Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 41



Edit: Ys 

Người nào quen Lâm Kính Đình đều biết anh ta có một người em gái yêu quý như chính con ruột của mình, cũng có người từng gặp Lâm Tập Tập ở nơi công cộng nên nhận ra cô, cho nên không có ai hoài nghi với thân phận của cô cả.

Chỉ là sau khi nghe Lâm Tập Tập giới thiệu, một lão già lớn tuổi hừ lạnh ra tiếng, không vui nói: “Để một con nhóc tới tham gia hội nghị quan trọng thế này còn ra thể thống gì? Nhà họ Lâm coi chuyện quốc gia đại sự là trò đùa sao?”

Lập tức có người tán thành nói theo: “Đúng thật là quá đáng, tôi kiến nghị mời cô nhóc này ra ngoài, cô ấy vốn không thích hợp tham gia hội nghị.”

Nhìn mọi người tức giận bất bình, Lâm Tập Tập không chút kinh hoảng, tiến lên hai bước nói với Quý Khôn: “Trưởng quan, có luật nào quy định phụ nữ không được tham gia hội nghị chính trị không?”

Quý Khôn không ngờ cô nhóc sẽ trực tiếp tới tìm ông ấy, có chút bất ngờ, nghe xong vấn đề của cô thì hơi nhíu mày suy tư một hồi rồi nói: “Trước mắt không có luật nào như vậy.”

Lâm Tập Tập lại nói: “Không có luật nào quy định người 18 tuổi không được tham gia hội nghị chính trị đúng không?”

Lần này Quý Khôn trả lời tương đối quyết đoán, nói: “Cũng không có.”

Lâm Tập Tập cong môi mỉm cười với ông ấy, bảo: “Vậy tức là tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện tham gia hội nghị.”

Quý Khôn:…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sao lại có cảm giác bị mắc lừa thế nhỉ?

Cô phản bác như vậy, mọi người đều ngẩn ra, nghĩ thầm cô nói như vậy hình như không sai, nhưng cứ có cảm giác là lạ chỗ nào đấy. Chỉ có Quý Du Hồng ở một bên là cong môi, mắt đong đầy ý cười nhìn cô.

Lúc này, lão già phản đối ban đầu lại nói: “Dù pháp luật không quy định thì cũng không hợp lý, không ra thể thống gì, dịp nghiêm túc thế này há có thể để đàn bà con gái tham gia vào?!”

Lần này lại không có ai đứng ra tán thành, những nhân sĩ tân phái nghe thấy lời này xong đều nhíu mày, cũng không tán đồng quan điểm này của lão.

Quý Du Hồng ho nhẹ chuẩn bị lên tiếng, lại không ngờ Lâm Tập Tập đã giành trước anh một bước mở miệng nói: “Tỉnh tự mình tuyên bố độc lập, cũng đã bắt đầu thành lập phủ Đô Đốc, điều này đại biểu cho một thời đại dân chủ bắt đầu, thế nào là dân chủ? Chữ dân ở phía trước chỉ nhân dân, mà trong nhân dân, đương nhiên bao gồm cả nam và nữ, trong thời đại mới ai ai cũng bình đẳng, phụ nữ cũng có quyền hưởng thụ tất cả đãi ngộ như đàn ông, đương nhiên bao gồm quyền lợi tham dự vào việc chính trị.” Lâm Tập Tập quay đầu lại nhìn lão già kia: “Lão tiên sinh, đang ngồi ở nơi này đều là những người khởi xướng chủ nghĩa dân chủ, vì sao còn có tư tưởng ngoan cố bảo thủ như vậy?”

Lão già kia trợn to hai mắt, đôi mắt đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không tìm được từ ngữ nào sắc bén hơn, chỉ có thể lắp bắp: “Chuyện này, chuyện này…”

Quý Khôn rất nghiêm túc nghe Lâm Tập Tập nói, trong mắt không hề che giấu ý khen ngợi, một cô bé có thể xuất hiện trong dịp này đã rất khó nói, không ngờ còn có thể lâm nguy không sợ mà biện luận với một chính trị gia bảo thủ, quả thực cũng khá lớn mật. Ông ấy không khỏi nhìn cô thêm vài lần, cứ cảm thấy có chút quen mắt, hình như từng gặp qua ở đâu rồi?

Cuối cùng, Quý Khôn chỉ xua xua tay, bảo: “Nếu cô ấy đã nói vậy mà đuổi người ta ra thì ngược lại có vẻ như chúng ta lớn mà keo kiệt, cứ như vậy đi, cô bé, cô cứ ngồi ở vị trí ban đầu của anh cô, bắt đầu hội nghị đi.”

Trưởng quan tối cao đã lên tiếng rồi, những người khác dù có ý kiến lớn đến mấy thì cũng không ai dám công khai phản đối.

