Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hơn nữa cái làm cho bọn Chu Lịch, Tào Vĩ cảm thấy khó hiểu nhất đó là hôm qua họ nhận được lệnh của Thạch Kiên đến Tam Xuyên bàn bạc tình hình quân sự, mà hôm nay đã đến Tam Xuyên trại. Lại nghe nói Thạch Kiên yêu cầu người mới Chủng Thế Hành này chỉ đem theo năm nghìn quân trong đêm nay lấy được đại doanh của quân Tây Hạ ở Thiên Đô Sơn.
Tuy Hoài Viễn thành và Cao Bình vẫn là đất thuộc về Tống triều, nhưng Thiên Đô Sơn lại là biên cương của Tây Hạ, cách Hoài Viễn thành rất xa. Tống triều xuất ra gần mười vạn đại quân, đều không dám tiến công Thiên Đô Sơn. Hiện giờ có một đội quân Tây Hạ thừa lúc Kính Châu của Tống triều điều mười vạn đại quân đến thành Duyên Châu, đang kéo đilàm loạn ở Kính Nguyên. Nhưng có trời mới biết trong đại doanh Thiên Đô Sơn có bao nhiêu quân Tây Hạ trấn giữ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng mà họ họ càng tròn mắt hơn chính là Chủng Thế Hành này chỉ trầm tư một lát đã đáp ứng được rồi.
Lúc này nghe thấy Chủng Thế Hành nhận lời, tên lính đem thư đến mới nói:
- Thạch đại nhân nói, chỉ cần Chủng đại nhân dám nhận lời, quân vụ Kính Châu sẽ tạm thời thuộc về sự chỉ huy của Chủng đại nhân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
- A!
Bọn Tào Vĩ càng kinh ngạc. Dù nói thế nào thì bọn họ đều là các lão tướng sa trường lâu đời. Mà Chủng Thế Hành hiện tại đã làm gì. Ông ta chỉ làm một chức tri huyện.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thạch Kiên quả thật là đang điên rồi.
Chủng Thế Hành cũng không phản ứng, dẫn năm nghìn binh sĩ tập kích Thiên Đô Sơn. Ông ta dám làm như vậy. Mấy ngày nay, ông ta dường như cũng hiểu được mục tiêu tác chiến của Nguyên Hạo. Nguyên Hạo rõ ràng là tập kích Duyên Châu. Hiện giờ binh sĩ Thiên Đô Sơn nhân lúc Kính Châu lại điều đại quân đến thành Duyên Châu, nhân lúc Kính Châu đang trống không, đại quân Tây Hạ đã vượt qua Hoài Viễn thành, đột nhập đến chân thành Kính Châu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
May mà Tống triều đã bố trí cảnh vườn không nhà trống trước. Nếu không thì không biết có bao nhiêu dân chúng Tống triều sẽ gặp tai ương. Cũng có thể nói hiện tại đại doanh Tây Hạ Thiên Đô Sơn như là trống không cho nên chỉ cần kế hoạch thích đáng, tập kích đại trại Thiên Đô Sơn là có thể được rồi. Nhưng Chủng Thế Hành không có gan to như vậy.
Ông ta cẩn thận nói:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
- Thạch đại nhân, lại có kế sách gì tiếp theo?
Nếu có kế sách, ông ta sẽ nhận lời. Lão Phạm đó, vì có Thạch Kiên bố trí mấy kế sách ở Hòa Châu, nên đã giữ được Duyên Châu. Mình lại kém sao. So với Lão Phạm đó thì mình còn hơn. Nhưng nếu Thạch Kiên không có kế sách, thì phải từ chối ngay.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tên lính kia lại nói:
- Thạch đại nhân nói, nếu Chủng đại nhân nhận lời thì giao đại quân Kính Châu cho Chủng đại nhân. Nếu không nhận lời, thì thôi. Để cho năm vạn binh lính Tây Hạ rời khỏi Tống cảnh, những cái khác không nói gì nữa.
Ừ? Câu nói này có ngụ ý bên trong đó. Mấy người lấy bản đồ ra. Xem một hồi lâu. Tào Vĩ là người hiểu ra trước hết. Hắn nói:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
-Ta hiểu ý của hắn rồi.
- Ý gì?
