Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 34



Edit: Ys

Khi Lâm Tập Tập được đỡ lên lầu thì đụng phải Lý Ngọc ở đầu cầu thang, Lý Ngọc lòng đầy lo lắng, đuổi theo dò hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, bị thương ở đâu?”

Lâm Tập Tập xua tay, dựa đầu vào vai Lâm Kính Đình chớp chớp mắt cười với Lý Ngọc, Lý Ngọc đã sớm quen với cô em chồng quái đản này rồi, thấy dáng vẻ này của cô, tâm trạng lo lắng cả buổi tối rốt cuộc cũng được thả lỏng, nàng ấy cũng giống Lâm Kính Đình, cũng lo lắng hãi hùng cả một đêm.

“Con gái con đứa, đi cả đêm không về nhà, nếu việc này truyền ra ngoài thì còn ai dám cưới em nữa?” Lâm Kính Đình cẩm thận đỡ cô, ngoài miệng lại nhịn không được mà lải nhải quở trách, Lâm Tập Tập cong khoé môi mặc kệ anh ta nói, mãi đến khi nghe thấy phiền mới cố ý “ây da” một tiếng.

Lâm Kính Đình lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”

“Đau đầu quá, anh đừng tụng nữa, càng tụng em càng đau hơn!” Lâm Tập Tập bĩu môi làm nũng.

Lâm Kính Đình thật không có cách nào với cô, trong bụng đoán chắc rằng cô đang giả bệnh để chiếm sự cảm thông, nhưng cũng không dám qua loa. Hiện giờ thời tiết lạnh như vậy, dù ở trong nhà ấm áp hơn thì vẫn nghe cô than lạnh cả ngày, huống chi là ở bên ngoài cả một đêm, không bị lạnh cóng đã là may lắm rồi. Anh ta thực sự là vừa đau lòng lại vừa tức giận.

Có điều, chuyện một cô gái cả đêm không về nghiêm trọng như vậy, Lâm Kính Đình tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, lòng thầm nghĩ chờ đến khi cô đỡ hơn chút rồi mới tính sổ với cô.

Lý Ngọc biết bộ dáng này của Lâm Tập Tập là giả vờ nhưng vẫn không nhịn được mà giúp cô lên tiếng: “Kính Đình, để em ấy nghỉ ngơi trước đi, mấy chuyện khác chờ cơ thể em ấy khoẻ hơn chút rồi nói sau.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đỡ Lâm Tập Tập ổn định lên giường xong, chẳng bao lâu sau đại phu đã tới. sau khi bắt mạch cho Lâm Tập Tập thì nói với Lâm Kính Đình rằng cô chỉ bị cảm lạnh nhẹ, không nghiêm trọng, uống hai thang thuốc là ổn thôi.

Lâm Tập Tập có hơi thất vọng, cô còn đang hy vọng mình thật sự sốt cao hay gì đó.

Lâm Kính Đình một đêm không ngủ, đến bây giờ có chút chịu không nổi nữa, tiễn đại phu đi xong, anh ta bèn trở về phòng ngủ bù, Lý Ngọc ở lại cùng Lâm Tập Tập.

Lúc chỉ còn lại hai người, Lâm Tập Tập cười nói với Lý Ngọc: “Chị dâu cũng đi nghỉ ngơi đi, em không sao cả, vừa rồi em lừa anh em thôi.”

“Em đó! Tất nhiên chị biết em giả vờ, có lẽ anh em cũng biết ấy chứ.” Lý Ngọc thở dài, nói: “Có điều lần này em đừng nghĩ dễ dàng lừa gạt qua ải được như thế.”

Lâm Tập Tập lăn lộn trên giường, cười nói: “Em cũng không định lừa gạt cho qua ải, em chỉ muốn hoãn lại một lúc, bây giờ anh em đang nổi nóng, em nói cái gì anh ấy cũng sẽ bùng nổ thôi. Cho nên kéo dài thời gian một chút, đợi chiều hoặc ngày mai, một bụng tức nghẹn cả đêm sẽ từ từ tiêu tan, lúc ấy em thẳng thắn kể mọi chuyện cho anh ấy, anh sẽ sẽ không dễ bùng nổ nữa.”

“Nếu em đã có ý định vậy, sợ anh trai em nổi giận thì có thể nói với chị không? Chị cũng đã lo lắng cả một buổi tối, không phải ngày hôm qua em định đến chùa Thê Hà sao? Sau đó tài xế trở về nói em đã đi với Quý công tử rồi, buổi chiều chờ mãi không thấy em về, anh em còn phái người đến chùa Thê Hà tìm, em vốn là không có ở đó.”

Lâm Tập Tập nằm trên giường, ra hiệu Lý Ngọc đưa lỗ tai lại, cô muốn nói nhỏ thôi.

Chờ khi Lý Ngọc ghé đầu qua, Lâm Tập Tập nhỏ giọng kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho nàng ấy nghe, đương nhiên, cô có che giấu mục đích đến chùa Thê Hà, chỉ nói là đi chơi.

