*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.Mặc dù lão phu nhân không có ấn tượng xấu với Quý Du Hồng nhưng bà thủy chung luôn đứng về phía con trai mình, vì vậy bà không đánh giá gì thêm về Quý Du Hồng, thậm chí bà còn quay đầu khuyên Lâm Tập Tập, nói nếu Lâm Kính Đình không đồng ý thì cô chết tâm đi.
Lâm Tập Tập hiểu lập trường của lão phu nhân, cũng không nói gì nữa, không đầu không đuôi khuyên giải chỉ dẫn đến làm phiền người khác. Trong lòng cô biết rõ trở ngại lớn nhất trong chuyện tình cảm giữa cô và Quý Du Hồng là Lâm Kính Đình, chờ tới ngày nào đó mà Lâm Kính Đình có thể buông xuống thì chuyện này cũng coi như đã thành. Mặc dù cô không hỏi qua tình hình nhà Quý Du Hồng bên kia nhưng cô biết, Quý Khôn là một người hiểu lý lẽ, sẽ không giống như Lâm Kính Đình càn quấy.
Tuy Lâm Tập Tập đã nói ra thân phận của Quý Du Hồng cho lão phu nhân nghe nhưng buổi chiều lão phu nhân nhờ lão quản gia phát điện báo, báo cho Lâm Kính Đình biết Quý Du Hồng đã đến thăm nhà.
Sau khi Lâm Kính Đình nhận được điện báo, hắn nhanh chóng gửi về nhà một bức điện báo với mấy chữ đơn giản mà có lực: Bảo xú nha đầu đó đợi ta về!
Lão phu nhân đem bức điện báo đó gửi cho Lâm Tập Tập xem, Lâm Tập Tập nhận lấy nhìn một chút, tay run lên, lập tức nhớ đến tình cảnh hai huynh muội chạy quanh bàn tròn vào ngày hôm đó.
Chẳng lẽ lại muốn rượt đuổi lần nữa?
Nếu Lâm Kính Đình nói vậy thì hẳn là hắn sẽ về nhà một chuyến, Lâm Tập Tập nghĩ, đến lúc hắn quay lại thì cô có nên tiếp tục giả bệnh hay không?
Bởi vì việc này mà sự nhiệt tình tìm đối tượng cho cô của lão phu nhân bỗng dưng dập tắt, có thể lão phu nhân nhìn những tấm hình kia cảm thấy không có ai vừa mắt, không có cách nào khác, mọi mặt Quý Du Hồng đều rất xứng đôi. Sau khi anh lộ diện thì những thế gia công tử kia đã trở thành dưa vẹo táo nứt.
Không có sự dày vò của lão phu nhân, Lâm Tập Tập dĩ nhiên là vui vẻ thanh nhàn.
Sau mấy ngày, Lâm Tập Tập không có chuyện gì làm bắt đầu đưa Lâm Thiến đi du ngoạn khắp nơi, nhưng tâm trí cô không thể nào nhàn hạ, cô biết, mặc dù cô đang ở Tô Thành nhưng lòng vẫn còn ở lại Nam Kinh.
Cô vẫn hy vọng Lâm Kính Đình sẽ đến Tô Thành sớm hơn, tuy trong điện báo hắn hung dữ nhưng chỉ có khi hắn tới thì mới có thể mang cô rời khỏi đây, cuộc sống Tô Thành hết sức an nhàn, nhưng không có người mà cô nhớ.
Tính thời gian thì hai ngày tới, Lý Điền Dã sẽ mang theo vợ và con trai rời khỏi phủ Đô đốc ngay trong đêm, trực tiếp chạy đến Thượng Hải. Khi mọi người phản ứng kịp thì đã tức tốc tìm kiếm khắp nơi nhưng cả nhà bọn họ đã leo lên tàu thủy đi Mỹ, thoát khỏi thời cuộc đang hỗn loạn, bọn họ sẽ có cuộc sống tiêu dao.
Một thời gian sau, phủ Đô đốc sẽ rơi vào hỗn loạn trong thời gian ngắn, và cuối cùng dưới sự đề cử của các đại biểu, Quý Khôn tiếp nhận vị trí Đô đốc.
Nói cách khác, Quý Du Hồng rất nhanh trở thành công tử gia của phủ Đô đốc, người ngoài thân thiết gọi một tiếng Thiếu tướng.
May mắn thay, trước đó tiệm thuốc phiện đã đóng cửa thông qua thương lượng hòa bình, tình cảnh của Lâm Kính Đình cũng không trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng như trong truyện cô viết, mà hắn cũng không cần phải đứng ở đầu ngọn sóng đối đầu với Quý gia.
Tất cả mọi người và mọi vật đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Buổi chiều, Lâm Tập Tập nghỉ trưa xong đứng dậy, phát hiện hai tiểu nha đầu đang ở trong sân chơi ném đá1, bốn viên đá được mài tròn trịa khiến cô nhớ đến tuổi thơ, Lâm Tập Tập liền đi tới tham gia.
