Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 22



Edit: Cam

Từ khi Lâm Kính Đình bắt đầu tới Nam Kinh buôn bán, Phương Ni đã đi theo anh ta, tuy Lâm Kính Đình chưa từng cho ả danh phận, nhưng tình cảm đôi lứa nhiều năm như vậy, không thể nói bỏ là bỏ.

Chuyện ầm ĩ của Lâm Tập Tập tuy thành công ly gián tình cảm của hai người, nhưng cũng không hoàn toàn xé rách mặt ngoài, Lâm Kính Đình nghe thấy tin tức Phương Ni bị bắt đi xong vẫn rất coi trọng.

“Đang yên đang lành, sao nói bắt là bắt? Rốt cuộc Quý Du Hồng đang làm cái quỷ gì?” Lâm Kính Đình có chút không đè nén được tình khí của mình, quan hệ giữa anh ta và cha con nhà họ Quý trước nay không có xung đột, lần này vì chuyện cấm thuốc lá mà hai bên như nước với lửa, ở thời điểm mấu chốt này lại bắt người phụ nữ của anh ta đi, dưới con mắt của Lâm Kính Đình, đây rõ ràng là khiêu khích và sỉ nhục.

Sau khi người làm của tiệm vải thuật lại sự tình xong, Lâm Kính Đình có chút đứng ngồi không yên, giận đến nỗi đầu bốc khói như tàu hoả, anh ta cho rằng cha con nhà họ Quý khinh người quá đáng.

Xảy ra loại chuyện này, thật sự ảnh hưởng đến ăn uống, Lâm Tập Tập nhìn món ngon trên bàn ăn, âm thầm thở dài, nói: “Anh, anh đừng tức giận, theo lý mà nói, Quý Du Hồng là bộ đội tác chiến, không có quyền tuỳ tiện bắt người, nếu anh ta dám công khai bắt người, khẳng định là được bên trên trao quyền, quân đội không phải nha môn bình thường, bọn họ xuất hiện chứng tỏ Phương Ni nhất định đã phạm phải vụ án hình sự không tầm thường.”

Lâm Kính Đình vốn đang đi qua đi lại ở phòng ăn, nghe Lâm Tập Tập phân tích

xong, không khỏi đi đến bên cạnh cô, nói: “Vãn Nhi đột nhiên thông minh lên?”

Lâm Tập Tập bĩu môi tỏ ý không hài lòng: “Em vẫn luôn rất thông minh!”

Lâm Kính Đình cũng không phản bác, trước nay anh ta vẫn luôn cảm thấy em gái mình có muôn vàn điểm tốt, nhất định cũng rất thông minh, ra nước ngoài du học hai năm trở về, càng đáng kinh ngạc hơn, anh ta trầm tư một lát rồi nói: “Anh đến phủ Đô Đốc xem tình huống cụ thể trước.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thấy Lâm Kính Đình hấp tấp định ra cửa, Lý Ngọc vội gọi người đưa áo khoác tới, phủ thêm cho anh ta, cũng nhỏ giọng nhắc nhở: “Tính tình cha không tốt, anh hỏi thăm sự tình đừng trực tiếp quá.”

Lâm Kính Đình liếc nàng ấy một cái, nói: “Tất nhiên là anh biết.”

Lâm Tập Tập đi theo anh ta ra ngoài được một đoạn, thấy Lý Ngọc không theo kịp bèn nhỏ giọng hỏi anh cô: “Anh, anh thật sự thích Phương Ni sao?”

Lâm Kính Đình bất ngờ vì tự nhiên cô lại hỏi như vậy: “Sao lại hỏi cái này?”

“Nếu không phải yêu thật thì anh khẩn trương vì cô ta thế này làm gì?” Lâm Tập Tập nói.

Lâm Kính Đình đáp: “Anh là giận cái tên Quý Du Hồng kia ngồi lên đầu anh thôi.” Tạm dừng một chút, anh ta lại nói: “Mấy thứ như tình yêu chỉ có người trẻ tuổi bọn em mới coi trọng.”

