Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 23







Ra tới cổng Hi Vũ, Ngô Phàm lại chẳng tìm ra bóng dáng Hàn Phong, chỉ thấy một người khoác tây trang đen đứng nghiêm chỉnh cạnh xe của hắn.


Y nhận ra đó là cậu thanh niên lần trước.


Hạ Dực thấy được y thì tới gần, ra khỏi xe, mở cửa rồi vươn tay làm động tác mời.


"Thiếu gia bảo tôi đón ngài. Mời lên xe"


Ngô Phàm hiểu được, gật đầu leo lên hàng ghế phía sau.


Chiếc Audi màu bạc xoay vài vòng trên sân sau đó lao ra đường lớn.


"Ngô tiên sinh, xin cho hỏi ngài sẽ đến nơi nào?" Âm giọng quá mức cứng nhắc cùng chuẩn mực khiến Ngô Phàm hơi ngượng ngùng, chưa kịp tiêu hoá nội dung của lời nói.


"Ngô tiên sinh?" Thấy y không trả lời mà chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hạ Dực khẽ gọi.


"A? Tôi sẽ đi đâu a?" Ngô Phàm giật mình, theo quán tính vô tình nhắc lại câu hỏi ban nãy.


"Phì..." Hạ Dực bỗng bật cười.


Ngô Phàm không hiểu nghiêng đầu.


"Ngô tiên sinh, anh quả thật rất đáng yêu đó" Hạ Dực thấy được hành động của y liền vui vẻ. Đôi môi y vẽ thành hình vòng cung, cũng mất đi sự lạnh lùng vốn có.


Chả trách thiếu gia giữ y chặt đến vậy...


Ngô Phàm nghe được thì đỏ mặt cúi đầu xuống, không để ý đến lỗ tai mình cũng đang nóng bừng. Đáng yêu? Loại từ ngữ này không phải chỉ dùng cho những cô gái trẻ tuổi sao? Huống hồ y là nam nhân, còn sắp qua ba mươi rồi mà.


(Rùa: đậu moè thúc đáng yêu quá đi)


Hạ Dực thấy vậy, không tiếp tục trêu trọc y nữa. Cậu ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khoé miệng vẫn không giấu nổi tia đùa giỡn.


Một thanh niên như thế, mới phù hợp với lứa tuổi của mình. Đáng tiếc...


"Đại thúc, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi" Mới đó, cậu đã tự ý thay đổi cách xưng hô.


"Ơ? Tôi... tôi được lựa chọn sao?" Ngô Phàm nhớ ra câu hỏi kia thì lại tiếp tục ngơ ngác. Không phải bây giờ mình phải trở về biệt viện sao? Rồi y chợt nhận ra tầm mắt bản thân hiện tại vẫn chưa bị che phủ.


"Thiếu gia muốn tôi đưa ngài đi đâu đó cho khuây khoả, sẵn tiện giúp mua vài món đồ dùng chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới" Hiếm khi thấy cậu thanh niên này nói một câu dài đến vậy, Ngô Phàm hoan hỉ trong lòng.


"Chuyến đi sắp tới?" Bỗng chốc y cảm thấy vấn đề ở câu nói của Hạ Dực.


"Ngài không biết sao? Ba ngày nữa thiếu gia có một chuyến công tác ở Pháp, muốn đem theo cả ngài"


"Cả tôi sao?" Đầu óc Ngô Phàm càng lúc càng xoay mòng mòng. Giới trẻ bây giờ xảy ra chuyện gì thế này, nói chuyện thực khó hiểu.


Hạ Dực nghe được liền minh bạch. Xem ra là cậu nhiều chuyện rồi, có lẽ thiếu gia là muốn dành cho y một kinh hỉ...


Chuyện này cho tới khi mấy ngày sau nhìn thấy Ngô Phàm nằm trên đùi của Hàn Phong trên chuyên cơ riêng, quần áo không chỉnh tề, hai mắt nhắm nghiền, cậu mới thông suốt rằng hắn - vốn chẳng hề muốn cho y biết.


