Dỗ dành nửa ngày cuối cùng cũng dỗ được cô, nhưng lúc này Lâm Tập Tập rất nóng lòng, lôi kéo Lâm Kính Đình làm ầm ĩ đòi anh phải đi lấy ngọc bội ngay lập tức.
Lâm Kính Đình không còn cách nào khác, chỉ có thể thay quần áo rồi dẫn Lâm Tập Tập đến Tân Nhai Khẩu.
Quán trọ mà bọn họ vừa ở cũng ở Thành Nam, từ quán trọ ngồi xe đến Tân Nhai Khẩu cũng không đến mười phút, cho nên chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới tiệm cầm đồ.
Trưởng quầy trong tiệm thấy Lâm Kính Đình đột nhiên tới cửa, hoảng sợ, vội bước nhanh ra khỏi quầy hàng: “Đại thiếu gia, sao ngài lại tới đây?”
“Sao, tôi không thể đến đây à?” Giọng điệu Lâm Kính Đình không tốt hỏi ngược lại ông ta.
Chưởng quầy sợ hãi, nói: “Đại thiếu gia bớt giận, tiểu nhân không có ý đó, chỉ là nhị thiếu gia vừa mới rời đi không lâu.”
Lâm Kính Đình lãnh đạm nói: “Không cần nó, tôi tới lấy lại khối ngọc bội.”
“Ngọc bội?” Chưởng quầy mờ mịt hỏi: “Ngọc bội gì? Gần đây tôi không thu khối ngọc bội nào cả.”
Lâm Tập Tập nói: “Một tháng trước tôi có cầm, phiếu định mức vẫn còn đây.” Nói xong thì lấy ra một tờ biên lai trong túi đưa cho Lâm Kính Đình, bên trên viết ngọc bội bình thường, cầm chết(1), 11 đồng.
Cầm chết
Lâm Kính Đình thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, ngọc tốt như vậy mà cô chỉ cầm 11 đồng, lại còn là cầm chết! Sao anh ta lại có em gái phá của như vậy chứ!
Lâm Kính Đình đưa biên lai cho chưởng quầy xem, chưởng quầy xem qua một lần, cả người đều choáng váng, hồi lâu sau mới nói: “Đây… Đây, chúng tôi thật sự không có thu miếng ngọc bội này.”
Lâm Tập Tập tò mò hỏi: “Không thu làm sao có biên lai?”
Chưởng quầy lau mồ hôi, nói: “Có lẽ biên lai là giả.”
Lâm Kính Đình nói: “Biên lai là thật hay giả tôi nhận ra được, ông đi lấy ghi chép cầm cố tháng trước tới đây.”
Chưởng quầy có chút khó xử nói: “Còn… Vẫn là chờ nhị thiếu gia…”
Lâm Kính Đình bỗng nhiên đập bàn, cả giận nói: “Khốn kiếp, tôi đến cửa hàng của mình xem sổ sách còn phải đợi người khác phê duyệt sao?”
Chưởng quầy suýt nữa bị doạ cho ngã quỵ, không dám nói gì nữa, run rẩy đi vào trong lấy sổ sách.
Chờ tới khi sổ sách được đem ra, Lâm Kính Đình chọn một cuốn của tháng trước, hai anh em cùng nhau xem, xem một hồi lâu, Lâm Tập Tập nghi hoặc nói: “Sao lại không có? Rõ ràng tháng trước em có cầm mà!” Bọn họ tra xét ghi chép cầm chết vào tháng trước, nhưng vẫn không thấy ngọc bội của cô đâu.
Lâm Kính Đình cầm sổ sách, nói với chưởng quầy: “Đến nhà kho.”
Chưởng quầy nghe xong cuối cùng cũng đi lại nói: “Bẩm đại thiếu gia, chìa khoá nhà kho có một cái ở trong tay nhị thiếu gia, chỉ một mình tôi thì không mở được.”
Lâm Kính Đình đập bàn, lạnh lùng nói: “Vậy tìm nó tới đây.”
Quản gia bị dáng vẻ đập bàn của anh ta làm cho sợ nhũn chân, liên tục gật đầu: “Đã phái người đi rồi.”
Lâm Tập Tập ngồi bên cạnh Lâm Kính Đình, thận trọng hỏi anh: “Anh, có phải em gây rắc rối gì không?”
Lâm Kính Đình quay đầu lại nhìn cô, lúc này cô an an tĩnh tĩnh, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, không khỏi thấy buồn cười: “Em mà cũng có lúc sợ cơ à?”
Lâm Tập Tập liên tục gật đầu.
Lâm Kính Đình vươn tay vỗ vỗ đầu cô, an ủi: “Em không gây rắc rối, em còn lập công, đợi việc này xong xuôi, anh sẽ thưởng cho em.”