Lâm Tập Tập nhún vai, lại dặn dò: “Anh, nếu chưa biết nguyên nhân cụ thể thì anh đừng vội bảo lãnh cho Phương Ni.”

Lâm Kính Đình thấy buồn cười, bản thân là người lăn lộn trong xã hội tự nhiên lại rơi vào tình thế để cho một cô gái nhỏ nhọc lòng vì anh ta, lại cảm thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, tuy cô dặn dò đều là làm chuyện thừa thãi nhưng vẫn cười nói: “Biết rồi, nghe Vãn Nhi hết.”

Trở lại phòng, thấy Lý Ngọc ngồi trên bàn ăn mặt mày buồn bực, Lâm Tập Tập đi qua vỗ vỗ vai nàng ấy, nói: “Chị dâu buồn cái gì? Cô nàng kia bị bắt, chúng ta nên vui mới đúng chứ.”

Lý Ngọc nói: “Nhưng em không thấy sao, anh em một khắc cũng ngồi không yên mà chạy đi rồi, trong lòng anh ấy vẫn có cô ta.”

“Em thấy nếu Phương Ni bị quân đội bắt đi, chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản, nếu cô ta phạm phải chuyện lớn, anh em khẳng định sẽ không ngốc đến nỗi tiếp tục đối tốt với cô ta nữa.” Lâm Tập Tập bưng bát cơm của mình lên, thấy cơm đã nguội, bèn bảo Thuý Bình đem đồ ăn vào phòng bếp hâm nóng.

Quay đầu lại thấy Lý Ngọc vẫn buồn bã ỉu xìu, nói: “Chúng ta ăn cơm đi, vì một người không liên quan mà bỏ bữa, rất không đáng nha.”

Lý Ngọc thở dài, đợi người ở phòng bếp bưng đồ ăn đã được hâm nóng lên, hai người chị dâu em chồng lại tiếp tục hưởng thụ bữa tối của bọn họ.

Lâm Kính Đình đi không bao lâu đã quay trở về, ở bên phủ Đô Đốc, đúng là Lý Điền Dã đã phê chuẩn lệnh bắt giữ cho Quý Du Hồng, với danh nghĩa là tội cấu kết với địch.

Lâm Kính Đình hơi sững sờ, người phụ nữ vẫn luôn ngủ bên người anh ta sao lại thành tội phạm cấu kết với địch? Việc này quá mức nghiêm trọng, sau khi anh ta biết cũng không dám tiếp tục truy hỏi, cho nên chẳng bao lâu đã quay trở về.

Lâm Kính Đình vốn không định nói chuyện này cho hai người phụ nữ trong nhà, nhưng vừa trở về đã thấy hai người mong ngóng chờ đợi mình, anh ta chỉ đành đuổi người hầu xung quanh đi, kể lại chuyện anh ta nghe được ở phủ Đô Đốc.

Lý Ngọc sợ tới mức che miệng lại, Lâm Tập Tập tuy biết rõ trong lòng nhưng vẫn giả vờ bất ngờ: “Vậy anh có hỏi rõ chuyện là thế nào không?”

Lâm Kính Đình nói: “Đô đốc chỉ nói như vậy, tình huống cụ thể ông ấy cũng không rõ lắm.” Im lặng một hồi, anh ta lại nói: “Xảy ra loại chuyện này, anh nhất định cũng sẽ bị liên luỵ, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ đến đưa anh đi hỏi chuyện, các em đừng quá căng thẳng, chuyện của Phương Ni anh không biết gì cả, cũng chưa từng tham gia, bọn họ hẳn là sẽ không làm anh khó xử.”

Tất nhiên Lâm Tập Tập biết chuyện này không liên quan gì đến Lâm Kính Đình, Phương Ni tiếp xúc với người Nhật Bản, từ trước đến này đều lén lút, nếu không phải Lâm Tập Tập chen chân vào, người khác cũng rất khó phát hiện, kể ra thì hiệu suất làm việc của Quý Du Hồng rất nhanh, mới có mấy ngày đã có chứng cứ bắt người.