Trước bàn hội nghị dài hình vuông có một loạt các ông chú ông bác cao thấp mập ốm so le không đồng đều, mà ở vị trí gần Quý Khôn nhất, đối diện với Quý Du Hồng là Lâm Tập Tập mặc áo khoác nỉ màu lam nhạt, mặt búng ra sữa. Phong cách này trông thế nào cũng quái lạ, giống như đột nhiên xuất hiện một người màu sắc rực rỡ trên tấm ảnh đen trắng cũ kỹ.

Hội nghị bắt đầu trong bầu không khí kỳ lạ và phi lý như vậy.

Đầu tiên là nhân sĩ tân phái trình bày tính nguy hại của thuốc lá và thuốc phiện đối với nhân dân và quốc gia, cùng với sự tất yếu của việc cấm hút thuốc. Người phát ngôn hồi tưởng từ quá khứ kết hợp với hiện tại, cảm xúc tăng vọt,  nói kích động đến độ nước miếng bay tứ tung, Lâm Tập Tập âm thầm may mắn vì vị trí của mình cách xa lão.

Thật ra, mấy thứ đó đều là lời lẽ tầm thường.

Thành viên cuộc hội chia làm hai phe, người ủng hộ và người phản đối đều phát biểu ý kiến của mình, không nhường nhịn mà kiên định với lập trường của bản thân, Lâm Tập Tập nghe một hồi, phát hiện tài ăn nói của mọi người đều rất tốt, nhưng khi bầu không khí trở nên nóng hơn thì chẳng khác gì một cuộc cãi vã.

Quý Khôn và Quý Du Hồng về cơ bản là không nói gì cả, nhưng bọn họ ngồi ở đó, bản thân đã là một loại thái độ, thái độ không nhận thua, không lay chuyển được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Kính Đình vốn là thành viên chủ lực của phe đối lập, không ngờ trong thời khắc quan trọng  này lại bỏ gánh giữa đường, việc này làm cho lòng người phe phản đối có chút dao động, sau một hồi biện luận, hiển nhiên bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

Nhưng vở kịch lớn của cuộc họp hôm nay không phải là biện luận, mà là màn biểu quyết cuối cùng, cho nên vào lúc hai bên đang tranh luận không thôi, Quý Du Hồng đứng lên nói: “Trọng điểm hôm nay không phải cãi cọ, mong hai bên khắc chế cảm xúc của mình, cuộc họp sẽ bước sang phần tiếp theo, tiến hành biểu quyết việc có đóng cửa tiệm thuốc phiện hay không.”

Anh vừa nói lời này, mọi người lại nhốn nháo cả lên, nhóm người phản đối thấy tình hình không ổn, thậm chí có người bắt đầu chuẩn bị đại náo hội trường để kéo dài thời gian.

Đúng lúc này có người tuyệt vọng đến độ gì cũng thử được, chỉ vào Lâm Tập Tập nói: “Nếu cô là đại biểu của Lâm Kính Đình, vậy thì nói quan điểm của nhà họ Lâm các người đi!”

Những lời này tựa như có công hiệu thần kỳ, gã ta vừa nói xong, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhất trí nhìn chằm chằm vào Lâm Tập Tập. Thấy có người làm khó Lâm Tập Tập, Quý Du Hồng lại có chút đứng ngồi không yên, nhưng trải qua màn phản biện lúc đầu kia, không hiểu sao anh lại có một sự tin tưởng, trong thâm tâm anh tin rằng cô gái của anh có thể ứng phó tốt lần này.

Quả nhiên, phát hiện mình bị điểm danh, Lâm Tập Tập chớp chớp mắt, ngay sau đó lại hắng giọng, chậm rãi đứng lên nói: “Đúng là tôi có một vài ý kiến, hy vọng trưởng quan và các vị tiền bối lắng nghe.”

Thấy dáng vẻ nghiêm trang chuẩn bị lên tiếng của cô, không biết sao Quý Khôn lại cảm thấy buồn cười, giống như bị chọc trúng dây cười, ông ấy nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn cong khoé môi, nói: “Cô nói đi.”

Lâm Tập Tập nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi muốn bày tỏ một chút về lập trường của nhà họ Lâm chúng tôi, chúng tôi vô cùng tán đồng việc đóng cửa tiệm thuốc phiện.”

Lời này vừa được thốt ra, toàn trường lại ồ lên, những người xem Lâm Kính Đình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó khi nghe thấy lời này thì sợ tới mức suýt rớt cả cằm, quả thực không thể tin vào tai mình, em gái nhà họ Lâm này điên rồi sao? Trước đó Lâm Kính Đình nhảy nhót lung tung, kéo bè kéo cánh vì không muốn để tiệm thuốc phiện bị đóng cửa, bởi vậy mà bọn họ thậm chí còn liên hợp góp tiền mua thuộc nhân sĩ phái bảo thủ.