Lý Ngọc nghe mà kinh ngạc hô lên: “Trời ạ, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy mà sao trông em cứ bình thản như không vậy hả? Chẳng lẽ em không sợ chút nào sao?”

“Có Quý Du Hồng ở đó, em không sợ lắm, chị dâu chị biết không? Anh ấy bị bắn lủng một lỗ, thế mà mày anh ấy không nhăn lại nửa phần, có phải rất giỏi không?” Nói đến Quý Du Hồng, ánh mắt Lâm Tập Tập lại sáng lên.

Lý Ngọc bị dáng vẻ của cô chọc cười, mỉm cười trêu chọc: “Ừm ừm ừm, vừa nói đến người trong lòng đã mặt mày hớn hở như vậy, em là con gái đó, rụt rè chút đi.”

Lâm Tập Tập cũng không xấu hổ, mặt dày nói: “Em cũng chỉ nói trước mặt chị thôi mà.”

Lý Ngọc che miệng cười không ngừng, sau đó lại thở dài: “Nhưng chuyện giữa em và Quý công tử, liệu anh em có đồng ý không? Anh ấy không thích nhà họ Quý đâu.”

Lâm Tập Tập cũng tỏ vẻ u sầu: “Chị dâu giúp em chút đi.”

“Chị giúp em thế nào được, cho tới bây giờ anh em chưa từng nghe lời chị nói.”

“Lần sau em ra ngoài hẹn hò với Quý Du Hồng, chị đừng nói với anh trai em thì đã là giúp em rồi!”

Lý Ngọc vươn một ngón tay điểm trán cô, cười mắng: “Cô nhóc không có lương tâm, em đây là đang oán trách chị mật báo với anh em ngày hôm qua sao?!”

Lâm Tập Tập vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tối hôm qua Lâm Tập Tập chỉ dựa vào Quý Du Hồng thiếp đi được một lúc, giờ đây trở lại chiếc giường lớn thoải mái của mình, cô nhịn không được mà ngáp liên hồi. Lý Ngọc thấy cô mệt mỏi, không quấy rầy cô thêm nữa, giúp cô đắp chăn đàng hoàng rồi ra khỏi phòng, trông thấy Thuý Bình đang chờ ở cửa, bèn dặn dò cô ấy hâm lại thuốc, chờ khi tiểu thư tỉnh lại có thể uống ngay. Thúy Bình tất nhiên là gật gật đầu vâng dạ.

Lý Ngọc trở lại phòng ngủ chính trên lầu hai. Lâm Kính Đình nói muốn đi ngủ bù, lúc nào lại đang ngồi dựa đầu vào giường đọc báo, thấy Lý Ngọc tiến vào, mắt cũng chẳng ngước lên, hỏi nàng ấy: “Em ấy đã nói gì?”

Lý Ngọc ngồi bên mép giường, kể lại nguyên xi những lời Lâm Tập Tập vừa nói với nàng ấy cho Lâm Kính Đình nghe, Lâm Kính Đình nghe thấy thì nhíu mày, cuối cùng tức giận đến độ vo tròn tờ báo, thấp giọng mắng: “Anh đã nói họ Quý chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi, đi theo bọn họ chẳng gặp chuyện gì tốt cả, nếu Vãn Nhi thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ băm xác hắn ra thành trăm mảnh!”

“Anh đừng để Vãn Nhi nghe thấy mấy lời này, đó là đối tượng mà em ấy ái mộ đấy.” Lý Ngọc nhắc nhở anh ta.

Lâm Kính Đình rất cáu kỉnh, theo thói quen muốn giơ tay sờ quả đầu trọc lóc một phen, lại e ngại đầu đã mọc tóc, chân tóc rất cứng, sờ vào có cảm giác như sờ phải xương rồng vậy.

“Con nhóc này, biết anh và nhà họ Quý đối nghịch nhau, vậy mà nó còn đi thích nhà họ Quý, Quý Du Hồng có gì tốt? Tính cách kém lại ương bướng, còn đối nghịch anh khắp nơi, cha con bọn họ còn ép anh đóng cửa tiệm thuốc phiện, người như vậy, sao anh có thể giao Vãn Nhi cho được chứ! Đó chẳng phải là để người khác chê cười đến chết à!”

Nghe anh ta oán giận mấy câu liên tiếp, Lý Ngọc hơi thấy buồn cười, việc kinh doanh của người đàn ông này lớn như vậy, cũng coi như là nhân vật uy tín danh dự ở Giang Tô, nhưng mỗi lần đụng phải chuyện của em gái là lại dễ dàng mất đi chừng mực.

Nàng ấy nhịn không được mà cười trêu: “Anh đi nói những lời này với Vãn nhi đi.”

Lâm Kính Đình vô cùng buồn bực, em gái anh ta mà anh ta không hiểu à, nếu thật sự ngoan ngoãn nghe lời thì anh ta đâu cần buồn rầu như vậy, nghĩ đến đây, anh ta nghiêng đầu nói với Lý Ngọc: “Em xem giúp anh xem, có phải anh có tóc bạc rồi không.”

Lý Ngọc buồn cười nhìn cái đầu nhím của anh ta, bảo: “Không có tóc bạc.”

