Thời điểm Quý Du Hồng đi vào, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh, có người mờ mịt, nhưng hầu hết mọi người đều phấn kích, hẳn là quen anh.
Trong truyện, thiết lập của Quý Du Hồng là một thủ lĩnh trẻ tuổi của tân phái, lúc này chính mắt nhìn thấy tình tiết anh được hoan nghênh như thế nào, Lâm Tập Tập vẫn cảm thấy thực hiếm lạ, ánh mắt mà nhóm người trẻ tuổi nhìn anh giống như fan não tàn trông thấy thần tượng vậy.
Lâm Tập Tập nghiêng mặt hỏi Lâm Kính Hoà: “Quý Du Hồng thường xuyên tới đây sao?”
Lâm Kính Hoà lắc đầu: “Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy cậu ta tới đấy, em cũng quen cậu ta à?”
Lúc này nơi đây thật sự không phải thời điểm tốt để tán gẫu, Lâm Tập Tập chỉ gật gật đầu không giải thích.
Triệu Trấn Hoài mở đầu vỗ tay hoan nghênh Quý Du Hồng, cũng giới thiệu anh, rất nhiều người tỏ vẻ từng thấy anh trên báo.
Triệu Trấn Hoài nói: “Từng đến trường quân sự ở Đức học tập, và được chỉ định làm sinh viên trao đổi tại West Point* ở Mỹ, tài năng của Hoài An thật khiến người khác phải bội phục, có thanh niên ưu tú xuất chúng như vậy, đất nước không lo không chấn hưng được.”
West Point:
Học viện Quân sự Hoa Kỳ (tiếng Anh: United States Military Academy), là một vị trí của Lục quân Hoa Kỳ đồng thời cũng là một học viện quân sự.
Một đám người trẻ tuổi nghe vậy thì cảm xúc tăng vọt, Quý Du Hồng lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Tử Hằng huynh quá khen, có điều trị quốc cũng không phải chỉ dựa vào sức lực của vài người là có thể hoàn thành.”
Triệu Trấn Hoài gật đầu, nói: “Hiếm khi Hoài An có thời gian rảnh để đến đây hôm nay, cậu định giảng gì với chúng tôi?”
Hoá ra là mời anh tới diễn thuyết, Lâm Tập Tập thầm nghĩ, không phải lại là dân chủ này kia chứ, cô vừa nghe đã muốn ngủ gật.
May mà Quý Du Hồng không đi theo lối thường, anh nói với mọi người về lòng dân: “Cổ nhân nói: Có được lòng dân là có được thiên hạ. Lòng dân chính là nền tảng của chính quyền, là nền tảng của một triều đại. Người dân có lẽ sẽ không quan tâm ai là người nắm quyền thiên hạ, chỉ cần có thể ăn no, có áo ấm mặc là được, đây là sự đảm bảo tối thiểu cho sự ổn định của xã hội, nếu ngay cả sự đảm bảo tối thiểu mà cũng không thể duy trì thì trật tự sẽ bị xáo trộn…”
Quý Du Hồng đĩnh đạc nói, đưa ra rất nhiều ví dụ, cổ kim nội ngoại đều có, anh rất ít dùng từ ngữ văn học trừu tượng mà diễn đạt nội dung bằng ngôn ngữ thông dụng dễ hiểu, Lâm Tập Tập nghe cũng thấy hơi mê mẩn, thầm nghĩ đúng là có ánh sáng vai chính có khác, làm gì cũng có sức hút vô cùng.
Thời gian Quý Du Hồng diễn thuyết không tính là quá lâu, sau khi nói xong thì để cho mọi người tự do thảo luận, thi thoảng sẽ trả lời vấn đề của người khác, thái độ trước sau luôn khiêm tốn điềm tĩnh.
“Cùng là người trẻ tuổi mà chênh lệch lớn thật.” Lâm Kính Hoà cảm khái nói.
Lâm Tập Tập thầm nghĩ, vai chính và vai quần chúng có thể cùng một cấp bậc chắc?
