Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 19



Edit: Ys

Lâm Kính Đình lòng như lửa đốt chạy đến tiệm vải Duyệt Dung, cả chặng đường mặt đều u ám, thỉnh thoảng lại thúc giục tài xế chạy nhanh lên, tài xế đã lâu chưa thấy ông chủ Lâm tức giận đến vậy, lòng thầm sợ hãi, tay lại không dám run, phát huy năng lực nhà nghề phóng xe như bay qua con đường nội thành sầm uất, chỉ hận không thể lập tức bay đến tiệm vải.

Đang yên đang lành sao lại mất tích? Lâm Kính Đình cau mày, tự hỏi có phải kẻ thù của anh ta gây phiền phức hay không, nếu là như vậy, hẳn là anh ta phải nhận được tin đàm phán hoặc đòi tiền rồi chứ, nhưng lại không có, thêm nữa thời cuộc bây giờ đang căng thẳng, Lý Điền Dã vừa tuyên bố độc lập, lúc này Giang Ninh đang có trọng binh canh gác, ai lại chọn thời điểm mấu chốt này để gây chuyện?

Nếu không phải kẻ thù, vậy là ai? Phương Ni? Cô ta dám sao?

Bất cứ ai quen Lâm Kính Đình đều biết anh ta yêu quý đứa em gái này cỡ nào, cầm trong tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, ngay cả trước kia, cô vô cớ gây rối muốn đi du học, anh ta cũng cật lực phản đối ý kiến của mọi người để cô đi, nguyên nhân chỉ vì không muốn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô. Có điều, tuy là đồng ý cho cô đi, nhưng ngoại trừ bảo người hầu và Lâm Kính Hoà ra nước ngoài cùng, anh ta còn phái hai người khác đi theo âm thầm bảo vệ cô chu toàn.

Hiện giờ vất vả lắm mới chờ được người trở về, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh ta không biết mình sẽ làm ra chuyện cực đoan đến thế nào.

Lúc Vãn Nhi sinh ra, anh ta vừa tròn hai mươi tuổi, đã lập gia đình, thế nhưng bụng Lý Ngọc mãi vẫn không có động tĩnh, người trong nhà tuy sốt ruột nhưng vẫn cho rằng hai người còn trẻ, sau này nhất định có thể thụ thai. Đúng lúc này lão phu nhân lại bất ngờ có hỉ, cả nhả ai nấy đều rất kinh ngạc, lại cũng vui mừng hoan hỉ, sau khi mang thai mười tháng, lão phu nhân hạ sinh một bé gái khoẻ mạnh, Lâm Kính Đình vĩnh viên không quên được tâm trạng lần đầu được ôm đứa bé ấy, đó là một loại cảm xúc mới lạ, cảm động mà lại thoả mãn, anh ta bế lên liền không muốn đặt xuống.

Ở trong lòng anh ta, tình cảm anh ta dành cho Vãn Nhi không chỉ là tình anh em, mà còn có loại tình cảm giống như cha con, nhiều năm qua đi, anh ta vẫn không có con, cho nên đủ loại tình cảm mà anh ta dành cho Vãn Nhi chưa từng được chia sẻ cho bất kỳ ai, đây cũng là lí do anh ta luôn xem cô là bảo bối mà yêu thương.

Nhưng bây giờ một người lớn như vậy, nói không thấy là không thấy, Lâm Kính Đình chỉ hận không thể giết người.

Xe vừa đến cửa tiệm vải, còn chưa kịp dừng hẳn, Lâm Kính Đình đã đẩy cửa vội vàng lao xuống xe.

Phương Ni và người làm trao đổi công việc xong, đang chuẩn bị rời đi thì thấy Lâm Kính Đình vội vã chạy đến, còn tưởng anh ta đến đón ả về nhà, không khỏi cười ngọt ngào, đôi mắt đào hoa chớp chớp đưa tình: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đón em vậy.”

