phòng ở đối diện chụp lén từ xa.
Hình ảnh không phải rất rõ ràng, Kỷ Hạo ở kia bão nổi, ném đồ vật, còn đi tới đi lui, thoạt nhìn chuyện gì đều không có.
Lại xem đoạn video của Cổ Nhạc, cách cánh cửa, góc chụp nghiêng từ cửa sổ.
Cổ Nhạc lẳng lặng ngồi ở trên giường bệnh, ngửa đầu, không biết nghĩ đến cái gì, A Lộ thực tức giận, lúc thì chống eo, lúc thì lát khoa tay múa chân, ở kia gọi điện thoại.
Hồi tưởng sự việc lúc trước phát sinh, Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy sự tình không hợp lý, hết thảy đều không hợp logic.
Y đột nhiên phát hiện mình cũng không hiểu biết Kỷ Hạo.
Hình ảnh Kỷ Hạo tràn đầy lệ khí giơ súng không ngừng xuất hiện trong đầu y.
Nhất Hạ hãi hùng khiếp vía, đột nhiên phát hiện mình căn bản không quen biết Kỷ Hạo như vậy.