Cố Gia dựa lưng vào sô pha, mím môi, nhìn chằm chằm Nhất Hạ ngồi ở trên giường, thật lâu.
Nhất Hạ vẫn luôn lẳng lặng không nói lời nào.
Tinh thần y rất sa sút, mặc dù bị Cố Gia nhìn mãi, cũng chưa phản ứng lại.
Cuối cùng.
“Đi tắm rửa!”
Cố Gia đột nhiên mở miệng, Nhất Hạ giật mình ngẩng đầu, thấy gia xoay người lấy ra quần áo của y từ túi hành lý, đứng lên, đến gần.
“Nhanh lên.”
Cố Gia thân thủ đem từng cái quần cái áo rút ra, thấy Nhất Hạ thân thủ tới đón, lại không có đưa cho Nhất Hạ, mà là đem quần áo treo ở trên lưng sô pha, tránh ra.
Nhất Hạ thấy cậu tránh ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy Cố Gia đối với mình tựa hồ có điểm ghét bỏ.
Nhưng là dù sao cũng là Cố Gia cứu mình ra, Nhất Hạ suy nghĩ, có phải mình đa tâm hay không, ôm quần áo, vào phòng tắm.
Kỳ thật trên người y cũng không dơ.
Phỏng chừng là Kỷ Hạo ôm y xong đền khi Kỷ Hạo rời nhà đã giúp y rửa sạch qua.
Nhất Hạ mở van nước, đứng ở dưới vòi hoa sen, cúi đầu tùy ý để nước ấm xối, dần dần, hốc mắt càng ngày càng nhiệt.
Y còn nhớ rất rõ ràng tình cảnh khi đó.
Kỷ Hạo từ trên cao nhìn xuống, bắt được tay y, từng chữ từng chữ nói rằng hắn không phải em trai y.
Nhất Hạ trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng là……
Này cũng không phải kết quả y muốn.
Khi đó Kỷ Hạo rất tàn nhẫn.
Một bên làm, một bên cấp ra đáp án như vậy.
Nháy mắt biến hóa cơ hồ làm Nhất Hạ hỏng mất.
Nhất Hạ thậm chí vô pháp đối mặt.
Nước dọc theo tứ chi chậm rãi chảy xuống.
Dọc theo sàn nhà trôi xuống cống thoát, xoáy tròn.
Ký ức, theo nước không ngừng quay lại.
Trước kia ở chung cùng Kỷ Hạo từng đoạn ngắn sinh hoạt không ngừng xuất hiện ở trong đầu.
Ký ức lúc đó tựa như dao sắc, vô tình hướng về phía Nhất Hạ đâm tới, đem tâm Nhất Hạ xé rách.
Nhất Hạ ngồi xổm xuống.
Trên mặt đã không biết là nước mắt hay là nước ấm.
Tóc rũ xuống trán, che đi nửa đôi mắt, y cắn răng ở kia ẩn nhẫn khóc lóc, thật lâu không thể phát ra tiếng.
Nhất Hạ tự nhận đây là báo ứng.
Năm đó đem Kỷ Hạo đưa ra nên gặp báo ứng.
Kỷ Hạo trở về, y vẫn luôn cảm thấy là y được trời cao tha thứ.
Y từ đây trong tâm linh ký thác, kết thúc sinh hoạt không thú vị lẻ loi một mình sống ở trên đời này.
Nhưng là không nghĩ tới, đây chỉ là bắt đầu tàn nhẫn.
Là phát triển khó tiếp thu.
Nhất Hạ cắn môi khóc rống, đầu càng cúi thấp xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Một giờ sau, Nhất Hạ nhặt nhạnh tâm tình ra ngoài.
Làm y ngoài ý muốn chính là, không thấy Cố Gia.
Trong phòng trên bàn trà rất nhiều các kiểu đồ ăn tinh mỹ, Nhất Hạ tìm coi chung quanh, cả ban công cũng đi tìm, lại không thấy bóng dáng Cố Gia, không khỏi có điểm kỳ quái.
