Đại Tiểu Thư Thật Khó Hiểu

Chương 19: C19: Chương 19






Sáng ngày hôm sau, theo như lời hẹn, cả 5 người chúng ta cùng khởi hành.

-Vân công tử không nghĩ ngươi cũng muốn đi câu cá?

-Haha Vu tiểu thư, ta mới là ngạc nhiên, không nghĩ ngươi cũng muốn đi cùng chúng ta câu cá. Vệ tiểu thư ngày ấy thật xin lỗi, ta chỉ nghĩ ngươi cho người ép Lăng đệ nên ta mới làm hành động lỗ m ãng mong Vệ tiểu thư lượng thứ!

-Ân không sao, chúng ta hiềm khích cũng không còn, chuyện ngày đó cũng chỉ là vô tình thôi, cũng lại một phần do ta nữa!

Chuyến câu cá hôm nay có chút nặng nề, vốn dĩ ban đầu ta cùng Vân Minh muốn ra ngoại thành câu cá dã ngoại, nhưng sau muốn tạo cho hội cho Vệ Ca cùng Vu Dạ Huyền ở cạnh nhau nên mới khơi nên ý tưởng này lại chẳng nghĩ Vu Nguyệt Giao cố ý đi theo, giờ chẳng thể hiểu nổi có cái gì sai mà ánh mắt Vu Nguyệt Giao luôn hừng hực lửa giận cùng khó chịu. Ai nha! Đại tiểu thư đúng là sinh vật khó hiểu!...
1

Cả 4 người cùng ngồi trên một xe ngựa, ta cùng Vũ Dạ Huyền tính nam tử nên ngoài bên ngoài đánh xe, Vân Minh thì hắn lại chuẩn bị sẵn một ngựa đi dong dong theo. Đi được hồi lâu thì cũng tới một hồ lớn, chỗ đó chính là ta cùng Vân Minh thường xuyên lui tới. cảnh sắc thì vô cùng hữu tình, hơn hết trong hồ còn có rất nhiều cá.

-Vệ Ca có muốn câu cá không, để ta dạy cho? –Vu Dạ Huyền quả nhiên bị bỏ rơi nhiều ngày tính cách liền có biến, xông sáo đến lạ thường.

-Ân, ta đến liền. –Vệ Ca vừa mừng lại vừa lo, ngoái đầu nhìn ta hỏi ý kiến, lúc nhận được cái gật đầu của ta liền chạy mất tiêu. Haizz vẫn nói nàng ta thực giống tiểu hài tử.

-Đại tiểu thư ngươi ngồi đây để ta đi kiếm củi khô lát nướng cá, cũng đừng đi tới gần hồ, rất nguy hiểm nha. –Cặp uyên ương bên kia ta cũng không rảnh làm bóng đèn, mà buổi câu cá cũng chẳng có gì nhiều việc, Vu Nguyệt Giao thì hẳn lần đầu đi chơi dã ngoại như vậy, nên chỉ để nàng ngồi một chỗ cùng ngắm cảnh, bản thân ta đi chuẩn bị củi đốt.

-Ta cũng muốn đi! –Vu Nguyệt Giao cũng đứng dậy đi theo.


-Đừng nháo, nhỡ ngươi nhặt củi bị thương thì sao? Không tốt! vẫn cứ ngồi đây ngắm cảnh, cảnh đây rất đẹp. –Vốn cảm thấy Vu Nguyệt Giao dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, sẽ làm không được mấy việc chân tay như vậy, hội nàng mà bị thương thì sao, nghi toi canh do ta lien thay tiec ban tay cua nang.

-Ân vậy ta ngồi ở đây. –Vu Nguyệt Giao cuối cùng cũng chịu đáp ứng ngồi yên một chỗ.