Khi cuộc thảo luận kết thúc, Lâm Tập Tập và Lâm Kính Hoà ở tương đối gần cửa nên rời đi đầu tiên, mới ra ngoài được vài bước, Lâm Kính Hoà đã bị người giữ chặt: “Kính Hoà, chủ nhiệm bảo cậu chờ một chút.”
Lâm Kính Hoà gật gật đầu, cùng Lâm Tập Tập đứng ở hành lang đợi Triệu Chấn Hoài.
Triệu Chấn Hoài là người ra khỏi phòng cuối cùng, đi cùng hắn là Quý Du Hồng dáng cao chân dài, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông rất thân thiết.
Bọn họ quen nhau khi đi du học, giao tình vẫn luôn khá tốt.
Sau khi Triệu Chấn Hoài nhìn thấy hai người ở cửa, cười nhẹ chào hỏi: “Lâm tiểu thư, rất vui vì có thể gặp được cô ở nơi này, buổi thảo luận thế nào? Có bổ ích không?”
Lâm Tập Tập nói: “Thực không tồi.”
Triệu Chấn Hoài chính thức giới thiệu ba người với nhau, Quý Du Hồng và Lâm Kính Hoà bắt tay, lại nhìn Lâm Tập Tập, chưa đợi anh mở miệng, Lâm Tập Tập đã chủ động vươn tay, cười tủm tỉm nói: “Xin chào, Quý tiên sinh, rất vui vì được gặp anh.”
Quý Du Hồng hơi ngẩn ra, không hiểu vì sao Lâm Tập Tập lại tỏ ra như mới gặp anh lần đầu, nhưng vẫn rất phối hợp bắt tay với cô: “Xin chào.” Anh nói.
“Tuy rằng chúng ta biết nhau, nhưng vẫn chưa chính thức giới thiệu mà!” Lâm Tập Tập tinh nghịch nói.
Quý Du Hồng hiểu ra, nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Hoài An đã đồng ý với tôi trong khoảng thời gian này nếu có thời gian sẽ đến tham dự thảo luận, nếu Lâm tiểu thư có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nghe.” Triệu Chấn Hoài cười nói, thái độ của hắn đối với Lâm Tập Tập vẫn luôn rất tốt.
Lâm Tập Tập cười gật đầu chứ không đưa ra câu trả lời chính xác, cô thật sự không có hứng thú với mấy buổi thảo luận này, nhưng nếu Quý Du Hồng tới, cô sẽ suy xét một chút, dẫu sao thì anh chàng đẹp trai trăm kiểu thay đổi này vẫn rất đẹp mắt.
Đoàn người đi ra khu dạy học, mới đầu vẫn là Triệu Chấn Hoài và Quý Du Hồng song song phía trước, Lâm Tập Tập và Lâm Kính Hoà đi phía sau, sau đó Lâm Kính Hoà hỏi Triệu Chấn Hoài vấn đề gì đó, đội hình liền thay đổi, biến thành Lâm Tập Tập và Quý Du Hồng đi cạnh nhau.
Có một chàng đẹp trai hào hoa phong nhã đi bên cạnh, bước chân Lâm Tập Tập có chút phiêu bồng, nhìn bóng dáng anh mặc trường quái màu xanh lục đậm đoan trang, tìm đề tài nói: “Bài diễn thuyết lúc nãy của anh thật xuất sắc, tôi nghe mà mê mẩn luôn.”
Quý Du Hồng nhìn cô, khoé môi cong lên ý cười khó thấy, nói: “Cảm ơn đã khích lệ.” Sau đó lại hỏi cô: “Cô sẽ tham dự buổi tiệc tối nay chứ?”
Lâm Tập Tập gật đầu: “Sẽ đi.”
“Đến lúc đó sẽ giới thiệu một người bạn cho cô.” Quý Du Hồng nói như thế.
Lâm Tập Tập chớp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ người bạn anh nói là Tần Mộng, vậy thật đúng là có được mà chẳng tốn công.