Y trở lại sô pha trước ngồi xuống, nhìn đến tờ giấy đặt dưới mâm, cầm lên xem, là một chuỗi số di động, Nhất Hạ nhìn mặt trái, trắng bóc, ngoại trừ dãy số kia, cái gì cũng không có.
Nhất Hạ trong lòng lại nổi lên một tia cảm giác.
Là Cố Gia ghét bỏ.
Từ vừa rồi dọc theo đường đi Nhất Hạ đã cảm thấy, Cố Gia thậm chí không muốn để y đụng chạm lên người mình.
Nhất Hạ buông tờ giấy xuống, lại cảm thấy mình thần kinh quá nhạy cảm.
Khả năng không phải ghét bỏ.
Có thể là bởi vì y lại làm phiền hắn, có điểm không kiên nhẫn, cho nên tâm sinh một chút oán khí.
Bởi vì, nếu thật là ghét bỏ, Cố Gia như thế nào sẽ đưa y đi vào nơi này, còn cho kêu nhiều đồ ăn như vậy cho y.
Nhất Hạ không có chỗ đi, không dám nghĩ nhiều.
Nhất Hạ vẫn luôn ở trong lòng cường điệu mình quá mức đa nghi, không cần suy nghĩ đến hắn.
Nhưng là, không được bao lâu, Nhất Hạ cơ hồ có thể khẳng định ý nghĩ của mình.
Nhất Hạ ở nơi đó ba ngày, đến thời điểm nhất định sẽ có người đưa cơm đến đây.
Nhưng là trừ lần đó ra, Cố Gia không bao giờ tới nữa.
Nhất Hạ gọi dãy số cậu lưu lại, hoặc là không tiếp, hoặc là trực tiếp chặt đứt trò chuyện.
Nhất Hạ liên tiếp thử qua rất nhiều lần, phát hiện mỗi lần đều sẽ như vậy, Nhất Hạ bắt đầu ý thức được cái gì, không còn có ý liên hệ.
Nhất Hạ minh bạch, Cố Gia đối với mình hết thảy xem như là hết đạo nghĩa rồi.
Đối với một người bạn tứ cố vô thân, hắn đã xem như tận tình tận nghĩa.
Nhất Hạ không muốn đi tham thảo vị trí của mình trong lòng Cố Gia đã xảy ra biến hóa gì.
Cũng không oán trách Cố Gia tống cổ.
Bởi vì Nhất Hạ sớm đã hiểu rõ, đối với người trẻ tuổi, nhiệt độ tiêu tán nhanh như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Bất quá Nhất Hạ cảm thấy rất tiếc nuối.
Bởi vì Cố Gia nhân phẩm thật tốt, làm bạn bè, thật sự không tồi.
Nhất Hạ suy nghĩ: Nếu không ngày mai liền rời khỏi nơi này đi.
Y nhìn chung quanh, dù sao cũng là khách sạn, rất sang, hơn nữa một người ở nơi xa lạ, rất là bất an.
Y tính toán thấy ngày mai là cuối tuần.
Y tính toán giữa trưa ngày mai gọi cho Thẩm Võ.
Ba ngày liền chưa bước ra ngoài, y nghĩ thầm nhàm chán, dù sao không có việc gì làm, thu thập đồ vật xong xuôi, mở cửa phòng.
Nhất Hạ trên người không có tiền.
Chỉ là tính đến bể bơi khách sạn bên kia một chút.
Nhưng là không nghĩ, thang máy vừa xuống dưới lầu, “Đinh” một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra, Nhất Hạ ngước mắt nhìn người đứng trước cửa thang máy, nao nao.
“Nhất Hạ?”
Thi Viêm cũng sửng sốt.
Cửa thang máy không có người khác.