Chủng Thế Hành vội vàng hỏi. Chuyện này chẳng phải có liên quan đến tính mạng một mình ông ấy, mà là liên quan đến tính mạng của mấy vạn tướng sĩ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tào Vĩ chỉ bản đồ nói:
- Nguyên Hạo lần này chọn đường núi hiểm trở, biện pháp Ám độ Trần Thương. Trên thực tế hắn muốn tấn công Duyên Châu. Chúng ta hiện giờ đều đã biết. Vậy thì mục đích để lại bộ phận quân đội còn lại chính là để kiềm chế Kính Châu của chúng ta không dám xuất quá nhiều viện binh đến Duyên Châu. Bằng không Nguyên Hạo không không đủ sức đánh với Thạch đại nhân. Nhưng nếu bản quan đoán không nhầm, Thạch đại nhân nhất định đã đặt một cái bẫy lớn ở Duyên Châu, đang đợi Nguyên Hạo chui vào trong. Nếu khả năng vậy là đúng, thì lúc khởi hành, cũng chính là lúc đại quân Nguyên Hạo sa bẫy. Nếu toán quân Tây Hạ đó nghe được tin này, nhất định sẽ quay đầu chạy trốn. Nhưng chúng ta lấy được đại trại Tây Hạ Thiên Đô Sơn sẽ cắt đứt đường về của bọn họ. Có khả năng sẽ tiêu diệt được mấy vạn quân Tây Hạ này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
- Nhưng các ngươi xem, Thiên Đô Sơn còn cách biên giới Tống triều chúng ta một đoạn. Có thể nói thâm nhập biên giới Tây Hạ rồi, muốn chiến thắng được bọn họ không phải dễ. Chủ yếu nhất là hiện tại chúng ta vườn không nhà trống, dải đất này dường như sẽ trở thành quần ngựa của người Tây Hạ. Ngoài thành có rất nhiều thám tử người Tây Hạ. Ở đây bất kể là ta hay Chiết tướng quân, Dương tướng quân, Chu tướng quân, chỉ cần động đậy là người Tây Hạ sẽ biết, sẽ ngay lập tức rút về bảo vệ đại trại. Như vậy chúng ta sẽ không có cách nào diệt được người Tây Hạ.
Mọi người đều gật đầu. Chỉ cần mấy vạn đại quân Tây Hạ này rút về sẽ không có cách nào để tấn công đại doanh Thiên Đô Sơn, cũng sẽ không có cách nào cắt đứt đường lui của người Tây Hạ. Muốn diệt tất cả đám người Tây Hạ này là rất khó. Đồng thời đây là tác chiến ở đồng bằng, tỷ lệ thành công có thể bằng không.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
- Cho nên Thạch đại nhân đặt hi vọng ký thác ở Chủng đại nhân. Nếu Chủng đại nhân có thể nghĩ ra kế sách xuất công đại trại Thiên Đô Sơn, thì chứng tỏ Thạch đại nhân không nhìn nhầm người.
Đến đây, tất cả mấy người Tào Vĩ nhìn Chủng Thế Hành một cách kỳ lạ. Người này đúng là từ trước đến giờ chưa từng cầm quân, chưa từng đánh trận. Tại sao Thạch đại nhân lại biết tài của ông ấy?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đương nhiên Thạch Kiên biết ông ấy có tài. Trong lịch sử, những gì ông ấy làm sau này đều vượt qua Tào Vĩ, Chiết Duy Trung thì càng không phải nói rồi. Đến Nguyên Hạo đã chết một cách gián tiếp do tay của ông ấy. “Nhưng cách đánh giặc của mỗi người khác nhau, đặc biệt là tập kích đại trại Thiên Đô Sơn, đây là mấu chốt cảu kế sách này. Cho nên Thạch Kiên muốn giao quyền tướng quân cho Chủng đại nhân, phối hợp hành động với Chủng đại nhân. Đương nhiên, nếu Chủng địa nhân ngay cả nắm được việc tập kích đại trại Thiên Đô Sơn cũng không làm được, thì đừng nói gì nữa.
Nghe đến đây, đế cả Chu Lịch tư chất kém nhất cũng hiểu, cách đánh giặc của mỗi người mỗi khác. Có người thì cứng rắn, người thì uyển chuyển. Ví như Thạch Kiên đánh giặc thì giỏi về tính toán, tính được đến mức độ từng giờ từng khắc. Bây giờ Chủng Thế Hành tiến công đại trại, nếu không phải là ông ấy chỉ huy, phối hợp giữa hai bên sẽ có sự khác biệt, sẽ không tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng toàn cục.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiết Duy Trung đập vào người Chủng Thế Hành nói:
- Lão Chủng à, đánh xong trận này, ngài cũng có thể danh dương thiên hạ rồi.