Triệu Chấn Hoài vốn còn đề nghị cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng Lâm Tập Tập từ chối, nói tài xế còn đang ở ngoài chờ, cô phải về nhà với chị dâu, Lâm Kính Hoà biết cô đến Giang Ninh là để chăm Lý Ngọc dưỡng bệnh, nên không giữ lại nữa.
Trở lại dinh thự nhà họ Lâm, Lý Ngọc đang lo lắng xem sẽ mặc gì vào bữa tiệc tối nay, thấy Lâm Tập Tập về, vội vàng kéo cô đến chọn giúp: “Em thấy chị nên mặc cái nào mới tốt? Bộ hồng nhạt này hay một màu lam này?”
Lâm Tập Tập cầm quả táo vừa gặm vừa tư vấn: “Em cảm thấy chị hẳn là nên mặc lễ phục kiểu Âu, bởi vì chắc chắn anh em sẽ mặc âu phục, như vậy hai người đứng chung một chỗ sẽ rất hợp nhau.”
Lý Ngọc bị lời của cô làm cho hơi động tâm, nhưng lại u sầu nói: “Nhưng chị không có lễ phục.”
Lâm Tập Tập nói: “Ở Giang Ninh hẳn là có khá nhiều tiệm quần áo lớn, chiều nay chúng ta ra ngoài xem thử.”
Lý Ngọc do dự, nói: “Dáng chị mặc âu phục có đẹp không? Hơn nữa chị chưa từng mặc qua, sợ đến lúc đó sẽ làm trò cười.” Nàng ấy là cô gái bảo thủ sinh ra trong gia đình phong kiến, muốn nàng ấy tiếp nhận đồ của xã hội mới trong một sớm một chiều thì có chút khó khăn.
Lâm Tập Tập khuyên nhủ: “Chúng ta cứ đi xem, không nhất định phải mua mà.”
Vì thế hai người ăn cơm trưa xong, chưa kịp nghỉ ngơi mấy hồi đã phấn khích gọi tài xế chở ra ngoài.
Trong trung tâm thành phố có hai tiệm quần áo may sẵn âu phục, Lâm Tập Tập lôi kéo Lý Ngọc đi vào tỉ mỉ dạo quanh, Lý Ngọc hiếm khi xuất đầu lộ diện như vậy, sau khi bị kéo vào cừa hàng thì mặc đỏ cả lên, sợ đầu sợ đuôi, không giống khách hàng mà giống tên trộm hơn.
Người thợ may trẻ tuổi mặc áo sơ mi quần tây thời thượng, đầu đội mũ Beret, cười đon đả nhìn hai người quý khí mười phần bước vào, biết là kim chủ tới cửa, vội vàng trưng ra gương mặt tươi cười chào đón: “Hai vị muốn xem trang phục kiểu dáng thế nào? Nơi này của chúng tôi trong nước ngoài nước, kiểu nào cũng có hết, chất liệu cũng là loại tốt nhất.”
Lâm Tập Tập hỏi anh ta: “Nếu quần áo chúng tôi muốn mua mà không vừa người thì có thể sửa ngay không? Tối nay chúng tôi cần mặc rồi.”
Thợ may trẻ nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, hai vị có thể chọn kiểu dáng trước.”
Thật ra cũng không có nhiều kiểu dáng lắm, mấy loại quần áo đó dưới con mắt của người hiện đại Lâm Tập Tập đều cực kỳ lỗi thời, nhưng lúc này căn bản là không có cách nào đòi hỏi nhiều hơn.
Cuối cùng chọn cho Lý Ngọc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, cổ áo rất cao, tà váy cũng dài đến mắt cá chân, chỉ điểm xuyết vài đường viền ren ở cổ, Lý Ngọc đi mặc thử, ngoại trừ váy quá dài thì những chi tiết khác vẫn vừa người.
Lần đầu tiên Lý Ngọc mặc váy như vậy, cảm thấy thực không an toàn, không ngừng hỏi Lâm Tập Tập: “Có phải rất kỳ lạ không, tay áo chật như vậy, đi đường không thể vung lên được.”
Lâm Tập Tập nghĩ thầm: Vừa đi vừa phất tay áo mới là kỳ lạ đó!