Ta cũng yên tâm đi làm việc của mình, mà thời tiết gần đây tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng lại khô ráo, nên rất nhanh ôm về một đống củi khô. Cầm hai viên đá lửa trên tay ra sức cọ mạnh vào nhau tạo ra đốm nhỏ châm vào lá khô tạo mồi lửa quả thực có chút khó khăn, khi còn ở hiện đại thì luôn có sẵn máy lửa, hộp quẹt, giờ xuyên về cổ đại muốn tạo ra một cái gì đó điển hình như đốm lửa kia thực phải tốn không ít mồ hôi của ta nga.

-Y Lăng, xem này, ta câu được con cá thật to! –Vệ Ca này quả nhiên thực giống tiểu hài tử, chuyện câu cá vô cùng bình thường nhưng khi nàng ta câu được một con liền đi tìm người khoe.

-Ân, ngươi giỏi lắm, đưa đây ta giúp ngươi nướng nó. –Bản thân cũng vừa châm lửa xong, nhận con cá từ tay Vệ Ca ta cầm một cây que thẳng đã gọt rửa sơ qua mạnh mẽ xuyên qua con cá.

-Cá này nướng chắc chắn sẽ rất ngon a. –Vệ ca không quản địa vị công chúa gì nữa, nàng cứ ngồi xổm nhìn con cá được ta nướng qua, vẻ mặt đều là thích thú.

-Ngươi không định cùng Dạ Huyền hắn cùng câu cá sao, đây là cơ hội tốt để các ngươi có không gian riêng tư. –Nhìn Vu Dạ Huyền cứ một lúc lại quay đầu nhìn qua chỗ ta với Vệ Ca là hiểu hắn muốn gì rồi, cũng liền bảo Vệ Ca lại qua đó nữa.

-Ngươi nói ta cũng quên mất, ngươi nướng cẩn thận vào đó, cũng đừng có ăn vụng cá của ta nha! Cá đó là cho tiểu Huyền của ta đó có biết chưa! –Vệ Ca nhớ tình nhân rời đi, cũng không quên liếc mắt cảnh cáo ta. Chậc các ngươi có biết tôn sư trọng đạo không vậy!

-Ngươi cùng công chúa gần đây rất thân sao? –Vu Nguyệt Giao từ lúc nào đã đi đến bên cạnh.

-Ân, nàng ta muốn theo đuổi Dạ Huyền nên ta giúp nàng mách nước. –Ta thành thực trả lời.

-Ra là vậy, còn tưởng các ngươi gặp nhau đều phải cãi nhau nữa chứ. –Vu Nguyệt Giao tâm trở nên nhẹ nhõm đi không ít. Ta cũng thắc mắc, nàng ta lo chuyện gì chứ, chúng ta vốn trong sạch a.


-Ân, nàng ta đúng là có chút hống hách nhưng tâm địa không xấu, cũng có chút như tiểu hài tử, ta cũng coi nàng như tiểu muội mà đối đãi. –Vệ Ca làm ta nhớ đến mấy tiểu muội tiểu đệ ở cô nhi mà ta quen, đôi lúc chúng rất nghịch ngợm nhưng cũng rất biết nghe lời.

-Ngươi đôi khi thật khác người. –Vu Nguyệt Giao thật không biết nên cười hay nên lo cho ta, ta hiểu chứ, người đầu tiên dám coi tam công chúa là tiểu muội chắc chỉ có mình ta thôi.

...

Buổi câu cá diễn ra rất thuận lợi, Vân Minh mình hắn đã câu tận 7 con, còn Vệ Ca cùng Vu Dạ Huyền chỉ có 5 con, tuy vậy cũng khá nhiều, chúng ta cứ quây quần ngồi vừa tám chuyện trên trời dưới đất lại vừa thưởng cá nướng, quả là niềm vui hiếm có.

-Lăng, ngươi xem kìa, ăn cũng để bẩn là làm sao vậy. –Vân Minh chẳng biết lúc nào đã lôi ra một cái khăn giúp ta lau miệng.

-....

-....

-....

-....

Bầu không khí lặng im mà mọi con mắt đều chĩa vào ta. Aaa...các ngươi chớ hiểu lầm, ta cũng không có biết vụ này a (>o<) tự nhiên hắn làm vậy ta còn chưa có kịp phản ứng.


