Đại Thúc Phải Gả

Chương 84: Mang đi



“Em làm sao tới được chỗ này?”

“Đi theo đuôi người khác tìm tới……”

Kỷ Hạo đã tắm xong.

Lúc này một thân bận quần áo Cố Gia, cậu ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên sô pha, nhắm mắt lại, cúi đầu, hưởng thụ sự phục vụ tận tình Nhất Hạ.

Nhất Hạ đang giúp cậu lau khô tóc ướt.

Nhất Hạ nghe vậy động tác dừng lại, hồi ức trong tình cảnh Cố Gia rời đi, Nhất Hạ hỏi: “Vậy tại sao em bầy giờ mới xuất hiện?”

Đi cái đuôi, khẳng định là đi theo những người đó tới tìm Cố Gia.

Cố Gia đã đi rất lâu rồi.

Nói như vậy, Kỷ Hạo cũng đã lên đảo rất lâu rồi.

Nhất Hạ vừa hỏi, Kỷ Hạo mở bừng mắt.

Kỷ Hạo trầm mặc thật lâu, nói: “Em sợ trong phòng có người canh giữ, không dám tiến vào, ở bên ngoài nhìn thật lâu.”

“Anh.” Kỷ Hạo ngẩng đầu: “Hắn không có thương tổn đến anh chứ?”

Nhất Hạ không biết nói sao.

Như thế nào được gọi là thương tổn?

“Không cần nói bậy, Cố Gia là người tốt.”

Nhất Hạ giúp Cố Gia nói tốt, ngữ khí có điểm trách cứ làm tiểu Kỷ Hạo không cao hứng.

Cậu thân thủ vòng tay ôm lấy eo Nhất Hạ, đem Nhất Hạ kéo gần lại, chôn mặt lên bụng Nhất Hạ.

“Kỷ Hạo.”

“…… Cái gì?”

“Em chỉ có một mình, làm sao đến đây được?”

Nhất Hạ lòng nghi ngờ.

Kỷ Hạo không nói lời nào.

Qua thật lâu, Kỷ Hạo mới nói: “Em thuê thuyền lại đây. Khai thuyền người nọ nói chỉ chờ em một giờ, sau một giờ hắn liền đi, đi rồi ngày mai lại qua đây.”

“Em không biết hắn ngày mai còn có thể tới hay không ……” Kỷ Hạo lẩm bẩm: “Hắn nếu như không tới, chúng ta liền đi không được……”

Kỷ Hạo nói xong, giống như làm nũng, mặt dám vào người Nhất Hạ cọ cọ.

Nhất Hạ đạm cười.

Nhất Hạ đầy ắp sủng nịch sờ lên mái tóc ướt của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, Nhất Hạ ôn nhu: “Em làm áo anh ướt rồi……”

Kỷ Hạo buông tay bình tĩnh ngồi xuống.

Nhất Hạ nghe tiếng TV, biết là tin tức ban đêm, muốn xoay người nhìn, Kỷ Hạo lại sờ tới điều khiển từ xa, chuyển kênh.

“Làm sao vậy?”

Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái.

Kỷ Hạo thấp giọng: “Em không muốn xem tin tức.”

Nhất Hạ tùy ý cậu.

Nhất Hạ lại xoa tóc cậu, để cậu đứng lên, đem sô pha mở ra.

Nhất Hạ vào phòng cầm gối đầu ra cho cậu, Kỷ Hạo tiếp nhận, hỏi: “Vì cái gì không cho em vào phòng?”

Nhất Hạ lắc đầu.

Nhất Hạ nói: “Cố Gia tùy thời sẽ trở về.”

Kỷ Hạo là khách.

Cố Gia trở về nhìn thấy Kỷ Hạo chiếm giường của mình sẽ không cao hứng.

“Sô pha rất thoải mái.” Nhất Hạ nâng cằm ý bảo: “Buổi tối hôm nay em ngủ ở đây đi.”

Kỷ Hạo trên mặt hiện ra bất mãn.