Lúc này Lâm Kính Đình làm gì còn tâm tư tán tỉnh, thấy bộ dạng bám dính của ả, giận sôi máu, nói: “Có phải Vãn Nhi đã tới chỗ cô không?”

Nhắc đến Lâm Tập Tập, nụ cười ngọt ngào trên mặt Phương Ni tức khắc tiêu tán, đổi thành dáng vẻ uỷ khuất, nói: “Đúng vậy, em có ý tốt mời em ấy đến tiệm vải chơi, còn chuẩn bị cho em ấy loại vải tốt nhất, cuối cùng em ấy lại không biết điều mà náo loạn một hồi rồi bỏ đi.”

“Em ấy có nói là đi đâu không?” Lâm Kính Đình lạnh mặt hỏi.

Lúc này Phương Ni mới phát hiện sắc mặt Lâm Kính Đình có điểm không đúng, lòng đột ngột nhảy lên: “Em đấy đập nát tách trà rồi đi luôn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Kính Đình nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù em ấy có tức giận thì cô cũng không nên để một cô gái nhỏ một thân một mình bỏ đi.”

“Kính Đình, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh thế này làm em sợ lắm, lúc đó em ấy tức giận như vậy, dù em có cho người đưa em ấy về thì em ấy cũng không đồng ý, huồng hồ gì em còn không phải là người sai.” Phương Ni tiến lên hai bước ôm cánh tay anh ta, chu môi làm nũng, bình thường Lâm Kính Đình chịu nhất là dáng vẻ này của ả, chỉ cần ả dịu dàng nũng nịu là anh ta sẽ nghe theo ả hết.

Nhưng hôm nay Lâm Kính Đình lại như trúng tà, tay ả vừa mới đụng vào anh ta đã bị anh ta hất bay, chỉ thấy anh ta lạnh mặt nói: “Dù em ấy không cho cô đưa về thì cô cũng nên phái người đi theo, Phương Ni, tôi nói cho cô biết, ngày thường tôi chiều cô nhưng so với Vãn Nhi thì cô chẳng là gì cả, ở Lâm gia không ai nỡ lớn tiếng với em ấy, cô thì ngược lại, dám cãi nhau với một cô gái nhỏ như em ấy, bây giờ em ấy mất tích rồi, cái mạng cô có lớn hơn nữa thì cũng không đền nổi!”

Phương Ni lập tức ngây ngốc: “Mất tích? Em ấy không về nhà?”

“Nếu em ấy về nhà thì tôi còn đến tìm cô à?” Lâm Kính Đình nheo mắt, ánh mắt ẩn chứa một tia nguy hiểm: “Tốt nhất là cô nên cầu cho em ấy tự đi lạc, nếu có người cố ý làm ra chuyện này, tôi nhất định sẽ khiến cho người đó chết không có chỗ chôn.”

Phương Ni bị dáng vẻ hung ác của anh ta làm cho nhũn chân, lui về sau hai bước, không thể tin nổi mà trợn mắt, nói: “Anh… Anh nghi ngờ em?”

Lâm Kính Đình lạnh nhạt nói: “Trước khi tìm được em ấy thì ai cũng đáng nghi.”

Phương Ni lập tức như rơi xuống vực thẳm, ả trăm triệu lần không ngờ tới, người đàn ông ngày thường ngọt ngào ân ái với ả nay nói trở mặt là trở mặt, thậm chí còn xem ả như kẻ tình nghi, chỉ bởi vì em gái anh ta về nhà muộn?

Ả liên tục lắc đầu: “Kính Đình, thật sự không phải em, anh phải tin em, em lấy lòng em ấy còn không kịp, sao có thể hại em ấy được…”

Lâm Kính Đình lạnh mặt nhìn ả, như đang đánh giá xem lời ả nói là thật hay giả, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Nhìn người đàn ông tuyệt tình lên xe rời đi, Phương Ni đứng trong giá lạnh run lên bần bật, ả không rõ tất cả mọi việc phát sinh thế nào, chỉ biết từ sau khi Lâm Vãn đến Giang Ninh, ả chưa có được mấy ngày tốt đẹp cả.

