“Lão tử cũng không muốn chọc vào cột sống người khác!”
Cố Gia kéo chăn đi ngủ, Nhất Hạ nhìn cậu, thực buồn bực.
“Nguyên bản tôi cùng Kỷ Hạo sinh hoạt vẫn luôn rất yên bình……”
Kỷ Hạo xuất hiện, là lúc sinh hoạt của Nhất Hạ thật buồn chán tĩnh lặng.
Nhất Hạ ngay từ đầu cho rằng mình sẽ không thể quen được, nhưng là Nhất Hạ phát hiện Kỷ Hạo có vẻ thích ứng rất tốt với nhịp sinh hoạt của mình, cảm thấy thực an tâm.
“Sau đó đi đến phòng môi giới kết hôn, gặp gỡ cậu, lại trong buổi gặp mặt kết giao, gặp gỡ Cổ Nhạc, lại sau đó, còn bắt gặp Thi Viêm vừa trở về …… Lại sau đó nữa, xảy ra rất nhiều việc.”
Cố Gia ở trong chăn nghe được tên Thi Viêm, ngẩn ra.
Cố Gia cùng Thi Viêm có thể nói là rất quen thuộc, nhưng là Cố Gia chưa bao giờ nghe nói qua Nhất Hạ từ miệng Thi Viêm.
“Vì cái gì các ngươi đều vây quanh ta?” Nhất Hạ lời này vừa thốt ra lại cảm thấy mình đang tự nâng cao giá trị của bản thân, nghĩ nghĩ, nói: “Vì cái gì mà tất cả những việc xảy ra gần đây, giống như tất cả đều liên quan đến ta?”
Nhất Hạ bởi vậy thất nghiệp.
Hai mươi mấy năm tuổi nghề, nguyên bản tính toán sau khi về hưu sẽ có BHYT, có tiền hưu, cho rằng già rồi cho dù lẻ loi một mình cũng sẽ có tiền đi viện dưỡng lão, nhưng là hiện tại, cái gì cũng không có.
Nhân sinh có bao nhiêu cái hai mươi năm.
Vất vả có gắng một thời gian dài như vậy, chỉ vì một đoạn thời gian ngắn ngủi mà mất đi tất cả, Nhất Hạ vẫn luôn cảm thấy oan uổng.
Y nói: “Kỷ Hạo bắt đầu không nghe lời, Cổ Nhạc bắt đầu gây phiền toái……”
Nhất Hạ cảm thấy Kỷ Hạo thông minh như vậy, có thể phục kích Cổ Nhạc cho dù một chút cũng không kỳ quái.
Nhưng là tính cách Cổ Nhạc như vậy, sao có thể dễ dàng nói chuyện đến vậy, y cảm thấy phi thường quái dị.
“Sau đó Kỷ Hạo còn cầm súng tới bệnh viện……”
Cố Gia đột nhiên ngồi dậy.
Cậu rất hung hăng, Nhất Hạ cả kinh câm miệng ngước mắt nhìn cậu.
Cố Gia trừng y.
Nhất Hạ thấy cậu tức giận, nghĩ nghĩ, muốn đứng dậy lui ra ngoài, Cố Gia nhìn đến, lập tức liền rít gào.
“Anh thật sự già lắm rồi!”
Cố Gia giận: “Vừa dong dài, lại yếu đuối, lại còn do dự!”
“Hỏi chuyện thì hỏi tới hỏi lui hỏi không đúng trọng điểm, nhìn thấy mọi người đối với anh hung hăng anh liền im miệng, giảng anh lại không nghe, nói anh lại không rõ, anh bảo lão tử về sau lấy cái gì câu thông cho anh, lấy cái gì câu thông cho anh?”
“Cậu có chuyện gì gạt tôi?”
Nhất Hạ đột nhiên nói một câu làm Cố Gia ngẩn ra.
Vừa rồi còn mắng Nhất Hạ vòng vo, Nhất Hạ đột nhiên trực tiếp như vậy, Cố Gia lại cảm thấy mình đáp không được.
Kỳ thật không phải Cố Gia không muốn nói.
Cố Gia nhìn vào đôi mắt Nhất Hạ liền biết, Nhất Hạ sẽ không tin.
Về Kỷ Hạo không phải em trai ruột của Nhất Hạ, Cố Gia cũng chỉ biết đến vậy, nhưng chi tiết lại không rõ, tiền căn hậu quả hắn càng không biết, hơn nữa không có chứng cứ chứng minh.
Kỷ Hạo tại phương diện này vẫn luôn rất cẩn thận.
Từ việc hắn biết rõ Nhất Hạ ở chỗ Cổ Nhạc, lại chết nhịn lâu như vậy không đi đòi người là có thể thấy được.