Cậu liếc mắt nhìn sô pha một cái, nói: “Bên ngoài mưa rền gió dữ, hắn đêm nay sẽ không trở về.”

“Cho dù là như vậy, đêm nay em cũng ngủ sô pha.”

Cho dù chủ nhân không ở, người làm khách cũng không thể giọng khách át giọng chủ.

Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo không cao hứng, sờ lên mặt cậu muốn cậu nhìn mình, nói: “Không cần như vậy, khách nên cư xử như khách……”

“Anh ngủ ở đâu?”

Nhất Hạ giật mình.

“Anh là khách nhân hay là chủ nhân?”

Nhất Hạ nghe Kỷ Hạo hỏi như vậy, mày hơi hơi nhíu lại.

Cuối cùng, Nhất Hạ giãn ra, nói: “Anh là khách nhân, cùng em ngủ ở đây.”

“Được.”

Tiểu Kỷ Hạo thỏa hiệp.

Cậu đem gối đầu quăng trên sô pha, vỗ vỗ, xoay mặt: “Gối anh đâu?”

Nhất Hạ vào phòng, đem gối cùng chăn mỏng ra.

Kỷ Hạo ôm chầm lấy y, đem gối đầu ném xuống cùng chỗ với gối của mình.

Kỷ Hạo tiến lên hôn y.

Cánh môi còn chưa đụng tới, gương mặt đã bị Nhất Hạ véo, nhìn như cái bánh mì cỡ lớn.

“Ân? Ân? Anh làm gì vậy?”

Tiểu Kỷ Hạo hai mắt như đại khuyển lưng tròng.

Nhất Hạ giáo huấn: “Ở nhà người khác không được xằng bậy!”

Kỷ Hạo tránh ra, xoa xoa gương mặt bị véo đau, khiếu nại: “Hắn rõ ràng không ở nơi này.”

“Vậy cũng không được!”

Kỷ Hạo mặt phùng lên.

Móng vuốt sói con của cậu bấu lấy Nhất Hạ, đầu cậu chôn lên người Nhất Hạ, Nhất Hạ sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, hoãn thái độ, nói: “Không được ngủ đâu, tóc còn chưa có khô.”

Kỷ Hạo không nói lời nào.

Nhất Hạ biết Kỷ Hạo giận dỗi, dỗ cậu: “Muốn uống sữa bò hay không?”

“Không cần!”

“Nước trái cây thì sao?”

“Không cần!”

Nhất Hạ không còn cách nào.

Nhất Hạ mặc kệ cậu, lấy quá điều khiển từ xa mở TV.

Tin tức vừa lúc phát một đoạn, Kỷ Hạo đột nhiên nghe được tên Cố A Lỗ.

Kỷ Hạo đoạt lấy điều khiển từ xa đem TV tắt đi, Nhất Hạ ngẩn ra, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Hạo một phen đem Nhất Hạ áp lên sô pha.

“Kỷ Hạo!”

Môi Nhất Hạ bị lấp kín.

Mút cắn, Kỷ Hạo yêu cầu từng chút rồi nhiều chút lên Nhất Hạ, Nhất Hạ định đẩy cậu ngồi dậy, lại bị cậu đè lấy.

Kỷ Hạo chỉ hôn lấy y.

Lại giống như một con sói đang đói, cúi đầu, tham lam mút hàm chứa đầu lưỡi Nhất Hạ, một ngụm một ngụm thâm nhập, khiêu khích đoạt lấy.

Nhất Hạ hơi thở dần dần có chút rối loạn.

Kỷ Hạo càng thêm bừa bãi, đem cằm Nhất Hạ kéo xuống, thăm dò, bắt chước ra vào, hôn đến càng sâu.

Ngực dồn dập phập phồng, tay Nhất Hạ để lên ngực Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo bắt lấy tay y, càng thể hiện rõ tham muốn, Nhất Hạ bị công hãm, tay nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Hạo, xoang mũi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, y buồn bực.

Kỷ Hạo đột nhiên buông y ra.

Nhất Hạ còn không có hoàn hồn, thân thể đột nhiên bay lên không, chấn động.

