Kĩ thuật chính trong việc chưng cất rượu đó chính là khống chế nhiệt độ, độ sôi của rượu là bảy mươi tám độ, độ sôi của nước là một trăm độ, cho nên không thể để nước sôi, giữ ở tám mươi chín mươi độ là tốt nhất.
Chu Nguyên Phong mở to mắt đặc biệt quan sát tỉ mỉ, đại khái ông đã hiểu được một chút rồi, thoạt nhìn rất đơn giản, tại sao mình lại nghĩ không ra.
- Lão gia tử, điểm mấu chốt là ở việc khống chế nhiệt độ, phải đảm bảo nước không thể sôi sục, nhưng cũng không thể nguội lạnh, thường nước ở dưới đáy bình nổi lên bóng nước là lúc nhiệt độ tốt nhất.
Để đáy nước nổi bóng, thì khoảng vào tám mươi mấy độ.
Chu Nguyên Phong gật đầu, mỗi một câu của Phạm Ninh ông đều cố gắng nhớ thật kỹ.
- Dụng cụ cháu làm vẫn còn đơn giản, mùi rượu đều tràn hết ra ngoài, tốt nhất thì trên bề mặt nên bịt kín lại, chỉ để mở ra một chỗ cho rượu chảy ra, giống như cái nồi đất.
Lúc này, rượu trắng sáng trong đã theo ống trúc tí tách tí tách chảy vào trong bát gốm.
Chu Nguyên Phong ngồi xổm trên mặt đất, tập trung nhìn vào miệng ống trúc, con mắt căng tròn.
Phạm Ninh dùng một chén rượu nhỏ hứng một nửa chén sau đó đưa cho Chu Nguyên Phong nói:- Loại rượu này rất mạnh, lão gia tử uống nó, chỉ sợ rượu nhạt sẽ không thể uống được nữa rồi.
- Ta nếm thử chút!Chu Nguyên Phong tiếp nhận chén rượu cẩn thận thưởng thức, hiện tại rượu chưng cất ra ít nhất phải năm mươi độ, vào miệng có phần cay, Chu Nguyên Phong nuốt rượu xuống, chỉ có một cảm giác nóng rát từ yết hầu xuống bụng.
Trong lòng ông cả kinh, giữa ngực và bụng dâng lên một cảm giác ấm nóng, khiến ông liền vừa sợ vừa mừng.
- Ngon!Chu Nguyên Phong vỗ mạnh bàn lớn tiếng khen:- Thống khoái vô cùng, quả thực có thần linh phù hộ, có loại rượu này, các cửa hiệu khác ở kinh thành đều phải quỳ dưới chân ta.
Càng nghĩ càng đắc ý, Chu Nguyên Phong kìm không nổi ngửa đầu cười ha hả.
Phạm Ninh khẽ cười:- Lão gia tử không cảm thấy mùi vị so với loại rượu cháu đưa tới lúc sáng khác nhau sao?Chu Nguyên Phong cẩn thận nghĩ lại, quả thật là không giống, rượu mà Phạm Ninh mang tới không cay như vậy, vả lại còn thoang thoảng mùi thơm ngát, vị ngọt kéo dài.
- Đúng vậy! Làm thế nào mà cháu làm được?- Lão gia tử người quên là còn có phân đoạn đốt lên sao?Chu Nguyên Phong vỗ trán, ông chính là chuyên gia ủ rượu, làm sao lại không biết pha chế rượu, bất luận là loại rượu nào cũng phải được pha chế qua nhiều lần mới có thể loại bỏ đi vị chát của rượu.
Rượu Bình Giang Kiều vốn dĩ cũng được hình thành từ việc pha chế tốt.
Phạm Ninh chính là căn cứ theo bản ghi chép Tửu Kinh.
Nhưỡng Tử của Tô Thức, Người ủ rượu phải thường xuyên nếm để điều chỉnh, dùng lưỡi để suy tính! để tiến hành pha chế đơn giản.
- Hiện tại rượu được đốt ra rất cay, giảm độ cay của rượu xuống khoảng ba phần, sau đó cho từng chút một hương liệu vào, dựa vào sở thích của bản thân, như vậy mùi vị rượu được đốt ra sẽ càng ngon hơn, lão gia tử là chuyên gia, cho nên cháu cũng không cần nói nhiều nữa.
Chu Nguyên Phong gật gật đầu:- Ta có người pha chế rượu tốt nhất thiên hạ, tuy nhiên thêm hương liệu cũng là một ý tưởng không tệ, ta sẽ thử một chút.
Chu Nguyên Phong lại chỉ vào đèn cồn của Phạm ninh cười nói:- Cồn mà cháu nói làm thế nào vậy?Phạm Ninh cười ha ha:- Phương pháp giống nhau, đem rượu đã được đốt rồi lại đổ vào tiếp tục đốt tiếp, rượu được đốt qua ba lần thì có thể đốt lên lửa rồi, cháu muốn nhắc nhở một chút, việc tinh luyện cồn rất nguy hiểm, không thể để gặp mồi lửa nào.
- Ý cháu là, rượu này là được đốt ra?Phạm Ninh cười gật đầu:- Lão gia tử cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, chính là dùng lửa đốt ra, cháu đặt tên cho nó là rượu trắng Thái Hồ.
- Rượu trắng Thái Hồ! Hay, tên này liền không giống với người khác.
Chu Nguyên Phong từ trong lòng lấy ra nửa khối ngọc đưa cho Phạm Ninh:- Cháu lấy nửa khối ngọc này đi đến cửa hàng Chu Thị ở huyện Trường Châu, nói với Vương chưởng quỹ, cửa hiệu bạc số 754, sau đó bằng nửa khối ngọc này có thể lấy được ba ngàn lượng bạc.
Phạm Ninh ngẩn ra:- Lão gia tử đây là làm gì vậy?Chu Nguyên Phong khẽ mỉm cười:- Đây là cho cháu thêm, cửa hiệu ta cũng sẽ giúp cháu mua lại, một nửa tiền hoa hồng ta cũng sẽ cho cháu, không phải là cháu muốn mở Kỳ Thạch Quán sao? Nhập hàng cũng cần có tiền, ta đoán rằng hiện cháu không có.
Phạm Ninh vội vàng từ chối:- Lão gia tử, như vậy không được, đều đã nói xong rồi, chúng ta cứ dựa theo những gì đã nói mà làm, không thể thay đổi được, hơn nữa, Chu Bội cũng muốn bỏ vào ba ngàn lượng bạc.
Chu Nguyên Phong kiên quyết đưa ngọc cho hắn, cười nói:- Ba ngàn lượng bạc này cũng không phải cho không cháu, ta còn có điều kiện!Phạm Ninh nhiều lần từ chối không được, chỉ có thể nhận ngọc, bất đắc dĩ nói:- Lão gia tử mời người nói!Chu Nguyên Phong tủm tỉm cười nói:- Ta có ba điều kiện, thứ nhất, đối với đèn cồn này ta rất có hứng thú, ta phát hiện nó so với đèn dầu còn sáng hơn, lại không bị chói mắt, đây thực sự là đồ tốt, kỹ thuật này coi như là cháu đem bán lại cho ta, ta sẽ bán đèn cồn này cho hoàng cung với giá cao.
- Thứ hai, ta muốn mang bộ khí cụ làm ra rượu trắng này đi, ta sợ quay về ta sẽ quên mất, tốt nhất cháu nên vẽ cho ta bản thảo về bộ khí cụ làm ra rượu trắng này.
- Điều kiện thứ ba, chính là cháu bỏ ra thời gian hai ngày đến lò rượu Bình Giang Kiều, hướng dẫn một chút cho người ủ rượu và pha chế rượu của ta, như thế nào? Ba ngàn lượng bạc này cũng không phải dễ lấy đâu!Chu Nguyên Phong không phải nhiều tiền mà hồ đồ, đưa cho Phạm Ninh ba ngàn lượng bạc, thật ra trong lòng ông ta cũng không chắc ăn, dùng mặt tiền của cửa hàng bán đá đổi lấy kỹ thuật mấu chốt của việc ủ rượu, ông cũng quá được lợi rồi.
Lợi ích thế này cũng không thể chiếm đoạt, cứ cho là Phạm Ninh còn trẻ người, không ý thức được mình chịu thiệt hại, nhưng cha mẹ hắn thì sao?Một khi cha mẹ hắn cảm giác được giao dịch này bị thiệt hại nặng, tám chín phần sẽ đem kỹ thuật ủ rượu này bán cho người khác, ý muốn chiếm giữ độc nhất vô nhị của mình liền coi như bị phá hỏng.
Đây chính là đạo lý chiếm món lời nhỏ mà phải chịu thiệt thòi lớn, Chu Nguyên Phong ở thương trường lăn lộn nhiều năm, biết rõ loại lợi ích này vạn lần không được chiếm, nhất định phải trả thù lao theo.
Phạm Ninh gật gật đầu:- Ba điều kiện này cháu đều sẽ đáp ứng, nhưng cháu phải nhắc nhở lão gia tử, kỹ thuật làm rượu trắng này ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài.
Chu Nguyên Phong cười khổ một hồi, rốt cuộc là ai sợ ai tiết lộ kỹ thuật đây.
- Vấn đề này cháu không cần phải lo lắng, mười mấy người ủ rượu và pha chế rượu đều đã theo lão già ta ba mươi năm rồi, đối với ta tận tâm trung thành, nhưng thật ra ta thật sự không yên tâm với đứa nhóc là cháu, đừng đi khoe khoang rượu tốt này của cháu, ta lo lắng cánh cửa nhà cháu đều bị người bán rượu khắp nơi kéo đến chặn lại mất.
.