Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 264: Lão ký. (1+2)



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nguyên Hạo tức giận đến nhảy dựng lên, đem chúng giật xuống. Sau đó lệnh cho tất cả cư dân trong thành tra tìm. Hắn còn tưởng rằng Thạch Kiên hoá trang cho binh lính Tống thành cư dân trong thành, trốn trong nhà bọn họ.


Nhưng đem toàn bộ dân chúng trong thành tìm khắp một lượt, cũng không tìm được một bóng người.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mẹ nó, lão tử không tin, vì thế kéo mấy trăm dân lại, dùng đao đặt lên cổ bọn họ, hỏi bọn họ quân Tống ở đâu.


Trong đó có một người dân thanh âm run rẩy nói:

- Bẩm Đại Vương, bọn họ bay rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nguyên Hạo đương nhiên cho rằng người này đang nói linh tinh, lập tức sai người đem người dân này chém đầu.


Nhưng ngay cả nếu hắn có đem mấy chục vạn dân Hưng Khánh phủ chặt đầu thì bọn họ cũng không có khả năng biết được Thạch Kiên đã đi đâu. Tuy nhiên chỉ lát sau hắn đã đoán biết khu phủ đệ là nơi cuối cùng mà đại quân Thạch Kiên đã biến mất. Hắn đi vào trong phủ đệ, hắn cũng đã nghĩ tới Thạch Kiên sẽ đào đường ngầm chạy trốn, nhưng dù sao Hưng Khánh bốn phía địa chất đều xốp, nếu đào một địa đạo dài, tuy rằng gian nan nhưng không phải không có tính khả thi. Về vấn đề bùn đất, hắn cũng nghĩ tới, đem bùn đất đổ vào trong ngân hồ, trên mặt đất sẽ không có dấu hiệu đào xới. Vì thế hắn lệnh cho binh lính đào xới tất cả các nơi trong phủ đệ, nhưng hắn lại không tìm được một con đường nào cả.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Có được kết quả này, Nguyên Hạo và mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này Nguyên Hạo còn chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi dân chúng trong Hưng Khánh phủ, bọn họ có nhìn thấy Thạch Kiên chuẩn bị khinh khí cầu không.


Trong ý nghĩ của hắn, khinh khí cầu kia nếu có thể bay lên không, khẳng định có thể mang theo người bay từ trong Hưng Khánh phủ ra. Nhưng vấn đề này của hắn thật ngu xuẩn. Thứ nhất, kể cả khinh khí cầu có chở được người, nếu phải đưa toàn bộ binh Tống ra ngoài, sẽ phải dùng bao nhiêu khinh khí cầu. Kể ca trên tay Thạch Kiên có nhiều khinh khí cầu như vậy, khi khinh khí cầu này bay lên trời cũng sẽ khiến cho binh lính canh gác của Tây Hạ trông thấy, làm cho người Tây Hạ cảnh giác.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cho đến khi nhận được lời phủ nhận Nguyên Hạo và Trương Nguyên vẫn cảm thấy kỳ quái không hiểu được. Chủ yếu là hiện tại bất kể là binh lính hay dân chúng đều đang mê tín, tin vào đủ loại truyền kỳ về Thạch Kiên, tại một số thời điểm thì chẳng khác nào là một thần tích. Khi không thể lý giải được điều gì, bọn họ đều cho rằng Thạch Kiên dùng một loại phương pháp thần tiên gì đó để ly khai Hưng Khánh phủ. Về phần dùng phương pháp gì, “Tam Quốc” không phải đã nói đến đề cập đến sao. Cũng có cách nói ly kỳ là Thạch Kiên đã tạo ra đôi cánh cho quân Tống, mới khiến quân Tống giống như thần binh từ trên trời giáng xuống mà tới Hưng Khánh, đồng thời cũng sử dụng phương pháp này để ly khai Hưng Khánh phủ.


Đủ loại đồn đại, càng nói càng không đúng, tuy nhiên quân Tây Hạ lòng đang loạn càng thêm loạn.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lúc này Nguyên Hạo không tìm thấy Thạch Kiên, bắt đầu trút giận lên dân chúng


Quả nhiên không đơn giản như Thạch Kiên nói. Cũng không phải vì mọi người đều tham dự mà không có ai cáo trạng. Nguyên Hạo thực hiện rất đơn giản, hắn lôi mấy trăm người dân đến, chỉ hỏi một câu, khi thấy dân chúng toàn bộ giả ngu liền không hỏi lại. Chỉ sai người chém đầu bọn họ, khi một nửa số người bị chém đầu, bắt đầu đã có người sợ hãi liền nói ra toàn bộ sự tình đã qua.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nguyên Hạo mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng mặt cũng tức giận đến biến sắc. Hắn lập tức hạ lệnh, tìm mọi nơi trong toàn thành, đem tất cả số lương thực và tiền tại đoạt hết lại.