Nhưng nếu Phương Ni chó cùng rứt giậu cắn ngược lại Lâm Kính Đình một nhát, chuyện có lẽ sẽ không ổn.

Lâm Tập Tập nghĩ thầm, có phải cô nên tìm cơ hội đi gặp Quý Du Hồng một lần không?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đêm nay dinh thự nhà họ Lâm không ai ngủ yên được, sáng sớm Lâm Kính Đình đã ra ngoài làm việc, Lý Ngọc cả ngày mặt ủ màu chau, cuối cùng vẫn là Lâm Tập Tập ám chỉ cho nàng ấy, bảo nàng ấy đến phủ Đô Đốc chờ tin tức, nếu Lâm Kính Đình thật sự bị bắt đi thì Lý Ngọc còn có thể ở gần đó cầu xin.

Lúc này Lý Ngọc mới nhớ tới tác dụng của mình, từ trước đến nay gặp chuyện gì nàng ấy cũng có thói quen nghe theo đàn ông, chưa từng có chủ kiến của mình, giờ đây nếu không phải Lâm Tập Tập nói, nàng ấy cũng không thể nghĩ ra mình có thể giúp đỡ, vì vậy vội vàng sửa soạn ra cửa.

Lâm Tập Tập ngồi một mình chán chết hồi lâu rồi bảo Thuý Bình gói áo choàng trong phòng cô lại, cô muốn trả đồ cho chủ.

Thuý Bình nghe nói cô muốn ra ngoài, khẩn trương khuyên nhủ: “Tiểu thư, đại thiếu gia còn cấm cửa cô đó.”

Lâm Tập Tập nhận lấy bọc đồ, nói: “Hiện giờ không phải thời điểm bình thường, có ai rảnh quản chuyện cấm túc nữa, hơn nữa lần này chị có chuyện quan trọng phải làm.”

Thuý Bình nói: “Em đi theo cô.”

Tất nhiên là Lâm Tập Tập không cho cô ấy đi theo, bởi vì một chiếc xe khác trong nhà vừa mới bị Lý Ngọc dùng rồi nên Lâm Tập Tập định đi thuê xe ngựa, nhưng những người trong nhà vẫn còn bóng ma tâm lý với xe ngựa, không dám cho cô ngồi, cuối cùng đành bảo bà Trần kêu người đến tiệm thuốc phiện lân cận điều một cái xe đến cho cô.

Lâm Tập Tập hiển nhiên không đi tìm Quý Du Hồng, cô mang theo áo choàng của Quý Du Hồng đi tìm Tần Mộng.

Nhà Tần Mộng ở quận Huyền Vũ, nằm cạnh hồ Huyền Vũ, Tần trạch cũng là lâm viên có kiến trúc xa hoa lộng lẫy, nhưng vẫn không thể so với đại trạch nhà họ Lâm.

Lâm Tập Tập tới cửa lớn nhà họ Tần, bảo gã sai vặt giúp cô đi truyền tin, không chờ bao lâu, Tần Mộng vội chạy ra chào đón.

Lâm Tập Tập phát hiện Tần Mộng rất thích cười, bất kể là khi nào cũng thấy nàng cười tủm tỉm, làm người ta vừa nhìn đã thấy thân thiết.

Tần Mộng mời Lâm Tập Tập đến đình viện mà nàng ở, Lâm Tập Tập chưa từng tới đây, nhưng lại quen thuộc mới mỗi một cảnh vật nơi này, truyện cô viết theo góc nhìn của Tần Mộng, cho nên cô không chỉ quen thuộc với tính cách của Tần Mộng mà còn rất quen thuốc với hoàn cảnh sinh sống của nàng.

Thuý Trúc Viện là một toà viện rất đẹp, trong sân chỗ nào cũng trồng các loại trúc khác nhau, ngay cả phòng ở cũng chủ yếu làm từ cây trúc.