“Em làm gì vậy?!”

Nhất Hạ bị ôm vào trong phòng.

Kỷ Hạo ở trên giường Cố Gia ôm lấy y.

Kịch liệt, cơ hồ làm Nhất Hạ ngất đi.

Nhất Hạ bị lộng khóc.

Nhất Hạ rất nhiều lần định tặng cho cậu một tát, thân thể lại tê dại, toàn thân nhũn ra.

Khăn trải giường cùng chăn đều bị làm dơ, trên giường bị làm cho thực loạn.

Nhất Hạ biết cậu cố ý, vô lực đi truy cứu, chỉ phải tùy ý cậu.

Sau đó hai người ở trên giường ngủ một chút.

Kỷ Hạo mơ mơ màng màng bò dậy, ngốc ngốc đi đến WC.

Nhất Hạ thấy đây là cơ hội, vựng tinh thần bò dậy, người nhanh nhẹn đem chăn đẩy xuống, đem khăn trải giường lột ra, tất cả đều thảy lên mặt đất.

Kỷ Hạo trở về thấy Nhất Hạ đã đem khăn trải giường thay đổi.

Kỷ Hạo nhìn khăn trải giường, nhìn nhìn lại Nhất Hạ, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Nhất Hạ tức giận liếc nhìn cậu một cái.

Nhất Hạ đã không còn khí lực dư thừa mắng cậu.

Nhất Hạ đem Kỷ Hạo đẩy ra, lại đem tất cả chăn gối dơ ôm đi ra ngoài. Y đem cửa phòng khép lại, nói: “Em mau đi ngủ.”

Nhất Hạ ý bảo ra sô pha.

Kỷ Hạo nhìn đống đồ, hỏi: “Vậy còn anh?”

“Mau đi ngủ.”

Nhất Hạ lặp lại, đi vào phòng tắm.

Kỷ Hạo biết y muốn đi giặt đồ, hối hận.

“Anh.” Kỷ Hạo giữ chặt y: “Ngày mai hẵng giặt được không?”

Nhất Hạ tránh ra, đi vào phòng tắm.

Tiểu Kỷ Hạo hờn dỗi.

Tiểu Kỷ Hạo là cố ý muốn lưu lại dấu vết “đến đây làm” thị uy Cố Gia, hiện tại khen ngược, làm hại Nhất Hạ đã trễ thế này còn phải đi giặt khăn trải giường.

Kỷ Hạo nằm lên sô pha. Cậu mở TV.

Trên TV chiếu phim điện ảnh đêm khuya.

Cậu xem một chút, bị sâu ngủ vây quanh, rồi lại không cam lòng ngủ như vậy, bắt đầu không kiên nhẫn, mở miệng: “Anh, em mệt rồi.”

“Vậy em ngủ trước đi.”

Thanh âm Nhất Hạ từ trong phòng tắm truyền ra.

Tiểu Kỷ Hạo quỳ lên, hai tay gác lên thành sô pha, cằm để trên sô pha, đôi lông mi dài run run trên khuôn mặt trẻ con, nửa xì hơi, nửa vô lực ồn ào: “Anh, em mệt mỏi quá……”

“Vậy nhanh lên ngủ.”

Kỷ Hạo trề môi.

Cậu lung lay đứng lên, vào phòng bếp.

Không bao lâu sau, liếm sợi râu trắng trên miệng, cầm nửa ly sữa bò từ trong phòng bếp đi ra.

Kỷ Hạo vào phòng tắm.

Nhất Hạ xuyên thấu qua gương nhìn cậu, quay người lại, bị cậu hôn lên, đút vào miệng đầy sữa bò.

Nhất Hạ tặng một cái cốc lên đầu Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo bị đánh, hai mắt lưng tròng nhìn Nhất Hạ, đã đáng thương lại khó chịu.

Nhất Hạ thấy cậu không có biện pháp, nói: “Mau đi ngủ.”

“Em còn chưa có đánh răng đâu!”

“Không cho phép cãi!”