Lúc này cần phải xem trí tuệ của những người dân này, có những người sớm đã có chuẩn bị, đem tiền và toàn bộ lương thực giấu đi. Nhưng điều này sao có thể làm được. Hiện tại trong Hưng Khánh phủ mỗi nhà mỗi hộ đều có người tham dự vào trận chiến này, trong nhà sao có thể ngay cả một văn tiền cũng không có. Giết! Giết xong rồi lại lục soát, ngay cả giấu trong chuồng heo lớn như vậy cũng rất nhanh bị bọn họ tìm được. Có những người qua loa đem những thứ này nghênh ngang mà đặt trong nhà, nếu không có thưởng, trong nhà may mắn cũng có năm quan tiền, nếu trong nhà lục soát ra mấy chục quan tiền hoặc mấy trăm quan tiền, thậm chí hơn một ngàn quan, không cần nói số tiền này là do đâu, chắc chắn các binh lính này sẽ không tha cho tính mạng bọn họ. Lại giết! Đặc biệt là những nhà nhiều tiền, ngay cả một tiểu hài tử cũng không tha


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thông minh nhất chính là những người dân đem năm quan tiền phí báo danh và lương thực đặt ở chỗ sáng, chỗ tiền còn lại đặt trong chỗ tối. Như vậy khi thấy một ít phí báo danh này, binh lính Tây Hạ sẽ bỏ qua cho bọn họ.


Đương nhiên có những người thông minh nhưng cũng có những người ngu xuẩn. Có một số người khi nhìn thấy tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ bị cướp đi, còn nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

-Đây là tiền do chúng ta lập công mà có.

Vì thế lại giết.


Sau đó vài ngày, toàn bộ Hưng Khánh phủ máu chảy thành sông.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trương Nguyên vừa thấy tình hình như vậy liền thấy không ổn. Nếu để Nguyên Hạo tiếp tục giết người như vậy, Hưng Khánh phủ cuối cùng đến một người cũng không có. Đặc biệt ở đây có rất nhiều thợ thủ công, bây giờ đang là thời điểm Tây Hạ có nhu cầu cấp bách, vì thế liền can gián.


Lúc này mới khiến Nguyên Hạo dừng tay. Tuy nhiên như vậy hắn cũng không có ý định buông tha cho bọn họ. Hiện tại hoàng cung đã bị đốt, bắt những người này ngày đêm lao động không ngừng. Bây giờ sắp đến tháng mười, ở phía Nam núi Hạ Lan, trời đã trở lạnh. Vào thời kỳ tiểu băng hà này, Hưng Khánh phủ càng lạnh hơn. Những người dân trong thời tiết ác nghiệt này phải ngày đêm làm lụng vất vả không ngừng, vì thế có rất nhiều người kiệt sức mà chết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng Nguyên Hạo lại không ngờ tới, bữa tiệc lớn thứ tư mà Thạch Kiên nói tới lại sắp xảy ra.


Ngay vào ngày hắn tiến vào Hưng Khánh phủ đã nghe có người bẩm báo, nói rằng Sơn Ngộ tướng quân thân tín của hắn đã mất tích vài ngày. Vốn hắn cũng lo lắng cho Sơn Ngộ nhưng khi thấy hắn luôn cung kính với chính mình, còn chủ động đem sách lược đối phó với người được Tống triều mà Mai Đạo Gia dâng lên nói cho hắn, khiến hắn nhẫn nại không ra tay với Sơn Ngộ Duy Vĩnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nghe được tin này, hắn cảm thấy không ổn lắm, Trương Nguyên thì nghĩ nhanh hơn nên đã nghĩ đến trận chiến ở Duyên Châu. Hắn lập tức lớn mật mà đoán rằng, kỳ thật Sơn Ngộ Duy Vĩnh đã đầu hàng Tống triều. Về phần Mai Đạo Gia kia chỉ là khổ nhục kế, dẫn bọn họ tiến công Tống triều mà thôi.


