Đại Tiểu Thư Thật Khó Hiểu

Chương 13: C13: Chương 13






Thư phòng—

-Tỷ tỷ sao không cho tỷ phu biết về thân thế hắn? –Vu Dạ Huyền vừa uống trà vừa cùng Vu Nguyệt Giao đối thoại, mà chủ yếu đều liên quan đến ta. Các ngươi thực thích nói sau lưng ta mà.

-Không cần thiết nữa, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua đi, nếu để nàng biết được sự thực hội sẽ đau lòng lại.

Mà thật ra chuyện này cũng không có liên quan đến ta nhiều, vốn phải là của Mục Y Lăng trước kia. Cũng có thể biết vì sao Mục Y lăng trước kia sao lại có thể đồng ý làm cái chuyện phi lý đến vậy, lý do chính bởi nàng ta muốn tìm lại thân nhân thất lạc của mình. Bản thân lặn lội từ vùng quê đi lên kinh tìm người, nhưng còn chưa tới kinh thành thì hết tiền, lương thực cũng cạn, đúng lúc gặp được Vu Nguyệt Giao, sau lại có biết đệ đệ của nàng là Vu Dạ Huyền trong cung làm quan, phẩm cấp lại không kém, cũng được hoàng thượng trọng dụng, nếu có thể nhờ hắn giúp tìm người thì có gì khó.

-Tỷ tỷ, ngươi là đang lo lắng cho hắn sao? –Vu Dạ Huyền cười gian tà, hắn là lần đầu tiên thấy tỷ tỷ của hắn bận tâm đ ến một nam nhân khác.

-Ta..ta không có! – Vu Nguyệt Giao bị nói trúng liền trở nên luống cuống.


-Hắc hắc xem ra cảm tình của tỷ tỷ đối tỷ phu nhiều không ít, đệ cũng thấy yên tâm phần nào!

Vu Dạ Huyền còn nhớ sau khi phụ thân hắn mất được năm thì nghe tin tỷ tỷ hắn ném tú cầu kén rể, bản thân hắn ngày đó cũng mới nhậm chức ở hình bộ, cái gọi quyền lực thì chưa có nhiều, chỗ dựa vẫn chưa thể coi chắc chắn, mà những kẻ lâm le đến sản nghiệp của Vu gia lại không ít, cuối cùng vì để vực lại gia tộc, Vu Nguyệt Giao mới đánh cược nửa đời của nàng cho vận mệnh an bài đi.

-Hôm trước mẫu thân với ta có bàn về chuyện thành thân của ngươi, giờ ngươi đã về, mấy ngày nữa ta cho người sắp xếp để ngươi đi xem mắt. –Vu Nguyệt Giao quả nhiên thẹn quá hóa giận, liền tìm cách trả thù lại. Đúng là chẳng ai được ăn không của nàng mà, có đi phải có lại, ăn miếng trả miếng.

-Ặc, tỷ tỷ a, tha cho đệ đi, ta còn chưa muốn thành thân. –Vu Dạ Huyền nghe xong liền thay đổi sắc mặt.

-Nhưng ngươi tuổi cũng đã lớn, nếu ngươi còn không cho mẫu thân được gặp con dâu hẳn mẫu thân muốn xé xác ngươi ra liền.

-A...thực ra, tỷ tỷ...có chuyện này ta chưa kịp nói. –Vu Dạ Huyền ấp úng nói.

-Chuyện gì vậy?


-Đệ mấy ngày trước được hoàng thượng ban hôn với tam công chúa! –Vu Dạ Huyền miệng nói tay từ trong áo lôi ra một chiếu chỉ.

Vu Nguyệt Giao kinh hách, nàng lấy chiếu chỉ từ tay Vu Dạ Huyền mở ra đọc đi đọc lại cuối cùng mới thực dám xác định.

-Chuyện này cũng nên sớm nói với mẫu thân, nếu không sợ người không kịp chuẩn bị.

-Tỷ tỷ, thực ra ta không có thích tam công chúa. –Vu Dạ Huyền mặt mũi nhăn nhó.

-Dạ Huyền, ngươi biết nói như vậy là đại bất kính không, hội có người nghe được đi nói lung tung, đừng nói đến ngươi sợ ngay cả Vu gia cũng bị liên lụy theo. Dù ngươi không thích công chúa nhưng tin tức này hẳn cũng sắp truyền tới khắp nơi rồi, từng cử chỉ lời nói của ngươi cũng phải chú ý. –Vu Nguyệt Giao hiểu biết tính cách của đệ đệ mình, hắn chính là ghét bị ép buộc, nhưng đó lại là tam công chúa nha. Dù nàng có sống xa kinh thành nhưng cũng không thể không biết tam công chúa là nữ nhi mà đương kim thánh thượng sủng ái chứ, một lời nói của nàng đáng giá ngàn vàng.

-Ân, tỷ tỷ ta biết. ta sẽ chú ý cẩn trọng hơn. –Vu Dạ Huyền mặt buồn thiu, hắn chỉ còn biết than thân trách phận, đẹp trai quá làm gì a....
2

.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.