“Trước kia cô cũng thích chơi đó.” Thúy Bình nói.
Lâm Tập Tập đắc ý nói: “Tới tới tới, cho các em xem ta biểu diễn kỹ xảo…”
Cô chưa kịp đưa tay thì bên ngoài viện truyền đến tiếng rống to: “Lâm Vãn nhi!”
Lâm Tập Tập bị dọa sợ liền đem đá ném ra ngoài.
Thúy Bình, Thúy Liễu:…
Tiếng gầm dữ này khiến da đầu Lâm Tập Tập tê dại, giọng nói quen thuộc đến cách phản ứng cũng quen khiến cô lập tức bày binh bố trận đứng sau bàn đá đợi người, chẳng lẽ lịch sử lại tái diễn?!
Quả nhiên, Lâm Kính Đình rất nhanh đi qua cửa viện, đi về phía cô, “Lâm Vãn nhi, muội khá lắm, dám đem dã nam nhân về nhà, trong mắt muội còn người ca ca này không?”
Nhìn thấy Lâm Kính Đình xông vào như đầu xe lửa, Thúy Bình vội vàng kéo Thúy Liễu vào phòng tránh xa, đem chiến trường giao cho hai huynh muội.
Lâm Tập Tập đứng sau bàn đá, mặt đầy phòng bị nhìn Lâm Kính Đình, nói: “Ca, có chuyện gì thì từ từ nói, dù sao muội cũng không có chạy nên ca đừng đuổi theo.”
Lâm Kính Đình:…
Hắn ngồi xe lâu nhau vậy đến cái mông cũng đã tê rần, khí lực đâu mà đuổi cô? Lại nói ngày đó hắn quá tức giận nên mới làm ra những hành động bồng bột như thế, ở trước mặt người ngoài, hắn chính là kiểu người cao lãnh đạm định, thâm tàng bất lộ!
Lâm Tập Tập thấy Lâm Kính Đình không có dấu hiệu nổi giận, vội vã kêu Thúy Bình ở trong phòng pha trà, chính cô lại nở nụ cười tươi, “Ca, đây chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy muội cũng không biết y lại đến nha, nếu biết trước thì muội nhất định ngăn cản y!”
Lâm Kính Đình trợn mắt, ngồi vào bàn, mệt mỏi nói: “Muội cứ bịa chuyện đi, ta đã nhìn ra, trái tim muội bị tên họ Quý lừa gạt, trong mắt muội bây giờ, chỉ có mỗi tên họ Quý kia thôi!”
“Không thể nào!” Lâm Tập Tập bước hai bước đến bên cạnh Lâm Kính Đình, đưa tay đặt lên vai hắn, “Ở trong lòng muội, ca ca chính là người thân nhất, ca ca tuyệt đối đứng vị trí số một, ca dạy muội đi bộ, dạy muội nói chuyện, dạy muội viết chữ, mua kẹo đường cho muội, mua đồ chơi… Ca so với cha của chúng ta thì càng giống cha muội hơn, bất kể về sau như thế nào thì vị trí của ca trong lòng muội chẳng hề thay đổi!”
Những lời này của Lâm Tập Tập đều là thật tâm, mặc dù cô không phải là Lâm Vãn nhưng sau khi xuyên qua đây, Lâm Kính Đình tuyệt đối là người tốt nhất với cô, ở trong lòng cô, đã sớm xem hắn như anh trai.
Mặc dù hắn là đại nhân vật phản diện nhưng nhân vật phản diện cũng là người, là người thì đều có thất tình lục dục, hắn cũng muốn thương yêu, bảo vệ người nhà, từ khoảng khắc quyết định tẩy trắng Lâm Kính Đình thì cô và Lâm Kính Đình đã là người một nhà cùng hội cùng thuyền.
Lâm Tập Tập bất ngờ nói ra tâm tư của mình khiến Lâm Kính Đình ngây ra, chờ cô nói xong thì mắt hắn cũng đã ửng đỏ, mặt đầy xúc động vỗ tay cô, nói: “Muội a, nếu như muội không trưởng thành thì tốt biết mấy, cao đến đây thôi.” Hắn khua chân múa tay chỉ, độ cao kia vừa vặn là cao hơn đầu gối của hắn một chút.
Lâm Tập Tập:…
“Nhỏ như thế này, mũm mĩm, ánh mắt cười lên như nước trong veo, trên đầu buộc tóc bánh bao, hệt như em bé trong bức tranh Tết2, thật sự ta muốn muội lớn như thế thôi, mọi nơi đều có thể ôm trên tay.”
Lâm Tập Tập nói: “Vẫn lớn như thế thì xác định muội là quái vật.”
Lời cô nói quả thật làm hư hết phong tình, Lâm Kính Đình buồn bực trợn mắt nhìn cô, nói: “Bây giờ muội nhìn muội xem, không chỉ không nghe lời, còn thích giận ta.”
Lâm Tập Tập không đồng ý: “Muội rất nghe lời nha.”