Nguyên Hạo nghe xong lời hắn nói, lập tức hiểu được hậu quả to lớn này. Đặc biệt hắn còn nghe được cửa Nam Linh Châu toàn bộ đều là thân tín của bộ tộc Sơn Ngộ. Hơn nữa hắn lại quản lý hữu sương quân, có quyền điều động quân đội tại Duyên Châu Bạch Mã cường trấn, đem phòng tuyến này hé ra một khe hở.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Vì thế hắn hạ lệnh phái hai vạn kỵ binh đến Thanh Cương Hạp trước (nay là thượng du Hoàn Giang và Cảnh Loan Xuyên, tức là chỗ giao biên giới giữa Hoàn Châu của Bắc Tống và Tây Hạ, đặt tại giữa Ninh Hạ Ma Hoàng Sơn và Manh Thành), chặn lại con đường đến Diêm Châu này. Đồng thời lệnh cho sứ giả đến bộ tộc Sơn Ngộ, lệnh cho Sơn Ngộ Duy Vĩnh và tộc trưởng đến Hưng Khánh.

Chung quy là hắn đã phản ứng muộn một bước. Đương nhiên cũng không phải đều do lỗi của hắn, bởi vì lúc đấy chỉ có đội quân của Sơn Ngộ Duy Vĩnh trông coi ở Linh Châu thành là có quyền lợi lớn nhất, hắn đợi cho Phạm Chủng mang theo quân Tống rời đi, nhưng hắn vẫn chưa đi ngay lập tức. Bởi vì hắn còn phải ở lại trong quân để ổn định, mặt khác còn có người trong tộc của hắn cùng người nhà của hắn ở Hưng Khánh phủ, còn có những phạm nhân bị Thạch Kiên bắt được, hắn đều lén lút áp giải đến ngoài Ma Hoàng Sơn cùng phối hợp với quân Tống. Cho đến buổi sáng ngày thứ năm, hắn mới đứng trước mặt tướng lĩnh nói rằng, ta muốn mang theo binh lính đến Hưng Khánh.

Việc này cũng không có ai hoài nghi, bởi vì hiện tại Nguyên Hạo đang tiến công Hưng Khánh phủ, vì thế Sơn Ngộ Duy Vĩnh mang theo đội quân thân tín của hắn đi về phía Bắc, trên đường chạy một mạch hướng về phía Ma Hoàng Sơn. Đến ngày thứ bảy, cũng chính là khi Nguyên Hạo tiến vào Hưng Khánh phủ, mới có người nói với các tướng lãnh đại quân Tây Hạ trấn thủ ở ngoài Linh Châu là Sơn Ngộ Duy Vĩnh đã mang theo người đi tới Diêm Châu. Những tướng lãnh lúc này mới cảm giác không đúng liền lập tức báo cáo với Nguyên Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lúc này, Sơn Ngộ Duy Vĩnh đã mang theo hơn mười vạn người chậm rãi đi nốt đoạn đường núi cuối cùng. Kỳ thật nơi bọn họ họp mặt cách Thanh Cương Hạp không xa lắm. Nhưng đó là trên bản đồ, trên thựa tế những con đường này toàn vòng quanh đường núi. Hơn nữa trong đội ngũ có rất nhiều trẻ em và người già, trèo đèo lội suối, lộ trình ngày đêm không nghỉ, tốc độ của bọn họ dường như đã chậm lại.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tới giữa trưa ngày thứ tám, bọn họ mới tới nơi cách Thanh Cương Hạp khoảng hai dặm, so với thời gian dự kiến đã bị chậm một chút.


Qua một canh giờ, lúc này đại quân Tây Hạ cũng sẽ đuổi kịp tới đây.

Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng chính là ba vạn quân do Thạch Kiên đặc biệt lựa chọn để thu hút Nguyên Hạo cũng cưỡi ngựa tới Thanh Cương Hạp. Bọn họ đáng lẽ phải biết tin, theo sự chỉ dẫn của Dương Sùng Huân mà tới cứu viện. Lúc này quân Tây Hạ chỉ có hai vạn người, hơn nữa còn là lặn lội đường xa mà tới, nhưng quân Tống cũng muốn sớm một chút bố trí ổn thoả cho hơn mười vạn người này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Đại quân hai nước giằng co một hồi, cuối cùng không hẹn mà cùng bỏ đi về hai hướng ngược nhau. Sau đó quân Tống mới biết mình đã chính thức thoát ly khỏi hiểm nguy nên toàn bộ đều đứng lên hoan hô.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khi Dương Sùng Huân kiểm kê số người sẽ phát hiện ra thiếu hai người quan trọng, một là Tào Vĩ, một là Thạch Kiên, về phần tiểu tướng Địch Thanh, hắn tự động bỏ qua. Tào Vĩ là con trai của danh tướng Tào Bân, là huynh đệ đồng môn, quyền lực nghiêng ngả triều đình, nếu hắn gặp phải chuyện không may, như vậy sẽ khó lường. Về phần Thạch Kiên, lại càng quan trọng hơn, hơn nữa Thái Hậu còn hạ chiếu lần này Thạch Kiên cứu được quân Tống, còn quay về kinh thành cử hành đại hôn cùng Công chúa.


Hắn liền hỏi Phạm Trọng yêm, Phạm Trọng Yêm chỉ ngượng ngùng mà cúi đầu

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sơn Ngộ Duy Vĩnh đem tình hình vừa trải qua nói một lần. Về việc Thạch Kiên làm thế nào đến Hưng Khánh phủ, hắn cũng không biết, nhưng chuyện phát sinh sau đó thì hắn lại hiểu rõ.


Lúc này Hạ Tủng nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

-Hay là chúng ta thừa dịp Thạch đại nhân đang làm rối tung Tây Hạ liền mang đại quân tiến sát Tây Hạ, như vậy có thể thừa cơ cứu Tào đại nhân và Thạch đại nhân.


Có thể thấy được hắn hiện tại giống như một người chơi bạc, tận dụng cơ hội cuối cùng mà đánh một ván.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tất cả mọi người đều liếc nhìn hắn, đặc biệt là Sơn Ngộ Duy Vĩnh, hắn đứng ở cương vị người ngoài đứng xem, có thể thấy rõ ràng, lần này kế hoạch của Nguyên Hạo chính là dụ địch nên Hạ Tủng mới có thành công vĩ đại kia, hơn nữa thật quá dốt nát để mắc bẫy của Nguyên Hạo. Hắn đưa bức thư mà Thạch Kiên viết cho hắn, trong thư nói, sau khi hắn đến Tống triều, nhất định phải dùng danh nghĩa của Thạch Kiên, thông báo cho toàn bộ quân Tống trong một năm không được có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.


Sơn Ngộ Duy Vĩnh nói:

-Lúc này việc ở Hưng Khánh đã xong rồi, Thạch đại nhân đã đem tất cả lương thực và các hàng hoá dự trữ trong kho đều đốt hết rồi. Lúc ấy vì đại quân của các ngươi xâm nhập nên Nguyên Hạo gần như đem tất cả đồ dự trữ trong nước đến Hưng Khánh phủ. Thạch đại nhân đem hoả thiêu chỗ lương thực này, sang năm mùa xuân gần như tất cả các bộ tộc của Tây Hạ đều sẽ xuất hiện nạn đói, đến lúc đó các mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt. Khi đó không cần các ngươi ra tay, tất cả các thế lực của Nguyên Hạo cũng sẽ tan rã.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hạ Tủng vừa nghe cũng kinh ngạc, hiện tại Thạch Kiên không ở Thiểm Tây, trên danh nghĩa hắn chính là vị quan cao nhất tại Thiểm Tây. Hắn nói:


-Như vậy không phải càng tốt sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sơn Ngộ Duy Vĩnh nói:

-Đúng là tốt, vừa đúng lúc hắn đem tất cả mâu thuẫn trút cả lên người ngươi. Hạ đại nhân, ta có lẽ vừa mới gia nhập triều đình không rõ, có một vấn đề muốn hỏi ngươi.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hắn không xưng là bản quan với Hạ Tủng mà xưng ta, bởi vì Thạch Kiên đã giúp hắn lưu lại một chức vụ phó sứ cơ mật, cho nên chức quan của hai người là tương đương.


-Ngươi có nghĩ tới, sau khi ngươi mang theo đại quân tiến vào Tây Hạ, người Tây Hạ sẽ giúp Nguyên Hạo mở cửa thành. Nhưng sau khi Thạch đại nhân mang theo đại quân tiến vào Hưng Khánh, hiện tại thủ vệ tại Hưng Khánh cũng là người địa phương Hưng Khánh phủ. Mà lúc này Thạch đại nhân cùng quân Tống chỉ là đang ở bên cạnh xem náo nhiệt.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

-Việc này sao có thể?