Cô độc một người, thấy Thi Viêm chắn ở đó hoàn toàn không có ý đi vào, thấy một cái thang máy khác cũng tới rồi, liền oán giận một câu, đổi thang máy.
Nhất Hạ định há miệng, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Y vội vàng ấn mở cửa, cửa thang máy một lần nữa mở ra, Nhất Hạ thấy Thi Viêm cũng ở ngoài vội vã nhấn nút, không khỏi cười.
Thi Viêm hẹn bạn bè.
Sau đó hắn gọi điện thoại từ chối cuộc hẹn kia, cùng Nhất Hạ lên lầu.
Một phen hàn huyên, Thi Viêm đánh giá chung quanh, truy vấn Nhất Hạ nguyên nhân ở chỗ này, Nhất Hạ nghe vậy xoay người lại, có vẻ không muốn nói, chỉ nói: “Ở tạm chỗ này, được Cố Gia hỗ trợ.”
“Nga……” Thi Viêm lại đánh giá chung quanh, nhìn không thấy chút đồ nào của Cố Gia, liền đi tới trước sô pha, đem áo khoác tây trang quăng lên.
“Vì cái gì muốn hắn hỗ trợ?”
Nhất Hạ đang đổ nước động tác dừng lại.
Nhất Hạ gượng ép giật nhẹ khóe miệng: “Bởi vì không muốn nhìn thấy Kỷ Hạo.”
Nhất Hạ đem ly nước đưa cho Thi Viêm.
Thi Viêm thân thủ tiếp nhận, hỏi Nhất Hạ: “Lại cãi nhau?”
“Không phải.” Nhất Hạ lắc đầu, ở bên người Thi Viêm ngồi xuống, nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng, nói: “Hắn không phải em tải tôi.”
Đem nước đưa đến bên môi, Thi Viêm nghe vậy, hai tròng mắt vừa nhấc.
Nhất Hạ thấy Thi Viêm nhìn mình, xua xua tay, vô thố: “Tôi…… Không có việc gì.”
Nhất Hạ cảm thấy mình không có việc gì.
Y không muốn nhắc lại chuyện này.
Thi Viêm thấy y như vậy, đem nước đặt lại trên bàn trà.
“Nhất Hạ?”
“Đừng nói!” Nhất Hạ rất sợ có người lại cùng mình nói chuyện này, y chịu không nổi an ủi của người khác.
Y nuốt lại cảm xúc của mình, ngước mắt, lại lảng tránh ánh mắt Thi Viêm, đau khổ kéo ra khóe miệng cười, giống như cầu xin, đối Thi Viêm lắc đầu: “Tôi không có việc gì.”
Thi Viêm thấy y như vậy, không nói nữa.
Cuối cùng, hai người lặng im thật lâu, Thi Viêm đột nhiên nắm lấy tay y, nói: “Chúng ta đi ăn cơm chiều a.”
“Ân?”
Một gương mặt soái khí tựa đao khắc ôn hòa cười, hắn đối Nhất Hạ ôn nhu: “Xuống lầu có tiệm cơm Tây, bồi tôi ăn cơm.”
Nhất Hạ đáp ứng.
Hai người đi đến tiệm cơm Tây của khách sạn.
Bữa cơm đó, ăn thật sự vui vẻ, thậm chí là vì trốn tránh hiện thực, uống đến có điểm phóng túng.
Nhất Hạ hoàn toàn không nhớ rõ mình hồi phòng như thế nào.
Đến khi y ngốc ngốc ở trên giường tỉnh lại, người thứ nhất lọt vào mắt là Cố Gia với khuôn mặt bạo nộ, y không thể hiểu được, sờ sờ đầu tóc lộn xộn của mình, ngồi dậy phát hiện trên người lạnh lạnh, lại xem Thi Viêm trần truồng bên cạnh quấn chăn, lúc này mới lắp bắp kinh hãi, vô cùng ngạc nhiên.