Mặt trời sắp khuất núi, không còn ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, hôm nay Lâm Tập Tập ra cửa chỉ mặc một bộ âu phục nhỏ, lúc ny ngăn không nổi khí lạnh xâm nhập, cô bất giác rụt vai, để tay lên miệng hà hơi rồi lại chà xát.

Bây giờ cô đang ở một vùng hoang vu ngoại thành Giang Ninh, nơi này ngoại trừ một căn nhà đổ nát phía sau thì trong phạm vi mười dặm không có một bóng người, gió lạnh thổi qua, rừng cây cách đó không xa phát ra âm thanh sàn sạt kỳ lạ, làm cô càng run hơn.

Lâm Tập Tập nhịn không được mà dậm chân, thầm nghĩ vì muốn dạy dỗ Phương Ni mà tự đẩy mình vào hoàn cảnh thế này, có phải hơi mệt thân không? Vừa rồi người đưa cô tới đây nói chỉ cần chờ một lúc là sẽ có người tới đón cô về, nhưng cô đã đợi gần nửa giờ rồi mà người đến đón cô vẫn chậm chạp chưa tới.

Gió dần lớn lên, Lâm Tập Tập không còn cách nào khác, chỉ đành đi đến căn nhà đổ nát gần đó, tìm một bức tường chắn gió ngồi xổm xuống, cố gắng ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ.

Móc đồng hồ quả quýt ra nhìn giờ, đã 5 giờ chiều rồi, bấy giờ cô mới lờ mờ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền từ nơi xa đến, cô vội vàng đứng lên đi đến bãi đất trống, liếc mắt một cái đã thấy từ nơi xa có người cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía cô.

Đây hẳn là người đến đón cô, Lâm Tập Tập phấn khích nhảy lên tại chỗ, vẫy vẫy tay với người nọ, sau đó vui vẻ nhìn người nọ từ từ đến gần cô.

Đập vào mắt cô là một bộ quân trang màu xanh lục bắt mắt và áo choàng dài phấp phới trong gió lạnh, đến khi anh chậm rãi tới gần, cuối cùng Lâm Tập Tập cũng nhìn rõ ngũ quan của anh, gương mặt đẹp trai sắc cạnh, đúng là người đàn ông mà cô vừa khen buổi sáng.

Cô có chút hưng phấn la lớn: “Quý Du Hồng…”

Khi con tuấn mã cao lớn chạy đến trước mặt cô thì mới gian nan dừng lại, vó trước khí thế đá vài lần lên không trung mới vững vàng đứng trên mặt đất.

Quý Du Hồng cầm dây cương trong tay, từ trên cao nhìn xuống cô, vào thời khắc ấy, cơ thể Lâm Tập Tập như có một dòng điện chạy qua, cả người tê dại.

“Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.” Quý Du Hồng nói xong liền xoay người xuống ngựa.

Lâm Tập Tập vội vàng lắc đầu: “Không có không có, tôi mới chờ một lát thôi.”

Quý Du Hồng ngước mắt nhìn khung cảnh hoang vắng xung quanh, thấp giọng hỏi cô: “Ở một mình có sợ không?”

Lâm Tập Tập lại lắc đầu, thấy anh cong môi cười tỏ vẻ không tin, lúc này mới thành thật trả lời: “Có hơi sốt ruột, sợ không ai tới đón tôi.”

Quý Du Hồng nói: “Tối qua đã đồng ý giúp cô, nhất định sẽ nói được làm được.”

“Tôi tưởng anh sẽ cho người tới đón tôi, không ngờ lại tự mình tới, liệu có làm mất thời gian của anh không?”