"Được rồi, chuyện này ngài có thể hỏi trực tiếp thiếu gia. Còn bây giờ ngài muốn đi đâu?" Hạ Dực nhanh chóng chuyển chủ đề, ngăn cản sự chú ý quá mức của Ngô Phàm, giọng nói không cảm xúc hỏi y.


Ngô Phàm thấy y không muốn trả lời thì không nói nữa.


"Tôi muốn về nhà" Thật lâu sau đó, y dè dặt lên tiếng.






---






Bất động trước đống đổ nát dưới chân, lòng Ngô Phàm chấn động mãnh liệt.


"Nơi này nửa tháng trước đã bị chính quyền giải toả. Tất cả người dân đều bị đuổi đi."


... Thực sự y không quá ngạc nhiên. Khu ổ chuột này từ lâu luôn là cái gai trong mắt của chính quyền vì phần lớn làm mất mỹ quan đô thị. Bọn họ năm lần bảy lượt đến yêu cầu, thậm chí dùng cả bạo lực buộc y và những người khác dọn khỏi đây nhưng chẳng bao giờ đề cập đến chuyện đền bù. Không ngờ...


"Sự việc quá đột ngột, thiếu gia không ngăn lại được" Hạ Dực một bên nói.


Ý của cậu là, Hàn Phong không hề liên quan đến chuyện này.


Vậy gia đình Lí thẩm, Trần thúc, cả Minh thúc thì thế nào?


"Ngô tiên sinh xin yên tâm. Tất cả bọn họ đang sống trong lưu xá của Hàn thị." Như đoán được suy nghĩ trong y, cậu tiếp lời.


Ngô Phàm hết sức bất ngờ nhìn Hạ Dực.


"Thiếu gia ban đầu an bài cho họ công việc và chỗ ở chu đáo. Một số gia đình muốn tìm công việc ở nơi khác, thiếu gia cũng thu xếp ổn thoả. Hiện tại phần lớn đều đã chuyển đi, chỉ còn một gia đình do có người thân được nhận vào Hàn thị mà ở lại."


Ngô Phàm im lặng không đáp lời. Y lờ mờ đoán ra được lí do Ngô Ân gặp tiểu Khải ở Thánh Âm.


Hàn thị trọng nhân tài. Phàm nhân viên nào có khả năng, tập đoàn sẽ ra quyết định chăm lo cho cả gia đình họ nhằm giữ chân nhân viên đó. Chưa kể đến những điều khác, đãi ngộ của Hàn thị dành cho họ vốn đã rất tốt. Đây là nguyên do nhân viên của Hàn thị nổi tiếng trung thành và luôn tận sức làm việc. Ngô Phàm dĩ nhiên không biết được điều này, cũng không biết Hàn thị là gì, y chỉ nghĩ rằng việc đó có liên quan mật thiết với Hàn Phong.


Y ngồi xổm xuống, chạm vào một mảnh gạch vụn. Nơi này, chính nơi này - nơi lưu giữ hầu như tất cả hồi ức, kỉ niệm sau này giữa y và Tình Viên, cả tiểu Ân nữa. Tất cả bất chợt ùa về trong tâm trí. Y còn nhớ vào ngày đầu tiên sau khi kết hôn dọn đến đây, nàng đã vui sướng đến thế nào. Bọn họ sống cùng nhau, đôi khi phải trải qua những khó khăn cùng cực, nhưng cũng sẻ chia cho nhau những hạnh phúc bất tận, cho dù ngày tháng ngắn ngủi ấy cuối cùng lại tàn nhẫn vụt tắt trước mắt y.


Vốn cho rằng, chỉ cần người kia, đã là quá đủ.


Nhưng ai ngờ, hạnh phúc vừa chớm nở, đã lụi tàn.


Tình Viên đoản mệnh, không thể tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của kết tinh tình yêu trong y và nàng. Mẫu tử hai người, đáng tiếc, chưa từng nhìn thấy nhau.


Miếng gạch trên tay vỡ nát, tan vào hư vô, như đoạn kí ức tươi đẹp ấy, rốt cuộc... tan biến.










Rùa: Hãy tiếp tục vote và follow mình. Và cmt thật nhiều đi a, nhất là về nội dung truyện í. Tương tác với Rùa nhiều hơn nào!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.