Biết bao nỗ lực như vậy lại bị một câu nhẹ tênh của cô nhóc này biến thành bọt nước hết, bảo bọn họ không kinh ngạc làm sao được. Đồng thời nó cũng khiến rất nhiều người tức giận, bất bình trong lòng, thầm nghĩ bây giờ nhảy lên bóp chết cô gái này liệu có còn kịp không?

Quý Không và Quý Du Hồng nghe Lâm Tập Tập nói xong cũng cực kỳ ngạc nhiên, ngay sau đó, Quý Khôn thu lại ý cười trên mặt, nghiêm khắc đánh giá cô, đánh giá tính chân thật trong lời của cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Du Hồng nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời cô, lập tức đệm hát: Cô nói là đầu tiên, vậy tiếp theo là gì?”

Lâm Tập Tập tán thưởng chớp chớp mắt với anh. Thấy ánh mắt của cô, lỗ tai Quý Du Hồng đỏ lên, nắm tay lại che trước mặt, khẽ ho một tiếng.

Quý Khôn ngồi rất gần hai người, tất nhiên cũng nhận thấy ánh mắt không quá rõ ràng này.

Quý Khôn:…

Hình như ông ấy phát hiện ra chuyện gì đó không đúng rồi.

Lâm Tập Tập tiếp tục nói: “Tiếp theo mới là trọng điểm mà tôi muốn nói, chúng tôi ủng hộ việc đóng cửa tiệm thuốc phiện, nhưng không phải là đóng cửa vô điều kiện, sau khi thận trọng thương thảo, chúng tôi liệt ra những yêu cầu dưới đây. Thứ nhất, phía chính phủ phải thu mua toàn bộ số thuốc còn tồn kho trong quán với giá nhập hàng để giảm bớt tổn thất cho chúng tôi. Thứ hai, phía chính phủ phải hứa sẽ sắp xếp cho tất cả người làm trong tiệm thuốc phiện một công việc mới, để tránh cho bọn họ lang bạt kỳ hồ. Thứ ba, lúc đóng cửa tiệm thuốc phiện, chính phủ phải phái quân đội đến bảo vệ an toàn xung quanh tiệm, tránh cho bạo dân gây chuyện. Thứ tư, nếu ông chủ tiệm thuốc phiện muốn thay đổi nghề nghiệp, phía chính phủ phải hứa nhất định sẽ miễn thuế trong một kỳ hạn nhất định để giúp việc kinh doanh mới đi vào quỹ đạo.”

Lâm Tập Tập nói xong, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng mới nhìn về phía Quý Khôn: “Trưởng quan Quý, mấy yêu cầu đơn giản tôi đưa ra, phía chính phủ có thể làm được không?”

Quý Khôn hít sâu, hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế, im lặng một hồi mới nói: “Những ý kiến này là ai nghĩ ra?”

Lâm Tập Tập không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Người nhà chúng tôi cùng với vài cấp dưới.”

Trước đó mọi người đều tranh luận xem có nên đúng cửa tiệm thuốc phiện hay không, nhưng chưa từng có ai đề nghị dùng biện pháp hiệp thương để giải quyết vấn đề này, giờ đây Lâm Tập Tập đột nhiên đưa ra biện pháp như vậy, trong lòng mọi người đều có cảm giác được khai thông.

Quý Khôn lại nói: “Vậy cô có nghĩ tới, nếu lát nữa biểu quyết thông qua đóng cửa tiệm thuốc phiện, vậy thì quân đội sẽ có quyền cưỡng chế các người đóng cửa, không cần phải chấp thuận nhiều điều kiện có hại cho phía chính phủ như vậy không.”

Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ một chút, nói: “Sao lại có hại cho chính phủ được? Trước đó chính phủ đã thông qua thuế thu nhập, cũng đã thu đủ nhiều thuế từ phía chúng tôi rồi, mấy điều kiện này cũng đều nằm trong phạm vi hợp lý. Hơn nữa, đóng cửa tiệm thuốc phiện là tạo phúc cho bá tánh, vì nghiệp lớn lâu dài, dù phía chính phủ có bỏ thêm nhiều tiền hơn nữa cũng là đáng giá. Cuối cùng, hoà bình êm đẹp giải quyết tiệm thuốc phiện chẳng phải tốt hơn so với động đao động thương sao?”

Quý Khôn nghiêng đầu suy tư một lát, bỗng nhiên nói với người ghi chép bên cạnh: “Biên bản cuộc họp đã ghi xong chưa?”

Người ghi chép kia vội vàng gật đầu.

Lúc này Quý Khôn mới quay đầu lại nói với Lâm Tập Tập: “Chuyện này tôi phải bàn bạc với những người khác một chút, cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây thôi, buổi chiều lại tiếp tục.”

Quý Khôn vốn một mực khăng khăng phải giải quyết vấn đề cho xong giờ đây lại chủ động đề nghị tạm ngưng họp, việc này làm cho rất nhiều người thấy giật mình, mà phe phản đối thì lại như thấy được một chiếc phao cứu sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.