“Không mất thời gian, bây giờ chúng ta về luôn sao?” Quý Du Hồng hỏi cô.

Lâm Tập Tập nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh có việc gấp cần về không? Nếu không thì ở đây với tôi một lúc được chứ? Đợi qua giờ cơm chiều rồi về.” Cô tính toán như vậy là muốn làm Lâm Kính Đình sốt ruột thêm một lúc, hiệu quả sẽ rõ ràng hơn.

Quý Du Hồng gật đầu đồng ý, sau đó tìm một nơi cột ngựa vào, thấy Lâm Tập Tập run lên bần bật bèn cởi áo choàng xuống đưa cho cô: “Khoác thêm đi, đừng để bị lạnh.”

Lâm Tập Tập hơi do dự nhận lấy: “Còn anh thì sao?”

“Tôi không sợ lạnh.” Anh đáp.

“Cảm ơn.” Lâm Tập Tập nói cảm ơn rồi khoác áo choàng lên người, áo choàng dày mang theo hơi thở của Quý Du Hồng lập tức bao phủ lấy cô, hơi lạnh nhanh chóng bị ngăn bên ngoài, Lâm Tập Tập cúi đầu hít một hơi, ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu của đàn ông.

Lâm Tập Tập chỉ vào chân tường chỗ cô vừa ngồi xổm nói: “Chúng ta qua bên kia đi, bên đó chắn được gió.”

Quý Du Hồng nhìn thoáng qua nơi đó rồi dẫn đầu bước qua.

Hai người đứng dựa vào tường, cách nhau một cánh tay, lúc ngước mắt lên vừa đúng lúc nhìn thấy ánh tà dương còn sót lại phía chân trời, những đám mây chung quanh đều bị ánh chiều tà nhuộm màu đỏ nhạt.

Lâm Tập Tập dùng tay tạo thành ống nhòm, ngước lên trời cười nói: “Đẹp quá, giống như tranh vẽ vậy.”

Quý Du Hồng cười nhạt nhìn cô.

Nhận thấy ánh mắt dịu dàng mơ hồ mang theo ánh lửa của anh, Lâm Tập Tập như bị ai đó đấm mạnh vào tim, thậm chí còn nghe được tiếng tim thình thịch đập loạn của mình, cô hơi xấu hổ hạ tay xuống, tìm chủ đề nói: “Cảm ơn anh đã chịu giúp tôi.”

Tối qua sau khi quyết định đi gặp Phương Ni, cô đã tìm Quý Du Hồng, bảo anh xếp người phối hợp với kế hoạch của cô chiều nay.

Sau khi cô cãi nhau với Phương Ni thì tìm cơ hội đón cô đi, rồi giấu cô ở một nơi hẻo lánh, cố tình tạo ra một vụ mất tích giả.

Không ngờ sau khi người nọ đưa cô đến nơi này thì lại vội vàng rời đi, càng không ngờ Quý Du Hồng sẽ tự mình đến đón cô trở về.

Quý Du Hồng nói: “Cô tự dày vò mình đến đáng thương thế này chỉ vì để khi dễ Phương Ni sao?”

Lâm Tập Tập thở dài: “Đấu đá trong nhà mà, hết thảy đều là đau thương, nhất định không thể Phương Ni này ở lại Lâm gia, việc kinh doanh trên tay cô ta nữa, tôi cũng sẽ nghĩ cách lấy về.” Nói tới đây, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn Quý Du Hồng, trong mắt loé lên tia hứng thú, hỏi anh: “Anh có muốn nghe báo cáo ở đây không?”

Quý Du Hồng nhìn vẻ mặt tinh quái của cô, cảm thấy buồn người, thuận miệng trả lời: “Báo cáo về phương diện nào?”

Lâm Tập Tập nói: “Cấu kết với người Nhật Bản.”

Nghe thấy ba chữ mẫn cảm, Quý Du Hồng lập tức nheo mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.