“Muội nghe lời lúc nào? Không cho muội lui tới với họ Quý kia thì muội lập tức đem hắn vào nhà!” Lâm Kính Đình lại nhắc đến đề tài này, trong nháy mắt lại tức giận.
“Ca chính là chia rẻ uyên ương, tại sao muội phải nghe theo ca!”
“Muội còn không biết xấu hổ, nếu ta không đồng ý thì hai người chính là dã uyên ương!”
Lâm Tập Tập:…
Đang tốt tại sao lại cãi nhau!
“Ngừng!” Lâm Tập Tập nói: “Chúng ta đổi đề tài đi, lần này ca về là đem muội đi Kim Lăng sao?”
Nói đến chuyện này, Lâm Kính Đình lại bắt đầu trợn mắt, “Lúc ấy khi muội cùng Quý Khôn kí kết điều kiện thì dùng con dấu của ta nhưng ký tên lại là tên muội, bây giờ bọn họ đang thu mua nha phiến còn tồn đọng, phải để muội đến trình diện, nói muội là là người trong cuộc!”
Mắt Lâm Tập Tập sáng lên, tại sao cô lại quên mất cơ chứ? Khó trách Quý Du Hồng trông vẻ đã có dự tính, thì ra là anh sớm biết sẽ có chuyện như vậy.
“Thì ra là vậy!”
Lâm Kính Đình vỗ bàn, nói: “Ta nghi ngờ chính Quý Du Hồng dở trò quỷ, hắn chính là dùng thủ đoạn này ép ta đưa muội về Kim Lăng!”
Lâm Tập Tập chớp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Quý Du Hồng chỉ là soái lĩnh, có quyền lực lớn như vậy sao?”
Lâm Kính Đình:…
Hắn quả thực không muốn thừa nhận rằng Quý gia so với phủ Đô đốc lại có quyền lực lớn đến như vậy!
“Nếu chuyện quan trọng như vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa, lập tức lên đường đi!” Lâm Tập Tập hưng phấn đề nghị.
Lâm Kính Đình khó chịu nói: “Muội muốn cái mạng già này của ta sao? Ta vừa ngồi mấy tiếng đồng hồ trên xe đến đây! Muội gấp như vậy có phải là gặp tên họ Quý kia sớm hơn một chút?”
Tại sao lại cứ nói xoay quanh vấn đề này? Lâm Tập Tập nhức đầu, chỉ có thể trấn an nói: “Ca đem muội tới Kim Lăng cũng có chổ tốt a, muội ở dưới mí mắt của ca, muội làm gì thì ca cũng biết, nếu cứ để muội ở Tô Thành thì ngày nào đó muội cùng Quý Du Hồng chạy trốn, lúc đó ca hối hận cũng không kịp!”
Lâm Kính Đình khó tin nhìn cô, “Muội còn chuẩn bị bỏ trốn cùng người ta?”
Lại lỡ miệng, Lâm Tập Tập nháy mắt mấy cái, nói: “Muội chỉ nói giả thuyết mà, nếu ngày nào đó ca ép muội quá thì có lẽ muội bỏ trốn cũng không chừng.”
Lâm Kính Đình:…
Tại sao hắn lại có cảm giác đang nuôi một muội muội giả.
Nhưng mà hắn cảm thấy lời Lâm Tập Tập nói cũng có đạo lý, đem người đặt ở bên cạnh mình thì mới có thể giám sát kỹ hơn!
Cuối cùng Lâm Kính Đình cũng để Lâm Tập Tập thu dọn hành lý, sáng mai bọn họ liền lên đường đến Nam Kinh, Lâm Tập Tập dĩ nhiên là vui mừng hớn hở.
Buổi tối, hai huynh muội cùng nhau bồi lão phu nhân ăn cơm, thuận tiện nói lời chia tay với bà, mặc dù lão phu nhân không nỡ nhưng cũng biết bọn họ làm chuyện đúng đắn, nhưng mà sau khi ăn tối xong thì bà buộc miệng nhắc đến Quý Du Hồng, “Dáng dấp tiểu tử kia rất tuấn tú, thật sự khiến người khác dễ mến, nếu mâu thuẫn giữa hai người được giải quyết thì có phải hay không…”
Lâm Kính Đình phiền não sợ lên cái đầu trọc, oán hận nói: “Nương, tại sao người cũng bị hắn mê hoặc vậy!”
Lâm Tập Tập vừa giúp lão phu nhân bóp vai vừa không biết sống chết nói giúp: “Ánh mắt của quần chúng thật tinh tường!”
Lâm Kính Đình chỉ muốn lật bàn, cảm giác cả thế giới đều đối nghịch với hắn.
—
[1] Trò ném đá (hồi nhỏ tôi cũng chơi trò này, ở quê tôi gọi là khắc đá, bình thường chơi tận 10 viên đá đấy. Nhìn thấy lại nhớ đến tuổi thơ còn nhỏ, đẹp đẽ biết bao.):[2] Em bé trong bức tranh Tết: