Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 53



Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.

Theo ý của Lâm Kính Đình, việc bàn giao kho nha phiến không liên quan gì đến Quý Du Hồng, cũng không cần anh đến, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh đều can thiệp, Lâm Kính Đình đánh giá anh bốn chữ: Dụng tâm hiểm ác!

Lâm Kính Đình có năm cửa hàng thuốc phiện, mỗi cửa hàng sẽ được kiểm kê, sau đó nha phiến sẽ được mang lên xe quân đội, sau khi kiểm kê từng cửa hàng, Lâm Kính Đình cùng Lâm Tập Tập đều phải tới ký tên xác nhận với phía chính phủ, thật ra cửa hàng là của Lâm Kính Đình, chỉ cần chữ ký và con dấu của hắn là được nhưng phía chính phủ lại bắt buộc Lâm Tập Tập đến, điều này là dư thừa. Cho nên Lâm Kính Đình mới nói Quý Du Hồng là dụng tâm hiểm ác, anh không chỉ muốn Lâm Kính Đình đưa Lâm Tập Tập quay lại, còn cưỡng ép hắn tạo cơ hội cho hai người gặp mặt.

Lâm Kính Đình tức giận nghĩ, cho dù có gặp nhau, chỉ cần hắn trông kỹ Lâm Tập Tập, hai người sẽ không có cơ hội nói chuyện!

“Nhìn cái gì? Mắt dáng vào người ta rồi!” Lâm Kính Đình ghét bỏ phê bình muội muội, bên này hắn đang lên cách để bảo vệ còn tiểu vô tâm nhà hắn lúc nào cũng muốn hủy đi kế hoạch của hắn!

Lâm Tập Tập bĩu môi kháng nghị: “Không cho muội với y nói chuyện cũng được đi, còn không cho muội liếc nhìn sao, ca, ca có để ý Quý Du Hồng mặc quân trang thì chân đặc biệt dài, eo thon mông chật…”

Từ khi Lâm Kính Đình phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ, Lâm Tập Tập đã có chút suy sụp, cô cho rằng Lâm Kính Đình nên quen với việc hai người bọn họ đang yêu đương, cho nên bây giờ khi ở trước mặt hắn, cô một chút cũng không che dấu sự yêu thích của mình đối với Quý Du Hồng.

Lâm Kính Đình thiếu chút nữa hộc máu ba lần, hổn hển mắng nhỏ: “Rốt cuộc là muội nhìn ở đâu vậy? Một tiểu cô nương như muội, chẳng phải nên dè dặn chút sao?”

“Nhưng ca cũng không thể chối bỏ là người ta chân dài!” Lâm Tập Tập nhỏ giọng phản đối.

“Ta là một đại nam nhân, sao có thể nhìn chằm chằm vào chân người đàn ông khác! Ta bị bệnh sao?” Lâm Kính Đình lập tức lại biến thành bóng đèn đỏ.

Lâm Tập Tập kịp thời im lặng, nhìn bộ dạng sắp nổi giận của hắn, chỉ có thể nhịn cười, không dám kích thích hắn nữa.

Tuy nhiên Lâm Tập Tập không đi tìm Quý Du Hồng trò chuyện thì không có nghĩa là đối phương sẽ không đến tìm cô, trong lúc chuyển hàng, Quý Du Hồng đi tới nơi bọn họ đang đứng, vô cùng lễ phép chào hỏi Lâm Kính Đình. Thật ra vừa nãy gặp mặt, Quý Du Hồng đã chào hỏi qua, nhưng Lâm Kính Đình phớt lờ anh, cũng không cho Lâm Tập Tập để ý đến anh, điều này khiến Lâm Tập Tập vô cùng lúng túng.

Không ngờ Quý Du Hồng không nổi giận, lại còn tìm một đường đi khác không cản trở.

Hơn nữa, anh bước đến với da mặt dày, gọi một tiếng: “Lâm đại ca.”

Lâm Kính Đình nheo mắt, mặt đầy ghét bỏ, “Ngươi vẫn nên gọi ta là Lâm lão bản đi, ta không quen ngươi.”

Quý Du Hồng cũng không giận, nở nụ cười yếu ớt hỏi hắn: “Xin hỏi có thể mượn Lâm tiểu thư nói chuyện chút được không?”

Lâm Tập Tập đứng bên cạnh Lâm Kính Đình, cười tươi gật đầu một cái, bày tỏ cô nguyện ý nhưng Lâm Kính Đình lại tàn nhẫn vô cớ gây sự, trả lời: “Không thể, muốn nói gì thì nói trước mặt ta.”

Lần này, Quý Du Hồng tỏ ra khó xử, nói: “Sợ rằng sẽ không thỏa đáng.”

“Vậy thì đừng nói nữa.”

Lâm Tập Tập vội vàng chen vào, hỏi Quý Du Hồng: “Có phải ngài muốn nói với em rằng nhiều ngày qua, ngài rất nhớ em?”