Mỗi lần gió thổi tới, toàn bộ sân đều vang lên tiếng lá trúc xào xạc, khi gió lớn, tiếng xào xạc càng mãnh liệt như tiếng sóng võ, cực kỳ động lòng người.

Khi Lâm Tập Tập bước vào chỉ có gió nhẹ nên tiếng lá trúc lay động không lớn, nhưng vẫn khiến Lâm Tập Tập đứng nhìn hồi lâu.

Sở thích của nữ chính trong tác phẩm thông thường đều là chiếu theo sở thích của tác giả, cô tạo ra môi trường sống cho Tần Mộng như thế này, bản thân cô cũng cực kỳ thích.

Tần Mộng cười nói: “Tôi còn đang nghĩ lúc nào mới có thể gặp lại cô đây, không ngờ cô đã tới tìm tôi, cô nói xem chúng ta như vậy có tính là tâm linh tương thông không.”

Trong sân có một bộ bàn ghế, cả bàn và ghế đều được làm từ trúc, đúng là phù hợp với khung cảnh, thực sáng tạo.

Tần Mộng mời cô ngồi xuống cạnh bàn, lại bảo người hầu pha một ấm trà, trên bàn bày hai đĩa điểm tâm tinh xảo, nàng rất nhiệt tình đẩy đến trước mặt Lâm Tập Tập mời cô ăn.

Lâm Tập Tập xua tay tỏ vẻ mình vẫn còn no.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bữa tiệc ngày đó tôi với cô vừa gặp mà như đã quen lâu, cô cho tôi cảm giác vô cùng thân thiết, tôi còn đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để ra ngoài tìm cô, không ngờ cô đã tới rồi, thật tuyệt quá.” Tần Mộng vẫn ngồi đó biểu đạt niềm vui sướng của mình.

Lâm Tập Tập nghe xong thấy hơi xấu hổ, bởi vì cô đến đấy tìm Tần Mộng chủ yếu là có việc muốn nhờ, không phải thật sự tới tìm nàng chơi.

Lâm Tập Tập đặt bọc đồ lên mặt bàn, vừa mở ra vừa nói với Tần Mộng: “Thật ra lần này tôi tới là có việc muốn làm phiền cô, lần trước Quý công tử cho tôi mượn một chiếc áo choàng, tôi không biết trả cho anh ta thế nào, vì vậy vẫn luôn để ở nhà, hôm nay đột nhiên nhớ ra cô hẳn là có thể giúp tôi trả cho anh ta, nên tới đây tìm cô.”

Tần Mộng nghe xong chớp chớp mắt, giả vờ cả giận nói: “Hay lắm, hoá ra là có việc sai sử, uổng công tôi vui vẻ một hồi.”

Lâm Tập Tập cười nói: “Đúng là tới trả áo choàng, nhưng trả xong rồi là có thể chơi với cô.”

Tần Mộng cũng không ngốc, trả lời: “Nếu tôi không giúp cô trả áo choàng này thì cô sẽ không chơi với tôi à?”

“Vậy cô có giúp tôi hay không?” Lâm Tập Tập hỏi.

Tần Mộng bĩu môi, cố ý nói: “Không giúp không giúp, muốn trả thì cô tự tìm anh ta đi, nhà bọn họ ở con phố bên cạnh, đi từ cửa sau qua rất gần.”

Lâm Tập Tập bất đắc dĩ nhìn nàng, thầm nghĩ Tần Mộng diễn còn giỏi hơn cả cô.

Không có cách nào, cô chỉ có thể tiếp tục diễn: “Chị yêu… Xin chị đó.”

Không ngờ lúc này Tần Mộng đột nhiên thu lại nụ cười, cúi người kéo gần khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nhìn cô, sau đó hạ giọng nói: “Muốn tôi giúp cô trả áo choàng cũng được, nhưng trước tiên cô nói cho tôi nghe xem, cô nói tiếng phổ thông lưu loát thế là thế nào?”

Lâm Tập Tập:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.