Lâm Tập Tập sáng mắt lên: “Thật sự, thưởng gì cũng được sao?”
“Gì cũng được.” Lâm Kính Đình nói.
“Vậy ngọc bội của em có thể lấy lại không?” Cô rất lo lắng hỏi.
Lâm Kính Đình thâm độc liếc nhìn chưởng quầy, lạnh lùng nói: “Tất nhiên có thể lấy lại.”
Trưởng quầy bị anh ta nhìn đến lại run lên.
Lâm Kính Hiên nhanh chóng được gọi tới, lúc đó Lâm Tập Tập và Lâm Kính Đình đang uống trà, chưởng quầy hồn vía lên mây đứng một bên, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất, sau khi nhìn thấy Lâm Kính Hiên lại giống như nhìn thấy chúa cứu thế, Bồ Tát sống.
Lúc này Lâm Kính Hiên còn chưa rõ tình huống, gã sai vặt tới tìm hắn ta chỉ nói đại thiếu gia nổi giận, quản gia chống đỡ không được, mong hắn ta mau chóng trở về.
Vừa vào cửa đã thấy hai anh em nhàn nhã uống trà, lòng hắn ta cũng thả lỏng hơn phân nửa, thầm nghĩ nếu là chuyện lửa sém lông mày, sao còn có thể ngồi uống trà như vậy được? Vì thế mới nở nụ cười bình tĩnh bước vào gọi một tiếng anh cả.
Lâm Tập Tập ngoan ngoãn gọi hắn ta một tiếng anh hai.
Lâm Kính Hiên hỏi: “Không biết anh cả và Vãn Nhi tới đây có chuyện gì quan trọng?”
Lâm Kính Đình quét mắt liếc hắn ta một cái, tiếp tục uống trà, Lâm Tập Tập đứng lên, giải thích với Lâm Kính Hiên: “Tháng trước, em vì nghịch ngợm mà cá cược với Thiến Nhi, sau đó em thua cuộc không đủ tiền trả nên đem một món đồ nhỏ trên người đến đây cầm, nghĩ là người trong nhà, ngày sau đến lấy cũng được…”
Lâm Kính Hiên cười nói: “Anh còn tưởng là chuyện lớn gì, nếu là món đồ nhỏ vậy thì cứ lấy lại, hà tất phải quấy rầy anh cả?”
Lâm Tập Tập liên tục gật đầu, đưa biên lai cho Lâm Kính Hiên xem: “Đây là biên lai của tiệm cầm đồ chúng ta, nhưng chưởng quầy nói không có thu món đồ này, anh cả vừa xem sổ sách, cũng không có ghi chép trong danh sách, anh hai, em không hiểu, sao lại không thấy đồ em cầm ở đây, rõ ràng là có cầm mà?”
Cô nói xong còn chớp đôi mắt to tròn, ngây ngô chờ đợi câu trả lời của hắn ta.
Lâm Kính Hiên nhận lấy phiếu định mức, sau khi thấy rõ ràng món đồ trên đó, ánh mắt chợt loé, kinh ngạc, đây không phải là miếng bạch ngọc mà hắn ta tự mình thu sao? Lúc ấy Tây Thi đậu hũ nói trong quán bà ấy có một người khách nhờ bà ấy cầm giúp, còn là cầm chết! hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn ra miếng bạch ngọc kia là hàng cực phẩm, cũng không truy cứu lai lịch nhiều mà nhận lấy, nghe nói chỉ cầm 11 đồng đại dương, hắn ta còn giễu cợt người khác không biết đồ quý, không ngờ lũ lụt tràn vào miếu Long Vương(2), miếng ngọc này vậy mà lại là của tiểu tổ tông đại phòng?!
Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương
Lâm Kính Hiên nhất thời sửng sốt rồi lại khủng hoảng, vội vàng nghĩ đối sách trong đầu, sau đó cười gượng nói: “Đúng thật là gần đây bọn anh không có thu ngọc bội, em ba, lúc ấy là em tự đi cầm sao?”
Lâm Tập Tập lắc đầu nói: “Không phải, em và chị cả, còn có Thiến Nhi ăn óc đậu ở quán đậu hũ, nhất thời hứng khởi mà cá cược, sau không có mặt mũi tự mình tới, nên nhờ Tây Thi đậu hũ giúp em đưa tới, hơn nữa em cũng không dám lấy nhiều, chỉ cầm 11 đồng đại dương thôi.
Nghe cô nói đến đây, Lâm Kính Đình ở một bên lại nhịn không được mà cười nhạo, một miếng ngọc bội cực phẩm cầm 11 đồng đại dương, người này đúng là tổ tông của anh ta.