Quý Du Hồng ngạc nhiên, sững sốt nhìn cô, lại nhìn sang Lâm Kính Đình, không nghĩ tới đề tài tư mật như vậy mà cô dám nói ra trước mặt Lâm Kính Đình, nhưng anh biết cách phối hợp gật đầu một cái.

Lâm Kính Đình nhận lấy mười nghìn vết thương, nghiêng đầu trừng muội muội nhà mình, bàn tay to chụp lấy cái ót của cô, “Muội có phải là cô nương không vậy?”

Quý Du Hồng vội vàng tiến lên một bước, nói: “Lâm đại ca, huynh đừng đánh nàng.”

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh nó!”

Quý Du Hồng, Lâm Tập Tập:…

Lúc này Lâm Tập Tập mới lên tiếng giải vây, nói: “Du Hồng, bên kia có người gọi ngài.”

Quý Du Hồng quay đầu liếc nhìn, quả thật có người đang gọi anh, anh không thể làm gì khác nói lời tạm biệt với bọn họ, xoay người rời đi.

Lâm Kính Đình hít sâu một hơi, nói: “Cho nên hắn tới là chọc tức ta?”

Lâm Tập Tập nói: “Ngài ấy đến là tìm người trong lòng nói chuyện, nhưng ca không chịu.”

Lâm Kính Đình cười nhạt: “Vậy thì ta thật cao hứng.”

Lâm Tập Tập:…

Bởi vì số lượng lớn nha phiến đã được chuyển đi, tiệm thuốc cũng không thể buôn bán bình thường, mặc dù có một số người đến gây chuyện nhưng cũng chỉ là phiền phức nhỏ, không tạo thành vấn đề lớn, vì vậy Lâm Kính Đình cùng thủ hạ thương lượng với nhau, quyết định đóng tiệm thuốc phiện sớm hơn, không cần chờ đến một tháng hòa hoãn kia, càng sớm càng tốt để làm những chuyện khác.

Ngày đóng cửa chính thức, có rất nhiều người tới vây xem, chờ xem tiệm thuốc phiện lớn nhất phá bỏ biển hiệu, chủ của một số tiệm thuốc khác trong thành phố cũng đến. Trong số những người này, Lâm Kính Đình là người đầu tiên đóng cửa tiệm.

Đây cũng là tác phong làm việc của Lâm Kính Đình, một khi đã quyết định thì không chút do dự thi hành, từ trước đến nay, hắn luôn kinh doanh mạo hiểm, nhưng vì tính cách kiên quyết và dứt khoát nên công việc kinh doanh của hắn như diều gặp gió.

Những ông chủ tiệm thuốc phiện có nói đến việc Lâm Tập Tập thay hắn họp hội nghị nhưng Lâm Kính Đình chỉ vui khi nghe bọn họ khen muội muội hắn, còn nói sau này nếu có cơ hội, mọi chuyện lớn nhỏ của hắn sẽ để tiểu nha đầu giải quyết, mọi người nghe xong cũng cười theo, chỉ xem hắn nói đùa.

Nhưng mà Lâm Tiêu là người làm việc bên cạnh hắn cũng nhìn ra chút tâm tư của Lâm Kính Đình, Đại thiếu gia giống như có ý muốn đào tạo muội muội của mình.

Hành động này tương đối là kinh hãi thế tục nhưng Lâm đại thiếu gia lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, có khi nào tuân thủ quy tắc? Mặc dù hắn luôn dạy dỗ muội muội mình ra dáng một cô nương nhưng chưa bao giờ ngăn cản cô vào tiệm vải học buôn bán, thậm chí còn dặn dò Lâm Tiêu nên dạy cô nhiều hơn nữa.

Lâm Tiêu nghĩ rằng sẽ không có gì lạ nếu một ngày nào đó trong Lâm gia có một nữ thương nhân quyền lực.

Ngày đóng cửa tiệm, thời tiết rất đẹp, bởi vì Lâm gia là nơi đầu tiên đóng cửa tiệm thuốc phiện nên phía chính phủ vô cùng coi trọng, phái người đến giám sát, lại bởi vì Lâm Tập Tập là công thần thúc đẩy chuyện này nên cũng chỉ đích danh cô đến tham dự.

Quý Du Hồng đem người đến để bảo vệ trật tự, còn có nhiều ký giả truyền thống đến phỏng vấn viết bài, cho nên tình cảnh rất náo nhiệt.

Sáng sớm Lâm Tập Tập khuyên Lý Ngọc cùng cô ra ngoài, Lý Ngọc vì cha nàng Lý Điền Dã bỏ trốn nên đã nhốt mình trong nhà nhiều ngày, nhân dịp hôm nay khí trời tốt, Lâm Tập Tập muốn mang nàng ra ngoài một chút.

Lý Ngọc cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Kính Đình, phát hiện hắn không có ý phản đối nên cũng gật đầu, mặc quần áo chỉnh tề theo hai huynh muội ra cửa.