Chủng Thế hành quả thật bình thường thích đọc sách về phương diện quân sự. Nhưng đúng là giao cho ông ta gánh nặng này, thật là ông ta đang cõng mũi nhọn trên lưng. Không còn cách nào khác đánh phải lấy bản đồ ra, vừa xem vừa nghĩ. Đến chiều mới thảo luận xong với đám người Tào, Chiết. Thế là bọn Tào Vĩ rời khỏi Tam Xuyên trại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sự hội diện của bốn đại tướng quân Tào, Chiết lần này, thống lĩnh quân Tây Hạ là Hạ Chân và Lý Thất Cố đang hoành hành ở Kính Châu cũng đã chú ý. Có điều khi bốn người rời đi bọn họ lại không để ý. Còn Chủng Thế Hành bọn họ coi như không quan tâm.
Đêm nay, khi khói báo động bốc lên, quân Tây Hạ ở Kính Châu không nghĩ là Thạch Kiên đang thông báo cho tất cả quân đội hành động. Bọn họ còn cho rằng vị Hoàng đế vĩ đại của Tây Hạ đã thu được thắng lợi trọng đại, bắt quân Tống châm khói báo động. vì thế, bọn họ còn mở một buổi dạ tiệc ngoài trời thịnh soạn, để mừng Tết Nguyên Tiêu, để chúc mừng đại thắng mà Hoàng đế điện hạ thu được.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng ngay vào đêm hôm đó, năm nghìn lính Tống từ Tam Xuyên trại xuất phát trong đêm tuyết mịt mờ.
Ngày hôm sau, một đội binh Tây Hạ tiến đến đại trại Thiên Đô Sơn, mang theo mấy trăm con dê. Bọn họ nghênh ngang đi đến trước cổng trại. Tên thủ lĩnh nói giọng Đảng Hạng trôi chảy:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
- Mau mở cổng, Lý tướng quân cho chúng ta mang đám dê này đến khao mọi người đây.
Tốt quá. Thực tế bao gồm cả binh sĩ mà Hạ Chân và Lý Thất Trọng dẫn đi đều không phải là bộ đội tinh nhuệ của Tây Hạ. Trong số bọn họ ngay đến Chàng Lệnh Lang ( chỉ trong số những người Hán bị bắt làm tù binh chọn ra những người dũng cảm thiện chiến tổ chức thành quân đội, lấy tên là “Chàng Lệnh Lang”, để cho bọn họ xông pha chiến đấu ở phía trước, như vậy có thể giảm bớt sự thương vong quân đội Đảng Hạng) đã chiếm tỉ lệ không nhỏ. Đội quân như vậy nhất định đãi ngộ rất kém.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hơn nữa đây là trong đất của Tây Hạ, những người đến cũng chỉ có mấy trăm người. Bọn họ cũng buồn nghi ngờ xem có nên ấy trăm người này vào hay không?
Nhưng những người này vừa vào đến cổng, liền rút đao ở thắt lưng ra tiến hành giết hại những quân lính Tây Hạ giữ trại không hề có sự chuẩn bị này. Đồng thời chiếm lấy cổng đại trại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lão tổ của Chủng gia tướng lần đầu tiên thể hiện ra móng vuốt sắc nhọn của ông ta.
Sáng sớm hôm đó, Nguyên Hạo đang dẫn người chạy trốn. Quả thật, sau khi sự việc xảy ra, Thạch Kiên cũng thừa nhận người này vốn có cách nghĩ không giống với đại đa số binh lính, liều mạng chạy trốn về phía Tây. Ngược lại hắn dựa vào trực giác mẫn cảm, chạy về hướng đông nam Mã Đầu Sơn. Tuy nơi đó là đã tiến vào sâu trong đất Tống triều. Nhưng trên thực tế binh lực ở đây đúng là không nhiều. Thạch Kiên bày lưới ra, bởi vì Duyên Châu và Lộc Châu vốn binh lực không nhiều, lại đang phái binh canh gác. Cho nên chỉ xuất ra hơn một vạn người, thả lưới rộng rãi sơ sài một chút, là sẽ khiến cho hắn chui ra ngoài mắt lưới.
Sau này binh Tống cũng phát hiện đám binh lính chạy trốn này, tiến hành truy kích. Cũng bị hắn lợi dụng ưu thế ngựa tốt tốc độ nhanh cắt đuôi truy binh. Đến gần tối ngày hôm sau, không ngờ để cho hắn như gặp kỳ tích hội quân với Dã Lợi. Có điều lúc này trong tay chỉ còn lại bảy tám trăm người, may sao mấy đại thần trọng yếu đều theo kịp. Nhưng mà vẫn mất đi một nhân vật quan trọng là Ngô Hạo. Nhưng hiện giờ Nguyên Hạo cũng không thể để ý đến hắn ta. Bản thân hắn còn đang trong nguy hiểm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!