“Anh hai, sao lại không có? Rõ ràng bọn em nhìn thấy Tây Thi đậu hũ đi vào tiệm cầm đồ mà?”
“Đây… Có lẽ là em ba nhìn lầm rồi.”
Lâm Kính Đình xen vào: “Vậy cậu nói tờ biên lai này là giả?”
Chuyện tới nước này, Lâm Kính Hiên trăm triệu lần không thể thừa nhận, một khi thừa nhận chính là đồng nghĩa với việc thừa nhận hắn ta vẫn luôn lợi dụng tiệm cầm đồ để kiếm lời vào túi riêng, cho nên dù chứng cứ vô cùng xác thực thì hắn ta cũng phải phủ nhận đến cùng. Nghĩ đến đây, Lâm Kính Hiên cắn răng nói: “Anh cả, em cũng không rõ lắm chuyện phiếu định mức này là thế nào, nhưng ngọc bội này bọn em chắc chắn chưa từng thu, nếu không sao trên sổ sách lại không có, có phải em ba nghịch ngợm, nhớ nhầm rồi không?”
Lâm Tập Tập lập tức bật khóc, nước mắt như hạt đậu chảy xuống từng hạt từng hạt: “Em biết lần này là em nghịch ngợm, không nên lấy vật đáng giá như vậy ra đùa giỡn, nhưng ngọc bội này thật sự là em có đưa vào, chị cả và em nhỏ đều có thể làm chứng cho em, anh hai, nếu anh không tin thì có thể tìm bọn họ tới hỏi chuyện.”
Thấy Lâm Tập Tập đột nhiên khóc, Lâm Kính Đình vốn còn đang điềm tĩnh vội vàng đứng lên dỗ dành: “Không khóc không khóc, ngọc bội kia anh nhất định sẽ giúp em tìm lại, Vãn nhi đừng lo lắng.” Nói xong thì quay đầu lại nhìn Lâm Kính Hiên, nói: “Nếu ngọc bội là cậu thu, vậy cứ bỏ qua một bên trước, cậu đem sổ sách cho vay nặng lãi đến đây cho anh xem.”
Lâm Kính Hiên lại thấy trong lòng nổi lên một trận mưa rền gió dữ, trên mặt vẫn cực lực duy trì bình tĩnh, hỏi: “Sao anh cả lại đột nhiên muốn xem sổ sách?”
“Hôm nay ở miếu Bồ Tát, một nhà chúng ta đều bị tạt máu, nói chúng ta làm bậy, cho vay nặng lãi ép chết người, Lâm Kính Hiên, vì sao cậu cho vay nặng lãi mà đối phương lại đến tìm anh?”
Lâm Kính Hiên tức khắc thay đổi sắc mặt: “Vậy mà… Còn có chuyện thế này? Không biết đối phương là ai, em chắc chắn sẽ giúp anh cả rửa sạch lời vu oan ác ý này!”
Lâm Kính Đình lập tức cười giận dữ: “Không tồi, cậu cũng giỏi giả ngu đấy, nói vậy thì hiện giờ, dù anh có xem sổ sách thì cũng không nhìn ra được nguyên do rồi!”
Lâm Kính Hiên nhìn anh ta tươi cười, lạnh cả sống lưng nhưng vẫn còn giảo biện: “Anh… Anh cả, em thật sự không biết anh đang nói cái gì, chuyện vay nặng lãi trước kia em cũng đã nói với anh, có thể là bởi vì dùng tiền vốn của tiệm cầm đồ, mà tiệm cầm đồ trên danh nghĩa lại là của anh, nên người khác mới nghĩ là anh cho vay.”
Lâm Kính Đình gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Hiếm có khi nào cậu còn biết tiệm cầm đồ này là của anh, từ nay trở về sau, tất cả việc làm ăn ở Tô Thành, cậu không cần nhúng tay vào nữa, bây giờ cậu về đại trạch đi, cũng không được đi đâu cả, đến khi nào anh tìm được ngọc bội cho Vãn Nhi mới thôi.”
Lâm Kính Hiên ngây người, hắn ta không ngờ tai hoạ lại tới đột ngột như vậy, thậm chí một chút điềm báo không có, hắn ta vội vàng giãy chết: “Anh cả… Anh không thể đối với em như vậy, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, anh không thể oan uổng em như vậy anh cả, có lẽ là em ba nói dối anh, anh cả, anh bình tĩnh lại đi!”
Hắn ta không nhắc đến Lâm Tập Tập còn đỡ, vừa nhắn đến Lâm Tập Tập, Lâm Kính Đình đã xù lông: “Dù em ấy nói dối thì sao, anh tin tưởng em ấy là được.” Nói xong, anh ta ra hiệu cho thủ hạ bên ngoài: “Đưa nhị thiếu gia về nhà, trông chừng cho kỹ.”