Nhất Hạ mệt chết, đem cậu đẩy ra ngoài cửa: “Mau đi ngủ.”

“Thời mãn kinh……” Kỷ Hạo vừa đi ra ngoài một bên lẩm bẩm, Nhất Hạ nghe được, chớp mắt.

“Kỷ Hạo!”

“Cái gì?”

Tiểu Kỷ Hạo đột nhiên thăm dò tiến vào.

Cuối cùng, thấy Nhất Hạ vẻ mặt tức giận, cậu lắc đầu: “Em cái gì cũng chưa nói ……”

Nhất Hạ tức tối.

Nhưng là Nhất Hạ lại bất đắc dĩ.

Tiểu Kỷ Hạo lại không chịu nghe lời.

Tuấn lãng, trẻ con, đôi mắt lưng tròng.

Nhất Hạ biết tiểu Kỷ Hạo thật sự mệt.

Tiểu Kỷ Hạo mí mắt gục xuống, đôi mắt thực hồng.

“Đi ngủ, đi ngủ.”

Nhất Hạ không giặt tay nữa, đem tất cả đồ đều nhét vào máy giặt, nhấn nút giặt ga, kéo Kỷ Hạo, đi vào phòng khách.

Trước khi ngủ, Kỷ Hạo đưa cho Nhất Hạ một ly sữa bò.

Nhất Hạ đem sữa bò uống hết, nghĩ mình cũng chưa có đánh răng, nhớ tới cái thơm vừa nãy, lại bị Kỷ Hạo ôm lấy.

“Ngủ, ngủ.”

Kỷ Hạo thực mệt nhọc, vỗ vỗ gối đầu, muốn Nhất Hạ mau nằm xuống, có điểm gấp không chờ nổi.

Nhất Hạ thấy câyh không có biện pháp, liếc mắt nhìn cậu, đành theo ý cậu, nằm xuống.

“Anh…… Chúng ta có nên tắm rửa hay không?”

Kỷ Hạo vỗ vỗ lên người đại thúc.

“Ngày mai tắm……”

Nhất Hạ đầu chạm tới gối đầu, cũng bắt đầu mệt rã rời, nói chuyện thanh âm thực nhẹ.

Nhưng là y ngủ trong chốc lát, y đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội lên tinh thần mở mắt ra, hỏi: “Kỷ Hạo……”

“…… Ân?”

“Em làm sao biết đám người kia sẽ đi tìm Cố Gia?”

Kỷ Hạo không có phản ứng.

“…… Kỷ Hạo?”

Kỷ Hạo không có trả lời.

Nhất Hạ cho rằng Kỷ Hạo đã ngủ rồi.

Nhất Hạ ý thức dần dần phiêu xa, ở trong lòng ngực Kỷ Hạo, chậm rãi, cũng ngủ mất.

Gần hừng đông, ngày mới sắp tới.

Kỷ Hạo ngồi trên giường trong phòng, tiện tay lấy một quyển tập từ đầu giường, xé một tờ, hạ bút viết:

Cố Gia

Tôi yêu Kỷ Hạo, quyết định ở bên cạnh hắn, nhất sinh nhất thế.*

(*một đời một kiếp)

Ngươi về sau không cần lại đến tìm ta, miễn cho mọi người xấu hổ, chớ niệm.

Cậu viết xong đem vở cùng bút ném ở trên giường.

Cậu ra đến đại sảnh, Nhất Hạ còn đang ngủ say.

Cậu liếc hướng về phía ly sữa bò trên bàn trà, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Cậu đem hai cái gối đầu trên sô pha mang vào phòng.

Cậu đem ly sữa rửa sạch, trở lại sô pha trước ngồi xuống, đem Nhất Hạ nâng dậy, khoác lên vai mình, cõng y lên, Nhất Hạ thế nhưng không có tỉnh.

Kỷ Hạo hướng cửa đi ra.

Cậu liếc trong phòng một cái, nhìn mình bận cõng Nhất Hạ, dùng chân, đem cánh cửa nặng nề, khép lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.