Mọi người toàn bộ há hốc miêng. Người Tây Hạ đều hung ác thế nào, bọn họ đều đã được nếm mùi.


-Tại sao lại không thể? Thạch đại nhân chỉ mang theo mười ngàn đại quân tiến vào Hưng Khánh, là muốn đánh chiếm Hưng Khánh vàtrận chiến trên sông Hoàng Hà, nhưng hiện tại ta phải tới báo cáo, trên thành Hưng Khánh đang có hơn mười vạn người thủ thành. Các ngươi không nghĩ ra Thạch đại nhân làm sao lại tập hợp được nhiều binh sỹ như vậy ư?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nói tới đây, hắn nhìn Hạ Tủng liếc mắt một cái đầy thâm ý

-Tam đại kỷ luật, bát hạng chú ý đấy.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó còn nói:

-Về phần Thạch đại nhân, các ngươi không cần lo lắng, lần này hắn gặp khó khăn rất lớn. Nguyên Hạo lần này thực sự thẹn quá hoá giận, nhưng ta tin tưởng Thạch đại nhân sẽ có biện pháp thoát khỏi vòng vây. Nếu muốn lo lắng, thì chính là lo cho Tào đại nhân, lần này thật sự không có một chút hy vọng.


Ngày 13 tháng 10, Nguyên Hạo biết được đại quân Tống triều đã bình yên rút lui khỏi biên giới Tống, toàn tộc Sơn Ngộ cũng chạy khỏi Tây Hạ trốn ra biên giới Tống. Hắn thực sự rất tức giận. Lúc này hắn nghĩ tới lời Thạch Kiên nói muốn cho hắn nếm thử bữa tiệc lớn thứ tư.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hiện tại hắn cũng giống như Hạ Tủng, giống như một người chơi bạc bị thua hết tài sản. Có thể tưởng tượng trải qua biến cố trận chiến lần này, các tộc trong Tây Hạ sẽ sinh ra lục đục nội bộ. Hơn nữa hắn còn nghĩ đến một việc, chính là nguyên nhân Thạch Kiên có thể rời khỏi. Nếu Thạch Kiên có thể an bài Sơn Ngộ Duy Vĩnh trợ giúp hơn mười vạn quân Tống thoát ly khỏi Linh Châu, thì buổi tối ngày đó khi bị bao vây quanh thành Hưng Khánh, hắn cũng có thể tìm một phản đồ trong đại quân trợ giúp hắn thoát khỏi Hưng Khánh chứ?


Hơn nữa Thạch Kiên chỉ có mười ngàn người, càng dễ dàng thoát khỏi vòng vây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hiện tại hắn rốt cục đã biết là Thạch Kiên mang theo bao nhiêu người công thành, việc này làm cho hắn càng thêm xấu hổ.


Hắn thẹn quá hoá giận, lập tức hạ vài lệnh, một là bố trí rất nhiều thám tử, tìm kiếm hướng đi của mười ngàn quân Tống, lần nay bất kể thế nào cũng phải tìm được người giúp Thạch Kiên ở lại Tây Hạ, một bên thu hút sự chú ý của quân Tống tại Linh Châu, để khởi xướng tiến công.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đồng thời, bởi vì biến cố lần này, hắn càng thêm nghi ngờ những người quanh mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ngày 14 tháng 10, năm vạn đại quân Tây Hạ ở Linh Châu bắt đầu công thành. Tuy Linh Châu chỉ có năm nghìn lão binh và những binh sỹ bị tàn phế, nhưng bọn họ đã chờ sẵn cái chết, hơn nữa Tào Vĩ tự mình lưu lại cùng bọn họ, vì thế ngày đó bọn họ đều dũng cảm mà chiến đấu.


Chính là năm nghìn tàn binh này không ngờ cũng cầm cự được một ngày.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ngày hôm sau, đại quân Tây Hạ tiến công càng mạnh, rốt cục đến giữa trưa, đầu thành chỉ còn lại hơn một nghìn binh tống. Tào Vĩ biết tình hình này sẽ không kiên trì được đến chạng vạng, hắn ra lệnh cho binh lính đem lửa châm bên trong Linh Châu thành. Bên trong Tây Hạ tuy rằng đa số là nhà vách đất, nhưng phần lớn đều dùng lông dê, làm thành nóc nhà, mỗi năm đổi một lần. Cái chuỗi này nếu đem đốt sẽ biến Linh Châu thành thành lửa địa ngục.


