Hôm nay là cuối tuần. Ánh nắng mặt trời chói chang như thiêu đốt mọi thứ.
Căn biệt thự Trương gia tuyệt nhiên không có một sự im lặng nào.
Trương Huy không ngừng làm nũng vòi chị dắt đi chơi. Cậu lấy đủ mọi lý do để Trương Nhã Hy có thể đồng ý.
Lạ lùng thay, Bạch Tinh cũng khác hẳn thường ngày. Chị ta cười hiền bảo Trương Nhã Hy hãy dẫn Trương Huy đi chơi.
Trương Nhã Hy hơi nhíu mày, trong đầu khẽ suy tính. Lời nói của Bạch Tinh, ý tứ thật rõ ràng...
Dù cậu nhỏ tuổi, nhưng Trương Huy không ngốc. Cậu chợt khựng lại trước thái độ hòa nhã của mẹ kế.
- Ơ, chị đi đâu thế?!
- Đi với em. - Trương Nhã Hy thản nhiên.
Trương Huy ngây ngốc nhìn theo chị đang mặc chiếc áo khoác, rồi lon ton chạy theo.
- Con đi ạ.
- Ừ, - Trương lão gia gật đầu, ông thấy vui vẻ trước thái độ của Bạch Tinh. Như vậy, ông có thể yên tâm rồi.
Đôi mắt lươn của Bạch Tinh híp lại, đầy hằn học nhìn bóng lưng Trương Nhã Hy. Chị ta nhếch mép, mỡ từ má chảy sệ xuống quai hàm trông đến kì dị. Tay chị ta siết thành nấm đấm.
"Chỉ còn một ngày thôi, hãy tận hưởng đi......"
***
Con đường đầy những cái bóng ngắn dài khác nhau. Vệt nắng trải dài hai bên đường màu các tông khiến nó trông như bốc khói nghi ngút. Hình ảnh một cậu trai đang cười đùa ít nhất cũng tạo điểm nhấn cho khung cảnh tẻ nhạt này.
Trương Huy vô tư nhảy lò cò trên những bậc cấp. Cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng giản dị và chiếc quần jeans đen. Nhưng tư chất của cậu vẫn không bị lu mờ. Một vài bạn nữ đã mém ngất vì Trương Huy. Bất quá, họ cũng chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa.
Đi đến đâu, hàn khí của Trương Nhã Hy tỏa đến đó. Cô sẽ liếc ngay những kẻ nhìn em trai cô và khuôn mặt xinh đẹp cô hiện rõ chữ: "Động vào là chết." Đến ngã ba đường, Trương Nhã Hy lập tức nắm tay Trương Huy. Một phần là để đánh dấu chủ quyền. Cô được biết là ngã ba rất đông người. Đây lại là thành phố lớn nên trộm cắp rất dễ xảy ra. Nếu bọn chúng bắt em cô mất rồi thì sao?
(Tác giả: ٩꒰´·⌢•`Vâng, thực sự là chả ai dám đâu ạ. Nếu được, Bánh bao đã bắt rồi.)
...
Mười lăm phút sau, hai người đã đến rạp chiếu phim. Cái này cũng là chiều theo ý của em trai. Cậu bảo bây giờ là buổi sáng, nếu đi khu vui chơi thì không được hay lắm, trời lại còn nắng. Đi xem phim thì ít nhất cũng đến giờ cơm trưa, ăn xong đi khu vui chơi cũng chả muộn.
Trương Huy trỏ trỏ vào tấm poster, bảo hãy xem phim đấy.
Trương Nhã Hy ngước nhìn theo, phim hoạt hình ư? Tom and Jerry?!
Trương Nhã Hy gật đầu, tiến lại quầy mua vé.
Nhân viên bán vé ngẩn ngơ nhìn cô gái trước mặt. Mặt y ửng đỏ, quả là tuyệt sắc. Y chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đen láy và đẹp đến vậy. Nhưng nó cơ hồ quá vô hồn, như có một lớp sương mờ bao phủ. Chiếc cằm cô thon nhỏ, sóng mũi thẳng. Đôi môi hồng hồng, hơi cong lên. Cô mặc chiếc đầm trắng, chiết eo ở hông, xuống dưới xòe rộng ra. Bên ngoài là chiếc áo khoác cùng màu. Đôi chân thon của cô như được tôn lên dưới tà váy. Trông cô chẳng khác gì một thiên thần sa ngã.
- Thật nực cười nga, anh làm ăn lương người ta sao mà lơ là thế này? Khôn hồn thì làm ăn cho đàng hoàng, đừng bắt tôi phải chờ đợi thế này.
Y thích thú "ồ" lên. Ái chà, cô nàng này độc mồm độc miệng phết. Y lấy tấm vé đưa cho Trương Nhã Hy, miệng đã cười toe toét:
- Của quý khách.
Cô cầm tấm vé, nhíu mi, rồi dắt Trương Huy vào trong.
Chàng trai trẻ mặc cho khách hàng đang chờ, quay phắt người bỏ đi, y thì thầm một câu:
- Hóa ra đi làm thêm lợi thế!