Khi cả ba đến tiệm thuốc thì cửa tiệm bị mọi người vây quanh chật kín, đều đến xem náo nhiệt, theo như ý của Lâm Kính Đình thì đóng cửa thì đóng cửa, còn cần gì nghi thức, có thể được chính phủ coi trọng, suy đoán bọn họ muốn nhân cơ hội này tuyên truyền thành quả công lao của chính phủ.

Mà Quý Du Hồng dẫn người tới chính là để phòng ngừa những người đến gây rối cho tiệm thuốc phiện như những tỉnh thành khác làm trước đó.

Thời điểm Lý Ngọc xuống xe, cũng sợ hết hồn: “Sao nhiều người đến quá vậy?”

Lâm Tập Tập cũng có chút bất ngờ, lại nhìn trong đám người một chút, phát hiện cả người Quý Du Hồng mặc quân trang đang đứng ở cửa, trong nháy mắt khiến cô an tâm không ít.

Quý Du Hồng thấy cô xuất hiện, khẽ nhíu mày, nhấc chân muốn đi tới nhưng nhìn thấy Lâm Kính Đình bên cạnh cô, chỉ có thể dừng lại.

Một lát sau, Lâm Kính Đình được người chính phủ mời đi, Quý Du Hồng mới nhân cơ hội này đến bên người Lâm Tập Tập, kéo cô đến một bên nhỏ giọng hỏi: “Tại sao em lại tới đây?”

Lâm Tập Tập tỏ ra vô tội: “Rõ ràng là chính phủ cho người thông báo em đến đây mà.”

Chân mày Quý Du Hồng nhíu chặt hơn, “Nơi này không an toàn, em về trước đi, không cần để ý đến những người đó.”

Lâm Tập Tập nói: “Có được không ạ?”

Quý Du Hồng gật đầu: “Có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Nhưng mà bọn họ chưa kịp nói xong thì mọi chuyện đã xảy ra quá đột ngột, Lâm Tập Tập chỉ nghe thấy một tiếng súng, sau đó có người trong đám đông hét lên, cô đột nhiên nhìn lại thì thấy Lý Ngọc đang che miệng thét chói tai, cô vội bỏ lại Quý Du Hồng muốn chạy đến bên kia, thân thể lại bị Quý Du Hồng ôm chặt.

“Đừng chạy lung tung.” Quý Du Hồng lên tiếng ngăn cô lại.

Trái tim Lâm Tập Tập đập loạn xạ, nói: “Em thấy tẩu tẩu bên kia, có phải là ca em xảy ra chuyện?”

Lúc này, một số binh lính lao vào đám đông hỗn loạn, một binh lính khác chỉ tay về hướng đi hét lên: “Người đó ở đằng kia”.

Quý Du Hồng hét lên: “Mau đuổi theo!”

Vài người lính mang theo súng, vội vàng đuổi theo.

Lâm Tập Tập giùng giằng muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Quý Du Hồng, “Để em qua đó nhìn một chút, có phải là ca em hay không?”

Quý Du Hồng ngẩng đầu nhìn về phía đám người, nói: “Đừng vội, ta sẽ đưa em qua đó.”

Khi cả hai đi về phía đám đông, cả người Lâm Tập Tập như chết lặng, chân tay không chịu sự kiểm soát của bộ não, khi Quý Du Hồng đẩy đám đông sang một bên, cô thậm chí không dám nhìn vào, ngay sau đó cô nghe thấy giọng mắng của Lâm Kính Đình, “Con mẹ nó, các ngươi bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy thoát, chết tiệt, các ngươi là thùng cơm sao.”

Thanh âm mắng người đầy nội lực của hắn khiến Lâm Tập Tập thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chen tới, “Ca, ca không sao chứ?”

Lâm Kính Đình nhìn thấy Lâm Tập Tập chen vào, vội vàng nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là vị trí vết thương không mấy vẻ vang.”

Lâm Tập Tập vội vàng hỏi: “Bị thương ở đâu? Mau cho muội xem một chút.”

Lâm Kính Đình không tình nguyện xoay người, cho xem vị trí bị thương, thế mà lại ở trên…mông! Viên đạn có lẽ sượt qua mông nên để lại vết thương nhẹ, quần bị rách, máu rỉ ra rất nhiều.

Lý Ngọc che miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy chàng mau đi gặp đại phu đi.”

Lâm Kính Đình liếc nàng một cái, phát hiện cả người nàng run rẫy, không nhịn được nói: “Ta không sao, nàng không cần sợ đến vậy.”

Lâm Tập Tập vốn muốn đến kiểm tra nhưng phát hiện vị trí vết thương không tiện nên đành từ bỏ, lo lắng nói: “Ca nghe lời tẩu tẩu đi, đi gặp đại phu chút.”

Lúc này, người lính đuổi theo người gây chuyện đã quay lại và báo cho Quý Du Hồng biết rằng đã bắt được người, Lâm Kính Đình không quan tâm đến vết thương của bản thân, vội hỏi: “Có phải là con rùa Phương Kiệt kia?”

Người lính nhìn qua Quý Du Hồng, thấy anh đồng ý mới trả lời: “Chính là hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.