Kỷ Hạo lúc trước vẫn luôn cực lực tránh phát sinh xung đột cùng Cổ Nhạc ở trước mặt đại thúc.
Hơn nữa Nhất Hạ căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến, thậm chí căn bản không biết đến nhân vật vô cùng quan trọng là Ngọc phu nhân.
Chưa thấy qua tức là chỉ có thể xem như truyền thuyết.
Mặc kệ hắn nói như thế nào, cũng chỉ là nói suông chứ không làm, một giây thôi sẽ huỷ hoại cảm tình Nhất Hạ đối với mình……
“Súng là do Kỷ Hạo cầm đến.”
Cố Gia tính toán vì chính mình minh oan.
Hắn tiếp tục: “Buổi tối hôm đó hắn nhận được một video linh tinh, là về anh, cho nên hắn tới tìm tôi, nói muốn cứu anh trở về.”
“Video?”
Nhất Hạ ngạc nhiên.
Cố Gia liếc y: “Chính là đoạn video anh bị Cổ Nhạc cột vào đầu giường.”
Cố Gia nghĩ đến trong lòng liền trào lên cơn tức, lúc đó nếu hắn đi vào từ cửa chính, Cổ Nhạc lúc này sẽ vinh dự được nằm trong nhà xác.
Nhất Hạ thấy Cố Gia thoáng liếc mình tỏ vẻ ghét bỏ, chớp mắt, nói: “Không có khả năng! Tôi khi nào bị Cổ Nhạc trói?”
“Không cần sợ……”
Cố Gia kéo chăn, tính toán nằm xuống, tỏ vẻ độ lượng: “Anh lại không phải tự nguyện, lão tử lại chưa nói nhất định không cần anh……”
Thái độ Cố Gia chọc Nhất Hạ xù lông.
Y đến bên giường rót nửa chén nước.
Nhất Hạ thân thủ tạt một phát vào thẳng mặt Cố Gia.
Cố Gia cả kinh nhảy lên, lau mặt, ngồi dậy, dựng mi, rống: “Anh mắc bệnh thần kinh a!”
“Cổ Nhạc căn bản không trói tôi!”
Cái này là trọng điểm.
Nhất Hạ cùng Cổ Nhạc làm, nhưng Cổ Nhạc trước nay chưa từng trói y, đoạn video kia là giả.
“Còn cãi cố! Nóng hổi mới ra lò, ngay buổi tối trước khi xảy ra việc kia!”
“Vậy càng không thể!” Nhất Hạ lớn tiếng: “Tôi ngủ sô pha, Cổ Nhạc ngủ giường, buổi tối hôm đó bọn tôi cái gì cũng chưa làm!”
“Lúc trước thì sao?”
Cố Gia đột nhiên hỏi như vậy, Nhất Hạ ngẩn ra.
Kỳ thật Cố Gia để ý không phải video.
Video như thế nào, sự tình như thế nào, Cố Gia khó chịu, kỳ thật là quan hệ giữa Nhất Hạ cùng Cổ Nhạc.
Nhìn biểu tình Nhất Hạ, Cố Gia cũng biết.
Hắn đã sớm đoán được.
Bằng không Cổ Nhạc cũng sẽ không bị Kỷ Hạo đập cho vào bệnh viện.
Nhất Hạ đến bây giờ còn ở đó biện minh cho Cổ Nhạc, Cố Gia cảm thấy, giữa Nhất Hạ cùng Cổ Nhạc nhất định là Nhất Hạ tự mình đưa tới cửa.
Cố Gia đứng dậy đi ra ngoài.
Nhất Hạ cảm giác được cậu tức giận, xoay người lại muốn hỏi cậu đi đâu, không nghĩ, lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Cố Gia đột nhiên xoay người giận dữ chỉ Nhất Hạ: “Câm miệng!”
Nhất Hạ bị Cố Gia rống không dám nói nữa.
Nhất Hạ nhìn bóng dáng cậu, đột nhiên cảm thấy, rất khó chịu.
Nhất Hạ lẳng lặng ngồi thật lâu ở trong phòng, cuối cùng, đi ra ngoài.
Lúc này trời đã sáng.
Cố Gia lẳng lặng ngồi trên sô pha, không nói lời nào.
Nhất Hạ ra tới nơi, đứng sau lưng sô pha, nói: “Cậu đưa tôi trở về.”
Cố Gia không phản ứng.
“Tôi không muốn ở lại chỗ này.”
Cố Gia vẫn không cho phản ứng.
“Hơn nữa……” Nhất Hạ dừng một chút, thấp giọng: “…… Việc đã nhiều năm như vậy, tôi nghĩ tôi không còn là người phù hợp với cậu nữa rồi.”
Đôi mắt Cố Gia nhướn lên.
Nhưng hắn chỉ im lặng bực mình, không trả lời.
Kỳ thật Nhất Hạ nói không sai.
Vô luận khi còn nhỏ mong đợi như thế nào, trưởng thành, đó chính là giấc mộng.
Bà nội Cố Gia không lúc nào không nói với hắn, thế giới này không thay đổi, nhưng con người nhất định sẽ thay đổi.
Cho dù trước kia nhớ nhung như thế nào, nhiều năm sau, thật sự đứng ở trước mặt, mới phát hiện, nguyên lai tưởng niệm trong lòng vẫn luôn dừng lại ở trong trí nhớ của rất nhiều năm về trước.
Người trước mắt, sớm đã mang bộ dáng mà chính mình không thể nào tiếp thu được.
Nhất Hạ đi ra khỏi phòng.
Y ra đến bờ cát, lẳng lặng ngồi xuống, chờ Cố Gia quyết định.
Nhất Hạ không chờ được thuyền.
Một lát sau, trên đầu y liền xuất hiện một cái dù lớn.
Cố Gia đem dù cắm vào cát, phủi chân ngồi phía sau y, từ phía sau ôm chặt lấy y, không nói lời nào.
Tay Cố Gia siết lấy ngực Nhất Hạ, Nhất Hạ muốn đứng lên, bị cậu siết lại.
Nhất Hạ liếc Cố Gia.
Cố Gia vùi đầu vào vai y, dụi.
Nhất Hạ đặt tay lên đùi Cố Gia, nhàn nhạt: “Vì cái gì?”
“Bởi vì anh rất ngu ngốc……”
Cho nên không muốn buông tay.
Vô tâm cơ, không ảo tưởng, thậm chí, không yêu cầu.
Người như vậy, khó có thể gặp gỡ, thời gian lâu dần, cảm thấy quá uất ức, khó tránh khỏi một bụng hỏa.
Nhưng cho dù gần gũi ôm lấy thôi, cũng thực an tâm, không cần phải băn khoăn.
“Để tôi che chắn gió bão được không?” Cố Gia ngẩng đầu, đối Nhất Hạ: “Để tôi vì anh lưu lại, an an tĩnh tĩnh cùng nhau sinh hoạt, hai chúng dựa dẫm lẫn nhau, không cần lại ở trong biển người cô đơn phiêu bạc.”
Nhất Hạ hàng mi dài run lên, rũ mắt che khuất ánh sáng nơi đáy mắt.
Y thực cảm động.
Nhưng là, y vẫn còn lý trí.
Cố Gia còn trẻ.
Sở dĩ chấp nhất như vậy, hoàn toàn là do đắm chìm trong kí ức tuổi thơ.
Y định nói mình luyến tiếc Kỷ Hạo.
Nhưng là, cuối cùng, Nhất Hạ lại chỉ nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng, đem lời nói nuốt xuống, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Thu thập tâm tình, từng ngày từng ngày một trôi qua.
Dần dần, hai người không khí hòa hợp.
Trên đảo không có người nào khác.
Cố Gia tự xưng vua ở chỗ này.
Cậu dùng những thứ ít ỏi có được làm ra một con diều, cho Nhất Hạ xem.
Diều không bay lên được.
Nhất Hạ giúp hắn kéo dây diều chạy liền ba tiếng đồng hồ, kết quả Cố Gia đưa ra kết luận, là Nhất Hạ quá nặng.
Cố Gia có một cái xe đạp mới.
Nhất Hạ vì chứng minh mình kỳ thật rất nhẹ, đem xe đạp đưa ra bờ cát, dọc theo bờ biển.
Đạp hai ngày, một bước cũng không tiến lên được, Nhất Hạ càng thêm hăng hái.
Cố Gia lấy máy ghi lại, nhìn y chơi rất vui vẻ, thừa dịp Nhất Hạ không chú ý, chân trần trên bờ cát đuổi theo, đột nhiên nhảy lên đuôi xe.
Việc ngoài ý muốn xảy ra. Nhất Hạ cùng hắn đều không có ngã xuống.
Đầu xe đạp chổng thẳng lên không, đuôi xe thì bị nhấn hẳn vào trong cát, nhìn như một con ngựa đang lồng lên chuẩn bị nhảy.
Nhất Hạ thật buồn bực. Cố Gia lại rất kinh ngạc.
Cuối cùng Nhất Hạ muốn đem xe kéo lên, Cố Gia lại không cho.
Cố Gia đứng đó tạo dáng “uy vũ”, một hai phải bắt Nhất Hạ chụp cho hắn một tấm, Nhất Hạ ở kia xụ mặt liếc hắn thật lâu, cuối cùng thiếu chút nữa cười chết.
Trên đảo rất nống.
Nhất Hạ rất thích trộn salad.
Cố Gia luôn thích chạy lại hỗ trợ.
Lần đầu tiên, Nhất Hạ đem dưa leo giao cho hắn.
Hắn đeo bao tay vào, rửa sạch, cầm lấy dao gọt, ngoan ngoãn đứng cạnh tủ chén.
Hơn mười phút qua đi.
Cố Gia ra bên ngoài.
Nhất Hạ cho rằng cậu đã gọt xong, lại thu hoạch.
Trái xem, phải xem, trên xem, dưới xem.
Nhất Hạ ôm rổ rau đến.
Kỳ quái chính là, khắp tủ bát một miếng dưa leo cũng không có.
Lần thứ hai, Nhất Hạ lại đưa dưa leo cho cậu.
Cố Gia tiếp nhận cầm đi rửa, lại lấy dao đứng cạnh tủ bát.
Hơn mười phút sau, Cố Gia rời đi.
Nhất Hạ tới thu hoạch, lại xem, lại xem, nhìn quanh tủ bát, cái gì cũng không có.
Nhất Hạ vô pháp lý giải. Nhất Hạ vò đầu. Nhất Hạ cảm thấy thật quỷ dị.
Lần thứ ba, Nhất Hạ bắt đầu chú ý.
Cố Gia lại thực tích cực chạy tới hỗ trợ.
Nhất Hạ lại đưa cho hắn một quả dưa leo, nhìn hắn đứng cạnh tủ bát.
Nhất Hạ cố ý xoay người bận việc khác.
Năm phút đồng hồ sau, Nhất Hạ đột kích kiểm tra, tiến vào vừa thấy, sửng sốt.
Dưa lại không thấy!
Nhất Hạ phải tìm, trái tìm, thậm chí lục soát người Cố Gia.
Đang lúc Nhất Hạ tìm kiếm không có thu hoạch, nghĩ mãi không thông, Cố Gia đột nhiên ợ hơi.
Nhất Hạ hãn.
Nhất Hạ mắt thoáng nhìn.
Cố Gia sờ sờ dạ dày của mình, cười mỉa.
Từng ngày từng ngày lại trôi qua, chỉ biết là sớm hay muộn, không biết ngày với tháng.
Sinh hoạt khó tránh khỏi đôi lúc suy nghĩ.
Nhất Hạ chung quy là nhớ mong tiểu Kỷ Hạo.
Tốt xấu đó là em trai y.
Y mỗi khi muốn Cố Gia đem điện thoại đưa cho y, để y gọi điện thoại, Cố Gia nói thế nào cũng không chịu.
Bị Nhất Hạ bám dai, cầu khẩn rất nhiều lần, Cố Gia không kiên nhẫn, dứt khoát vừa nghe nhắc đên Nhất Hạ liền chạy đi.
Có một lần, Nhất Hạ phát hỏa trước.
Nhất Hạ nằm lỳ trên sô pha, không để ý tới hắn, cũng không nấu cơm.
Không bao lâu, Cố Gia thỏa hiệp.
Cố Gia đi tới đem di động ném vào người Nhất Hạ.
Nhất Hạ sửng sốt, nhặt lên vừa thấy, ngẩng đầu.
Giả đi?
Cố Gia chớp mắt, dùng tay ra hiệu: Giả ta liền ăn nó.
Di động kiểu gì a? Kiểu dáng quá kì lạ đi.
Nhất Hạ bán tín bán nghi cầm điện thoại, ấn một chuỗi dãy số, kết quả phản ứng gì cũng không có.
Nhất Hạ chớp mắt, quỳ trên sô pha, đem điện thoại quăng lên người Cố Gia, thủ thế: Ăn luôn đi!
Cố Gia thật sự ăn.
Nhất Hạ kinh hãi.
Bởi vì, Cố Gia nhai đến rất có tư vị.
Nhất Hạ đoạt tới nhìn kỹ, là chocolate.
Nhất Hạ tức giận xù lông, đuổi theo Cố Gia chạy vội đi ra ngoài.
Hai người truy bắt tới bờ biển, Nhất Hạ bắt lấy hắn, lại bị hắn phản công, hai người ngã trên bãi biển.
Bọt sóng, dâng lên đánh úp lên người cả hau, chậm rãi, mang đi những hạt cát dưới thân Nhất Hạ.
Hai người đều ướt đẫm.
Cố Gia hôn thật sâu lên Nhất Hạ, đôi tay du tẩu, càng thêm nóng bỏng.
Nhất Hạ không có cự tuyệt.
Nhưng thật ra thuận theo tự nhiên, thân thủ ôm lên cổ Cố Gia.
Hai người không có chú ý tới, bầu trời càng thêm tối tăm, tiếng sấm nổ vang, mây đen dày đặc, khí tràng áp lực, một hồi bão táp, sắp xảy ra……