- Này, Hạo, anh đi đâu vậy?! Giờ làm chưa tan mà.
- Hể, xin lỗi nhé! Tôi không làm nữa được không?
- Hơ......đ-được.
...
Có vẻ đã tìm được một chỗ ngồi tốt, Trương Huy thích thú ăn ngay bịch bỏng ngô. Cái miệng nhỏ hồng chu lên rồi hạ xuống, cậu chàng bất chấp hình tượng mà ngấu nghiến nhai. Song, cậu nhìn quanh, cảm giác rùng mình ở đâu ở đâu ập tới. Cậu quay sang phía chị, thấy chị đã muốn buồn ngủ. Cậu quay sang phía còn lại, giật mình nuốt nước bọt.
Đó là một cô bé đáng yêu với hai bím tóc dài thắt nơ. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng, đôi má phúng phính khiến người khác chỉ muốn nựng một cái. Bé nhìn chằm chằm vào bịch bỏng ngô của Trương Huy. Hắc tuyến đã giăng đầy đầu.
- Hừ, anh không thấy thật vô lễ khi ăn trước mặt một thiếu nữ sao?!
Trương Huy đã ba chấm. Thâm tâm gào thét dữ dội: đây là rạp chiếu phim mà má. Ăn trước ai chả được.
- Này, tôi biết anh nghĩ gì nhá, đồ biến thái lưu manh, tôi biết tôi dễ thương đáng yêu, nhưng đừng hòng lừa tôi bằng thức ăn.
Trương Huy: trẻ con thời nay thật đáng sợ.
- Thôi đi, nhìn lùn lùn vầy mà tôi đã lớp năm rồi đấy. Sao, sao? Sợ chưa?!
- A, xin lỗi, anh lớp tám.
Nó phồng má, cảm thấy hơi quê. Nhìn dáng vẻ anh ta tưởng dễ bắt nạt lắm chớ. Cô bé nào đó tự nhiên bốc lấy bỏng ngô của Trương Huy mà ăn, không có gì là kiêng nể. Nó tưởng chừng giật luôn bịch ngô nọ.
Trương Huy khóc ròng trong lòng, oán thán nhìn Trương Nhã Hy như gà vào chuồng (ít sờ min là ngủ). Wây sờ ma?! Sao đời cậu toàn mắc nợ con gái không vậy?
- A, anh hai - cô bé liền đổi sắc mặt, chạy ào đến phía một người đàn ông.
Hắn xoa đầu em gái nhỏ, bế bổng bé lên:
- Ngoan, tiểu Chi, cảm ơn nhóc đã đợi.
- Hì hì..... - nó cười híp mắt.
Trương Huy mở to mắt nhìn, tay vô thức lay lay con gà Nhã Hy. Ây ây, chị ngủ nhiều lắm mà, đừng có bạ đâu ngủ đấy.
- C-chào thầy.
- Là hai chị em Trương Nhã Hy nhỉ?! Thật trùng hợp.
Bé Dương Tà Ái Chi trợn tròn mắt nhìn cậu, anh ta là học trò của anh hai?! Rồi một vai kế hoạch được vạch ra, hai cái sừng be bé mọc ngay trên trán Dương Tà Ái Chi.
Trương Nhã Hy ngái ngủ dụi mắt, khóe miệng còn đọng lại một lớp bọt trắng. Cô lập tức lau lau nó, khuôn mặt nhăn lại trông sinh động vô cùng. Tất cả hành động của cô đều thu vào tầm mắt của Dương Tà Luân.
Dương Tà Ái Chi chợt la toáng lên. Xem xem, chỗ ngồi bị cướp mất rồi.
- Lại đây. - Trương Nhã Hy trỏ hai chỗ trống bên cạnh. Thật phiền a!
- Em muốn ngồi bên cạnh anh này.
Sắc mặt Trương Nhã Hy bỗng kém hẳn. Cô chả thèm liếc con bé, lười biếng tiếp tục lim dim ngủ. Chắc hẳn đến lúc này, cô cũng chẳng nhận ra sự xuất hiện của Dương Tà Luân.
Bị quẳng một cục bơ từ đâu, Dương Tà Ái Chi tức giận ra lệnh cho Trương Huy sang bên phải của Trương Nhã Hy ngồi. Riêng Trương Nhã Hy, một mực chả quan tâm, tay nắm chặt vạt áo em trai.
Trương Huy khó xử không biết làm thế nào, lúng túng nhìn quanh. Khi cậu nhìn Dương Tà Luân, hắn tức khắc lảng tránh. Hắn không biết gì đâu nha.
- Này, mấy người đứng đó sao con chúng tôi xem được.
Một nhân vật quần chúng bất bình lên tiếng.
Còn ba giây nữa là phim bắt đầu chiếu.
Dương Tà Luân cười xòa xin lỗi, nhanh chóng "đá" Trương Huy sang bên phải Trương Nhã Hy, rồi đặt em gái bên cạnh, mình thì ngồi ngay chỗ Trương Huy lúc nãy.
Sơ đồ thế này này: từ trái sang phải:
Dương Tà Luân - Trương Nhã Hy - Trương Huy - Dương Tà Ái Chi