Lâm Kính Đình tức giận nói: “Ngày nào cũng nhọc lòng như vậy, sớm muộn gì tóc cũng bạc cả thôi.”

Lý Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Hay là em dẫn em ấy về Tô Thành, như vậy thì anh không cần nhọc lòng vì em ấy nữa, còn có thể tách em ấy với Quý công tử ra, một công đôi việc.”

Lâm Kính Đình lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em chưa từng nghe qua sao? Mời thần đến dễ, tiễn thần khó!”

Lần này Lý Ngọc thật sự cười ra tiếng: “Có ai lại đi nói em gái mình như thế không?”

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, rốt cuộc Lâm Kính Đình cũng ngáp liên tục, bèn nói với Lý Ngọc: “Anh đi ngủ trước, em bảo tài xế Hà Dũng tới đây, khi nào dậy anh muốn gặp ông ta, bảo ông ta đi tra chuyện mã phỉ.”

“Mã phỉ?”

Ngày thường Lâm Kính Đình sẽ không giải thích những việc này với Lý Ngọc, hôm nay vừa mới nói chuyện với nàng ấy mấy câu, cảm thấy không tệ lắm nên thuận miệng nói: “Theo như lời Vãn Nhi nói, mã phỉ biết rõ Quý Du Hồng là người trong quân đội mà còn ra tay tàn nhẫn với bọn họ, anh phải bảo Hà Dũng đi điều tra, xem đây là nhắm vào nhà họ Quý, hay là nhắm vào nhà họ Lâm chúng ta.”

Lý Ngọc hoảng sợ, kinh hãi nói: “Anh bảo có khả năng ngày hôm qua bọn họ nhằm vào Vãn Nhi?”

“Có lẽ là nhằm vào anh, chỉ là ngày thường anh rất ít khi ra ngoài một mình, đối phương không xuống tay được. Lần này Vãn Nhi và họ Quý kia ra khỏi thành, đó là một cơ hội tốt để xuống tay.”

Lý Ngọc sợ tới mức không thốt nên lời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Em cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng là người ta nhằm vào nhà họ Quý, bây giờ nhà họ Quý đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đắc tội nhiều người lắm, người khác hận bọn họ đến nghiến răng nghiến lợi, muốn giết họ là chuyện bình thường.”

“Nếu Quý công tử thật sự xảy ra chuyện thì Vãn Nhi phải làm sao bây giờ? Em ấy đã trai đơn gái chiếc ở cùng với Quý công tử cả đêm đấy.”

Lâm Kính Đình lập tức nổi tính tạc mao: “Em thật là, cái hay không nói toàn nói cái dở!” Mẹ nó tức quá!

Bên này Lâm Kính Đình chuẩn bị tìm người tra chuyện mã phỉ, bên kia Quý Du Hồng  đã làm việc năng suất hơn, buổi trưa vừa mới ăn cơm xong, kết quả điều tra đã được đưa tới tay anh.

“Phương Kiệt? Anh trai Phương Ni?” Quý Du Hồng cười lạnh, Phương Ni đã bị anh nhốt lại từ lâu, không ngờ còn có thể tác oai tác quái, vậy mà lại bảo Phương Kiệt mưu đồ ám toán anh, như vậy cũng tốt, anh cũng không cần lo lắng mục tiêu của đối phương là Vãn Nhi nữa.

Giải quyết một Phương Kiệt không phải việc gì khó, nhưng bây giờ Phương Kiệt còn đang làm việc ở tiệm thuốc phiện, có tầng quan hệ này, muốn động vào hắn ta phải chuẩn bị kế hoạch chu đáo mới được.

Vừa mới cất văn kiện đi, Tần Mộng đã đĩnh đạc đi và viện của anh, từ xa nói lại: “Nghe bảo Quý đại công tử bị thương nặng, tôi đặc biệt đến đây chia buồn và an ủi.”

Quý Du Hồng ngồi trước bàn, mặt không biểu cảm nhìn nàng: “Vết thương nhỏ thôi.”

Tần Mộng tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: “Thật là nhàm chán, anh cho rằng tôi thật sự muốn tới thăm anh à, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.”

Quý Du Hồng nhìn nàng, đột nhiên nói: “Tôi đưa cô đến nhà họ Lâm hít thở không khí, thế nào?”

“Anh tốt bụng vậy à?” Tần Mộng hoài nghi.

Ngày hôm qua Vãn Nhi ở cùng với tôi, một đêm không về, không biết Lâm Kính Đình sẽ phạt em ấy thế nào, cô giúp tôi qua đó nhìn xem.”

Tần Mộng tấm tắc hai tiếng, nói: “Câu Vãn Nhi này nói nghe tự nhiên biết bao, hẳn là đã luyện tập trong lòng nhiều lần lắm nhỉ!”

Quý Du Hồng lạnh mặt, nói: “Cô có đi hay không?”

Tần Mộng vội vàng đầu hàng: “Đi đi đi, anh chuẩn bị xe đi, bây giờ tôi đi ngay, thật là, mới tuỳ tiện nói mấy câu đã thẹn quá hoá giận ngay được!”

Quý Du Hồng:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.