Việc này khiến cho đại quân Tây Hạ ngoài thành trở nên nôn nóng. Phải biết rằng Linh Châu và Hưng Khánh là hai viên minh châu rực rỡ nhất của Tây Hạ. Hiện tại Hưng Khánh trên cơ bản bị Thạch Kiên đốt cháy gần như sạch sẽ, Tào Vĩ châm ngọn lửa này lập tức khiến bọn họ tức giận đỏ mắt. Vì vậy thế công càng khẩn cấp.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chỉ có hơn một canh giờ, trên đầu thành quân Tống từ một ngàn người chỉ còn lại có mấy chục người.


Mấy chục người này đều vây quanh bên người Tào Vĩ, bảo hộ Tào Vĩ, một bên nhảy lên đầu thành chiến đấu với binh lính Tây Hạ đang ngày càng hung hãn.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, bọn họ không còn bao nhiêu người nữa.


Những người Tây Hạ này đều biết Tào Vĩ, kêu gọi Tào Vĩ đầu hàng, Tào Vĩ lại hét lớn:

-Ta thân là trọng thần Đại Tống, sao có thể đầu hàng đám phản tặc các ngươi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sau đó lập tức nhảy vào biển lửa trong thành tự sát.


Tin tức truyền đi, triều đình Tống khiếp sợ, Lưu Nga và Triệu Trinh tự mình để tang cho Tào Vĩ, phong hắn làm Vi Văn Trung Công, Thái Bảo, Xu Mật Sứ. Đây chính là một võ tướng dùng văn tự để truy phong. Đồng thời lần này Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn được Thạch Kiên cứu ra sau khi nghe được tin tức này, đêm đó cũng đóng cửa phủ tự sát.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tin tức thảm thiết này được truyền đi, dân chúng kinh thành dường như đều đã quên mất thần tích của Thạch Kiên, trên mặt đều là đau thương.

Cái chết của Tào Vĩ, còn cả nguy hiểm vẫn đang rình rập bên Thạch Kiên khiến vô số bách tính dâng thư cho biết quan điểm chính trị của mình trong việc đánh dẹp Tây Hạ. Thế nhưng lần này không muốn dùng tên Hạ Tủng hoang đường kia nữa mà muốn để Phạm Trọng Yêm làm thống soái.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hành động lần này của Hạ Tủng cũng khiến Lưu Nga tức giận, bà phong cho Hạ Tủng làm kinh lược sứ đại lục Lưỡng Loan. Vừa lúc hiện nay đại lục Lưỡng Loan vẫn chưa có người cai quản, ngươi đã phạm phải sai lầm lớn như thế mà ai gia không những không giáng chức, thậm chí còn thăng chức cho người để ngươi tới cai quản vùng đất đó. Chắc ngươi hài lòng lắm chứ?


Kinh lược sứ đại lục Lưỡng Loan? Tất cả các vị đại thần đều dùng ánh mắt “mặc niệm” nhìn về phía Hạ Tủng. Thế nhưng sai lầm lần này của y quá lớn, ngay cả Vương Khâm Nhược và Lã Di Giản cũng không dám đứng ra cầu xin cho y.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà lần này triều đình cũng không dám quá liều lĩnh nữa, bọn họ đều nghe theo lời Thạch Kiên và Sơn Ngộ Duy Vĩnh, không tiến hành tấn công nữa. Tuy nhiên để yểm trợ cho Thạch Kiên phá vây, Phạm Trọng Yêm đã ra lệnh cho đội quân tụ tập tại Hoàn Châu và thành Hoài Viễn, cố làm ra vẻ như đang tấn công Tây Hạ để thu hút sự chú ý của Nguyên Hạo.

Ngoài ra, có thể vì thể diện của Thạch Kiên, cũng có thể vì lần này Sơn Ngộ Duy Vĩnh thật sự đã lập được công lớn nên y đã được triều đình phong cho chức Xu mật phó sứ tổng quản phán tri của Kính Châu, cũng chính là chức vụ trước đây của Hạ Tủng. Nhưng cũng vì nghe được mệnh lệnh này mà ngày càng có vô số người Tây Hạ vì bị cuộc sống bức bách nên đã bắt đầu rục rịch, muốn quy phục Tống triều.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.