“Rất đẹp, hơn nữa váy này còn siết eo, trông dáng người có vẻ gầy hơn.” Lâm Tập Tập cố gắng xây dựng niềm tin cho nàng ấy.
Không ngờ Lý Ngọc nghe xong lại hoảng hốt: “Chị lại gầy đi? Làm sao bây giờ, có phải rất khó coi không?”
Lâm Tập Tập: …
Thật tình không hiểu nổi gu thẩm mỹ của phụ nữ thời kỳ này!
Lâm Tập Tập không để ý tới nàng ấy nữa, hỏi anh thợ may trẻ bên cạnh: “Bộ này bao nhiêu tiền?”
Người thợ may trẻ cười xán lạn như ánh mặt trời, đáp: “Cô thật có mắt nhìn, đây là kiểu dáng thịnh hành nhất bây giờ đấy, chất liệu là vải dệt tốt nhất của tiệm vải Duyệt Dung, giá không đắt, chỉ 15 đồng đại dương.”
Lâm Tập Tập thầm tính toán trong lòng, 15 đồng đại dương, tương đương với chi phí sinh hoạt của một gia đình bình thường trong một tháng ở thời kỳ này, đúng là không đắt!
Lý Ngọc là tiểu thư khuê các đích thực, từ nhỏ đã không thiếu tiền, nghe thấy chào giá 15 đồng đại dương mày cũng không nhăn chút nào, chỉ tiếp tục băn khoăn vấn đề mặc vào có đẹp hay không.
“Tiệm vải Duyệt Dung?” Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ, hỏi thợ may trẻ: “Ông chủ tiệm vải họ Lâm sao?”
Thợ may trẻ nói: “Cái này tôi không rõ lắm, chỉ biết người quản lý tiệm vải là một bà chủ họ Phương.”
Lâm Tập Tập lén nhìn Lý Ngọc một cái, không tiếp tục vấn đề này nữa, ngược lại mặc cả với anh thợ may: “15 đồng đại dương quá đắt, bớt chút thì chúng tôi sẽ mua.”
Anh thợ may trẻ cười khổ nói: “Chị gái ơi, giá này gần như là giá vốn rồi, thật sự không thể thấp hơn, hơn nữa một lát còn giúp cô sửa váy, không có tính tiền.”
Lý Ngọc ở bên cạnh lại nói: “Giá cả chỉ là thứ yếu thôi, chỉ sợ mặc vào trông kỳ quặc.”
Lâm Tập Tập quay mặt đi, cực kỳ ghét bỏ nghĩ: Cô nàng phá của!
Ghét bỏ xong rồi cũng buông xuôi: “Được rồi, lấy bộ này đi, bảo sư phó sửa lại độ dài một chút.”
Thợ may trẻ vui mừng đồng ý, chạy đi gọi sư phó tới sửa.
Nhân lúc Lý Ngọc đo kích cỡ, Lâm Tập Tập hỏi anh thợ may về vị trí của tiệm vải Duyệt Dung.
Thợ may trẻ rất nhiệt tình chạy ra cửa chỉ đường cho cô: “Tiệm vải lớn nhất ở gần đây, đi dọc theo con phố này về phía trước là tới, không xa.”
Uống trà gần nửa tiếng đồng hồ sư phó mới đưa chiếc váy đã sửa xong tới, Lý Ngọc vừa thích vừa lo lắng, lên xe vẫn còn cầm trên tay không nỡ rời.
Xe đi thẳng về phía trước, vừa lúc đi ngang qua tiệm vải Duyệt Dung, Lâm Tập Tập vội vàng mở lớn hai mắt cẩn thận nhìn, phát hiện tiệm vải có quy mô không nhỏ, độ phổ biến cũng không tệ.
Đây là việc kinh doanh mà Lâm Kính Đình rót tiền cho Phương Ni, Phương Ni lại biến nơi này thành đầu mối liên lạc để Nhật Bản thu phục các thương nhân Trung Quốc, cuối cùng ngay cả Lâm Kính Đình cũng bị tẩy não.