-Ta ăn no rồi, các ngươi cứ ngồi ăn tiếp đi, ta đi muốn đi tản bộ một chút. –Vu Nguyệt Giao không dưng liền đứng dậy rời đi.

Nhìn Vu Nguyệt Giao lạnh băng rời đi nội tâm ta liền kêu gào nói "Mau đuổi theo nàng!"

-Thôi các ngươi cứ ngồi ăn tiếp đi, ta cùng đại tiểu thư có việc cần nói. –Kết quả theo sự đấu tranh của nội tâm ta cũng đứng lên đuổi theo Vu Nguyệt Giao.

...

-Đại tiểu thư! Đại tiểu thư chờ ta nữa!

-...

-Đại tiểu thư!

Thật sự khó hiểu nổi, Vu Nguyệt Giao là vì cái gì gọi mãi không chịu trả lời, ta đuổi theo sau thì nàng liền bỏ chạy như thấy quỷ vậy.

-A....

-VU NGUYỆT GIAO!

Sự việc phát sinh ngoài ý muốn của ta, lúc gần đuổi đến nơi rồi thì Vu Nguyệt Giao lại trượt chân ngã xuống hồ, ta một phen kinh hoảng, chẳng biết sao lại kêu to tên nàng ra, rồi cũng nhanh chóng nhảy xuống hồ cứu người. Aizzz, thật là, ta lúc đó gấp đến hồ đồ, mặc kệ bản thân chẳng biết bơi hay không, tự động nhảy xuống, mặc kệ nước có lạnh đến thấu tim gan đến đâu ta vẫn đi lại gần bên Vu Nguyệt Giao ôm chặt lấy nàng, nghĩ lại ngày đó dường như trong đầu ta đều chỉ có một ý nghĩ duy nhất "Cứu Vu Nguyệt Giao!". ít nhất may mắn ta khá cao, mà hồ này lại không sâu, liền như vậy bế Vu Nguyệt Giao đi lên bờ. Nhưng cũng chẳng có tâm trạng nghỉ ngơi lấy sức gì nữa, vẫn tư thế cũ, để Vu Nguyệt Giao nằm trong ngực, bản thân chạy thật nhanh về chỗ đám người Vân Minh.

-L...Lăng, ta..lạnh... –Vu Nguyệt Giao áp trong ngực ta mấp máy vài chữ, nước trong hồ hôm nay thực sự khá lạnh, ta cũng hiểu nên cố trấn an nàng.

-Đừng lo, ta đưa ngươi về phủ.


-Ân –Vu Nguyệt Giao ôm chặt ta hơn, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

-Tỷ tỷ, Lăng ca, các ngươi sao lại ướt sũng vậy?

-Lăng đệ, các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?

Cả 3 người ai nấy đều kinh hách, không phải đi tản bộ sao? Thế nào liền trở về lại ướt đẫm vậy?

-Trước mắt đừng nói gì hết, Vệ Ca giúp ta lấy một chiếc áo choàng lông trong xe ra đây!
2

-Ân. –Vệ Ca hóa đá một hồi, nhưng vừa nghe ta triệu hồi liền nhanh chóng đi lên xe ngựa lấy ra một áo choàng lông khá dày, áo này là bởi ta sợ trời trở lạnh liền mang theo cũng chẳng nghĩ bây giờ liền dùng.

-Vân Minh ca, cho ta mượn con ngựa của ngươi về phủ trước, các ngươi hộ tống Vệ Ca trở về sau nha. –Đưa Vu Nguyệt Giao lên lưng ngựa, sau ta cũng liền trèo lên, nhận áo choàng từ Vệ Ca, quấn áo choàng quanh người Vu Nguyệt Giao xong đối Vân Minh nói vài câu đã thúc ngựa phi về thẳng về phủ.

Vừa phi ngựa ta lại vừa lẩm nhẩm.

-Ngươi sẽ không có việc gì đâu!

.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.