Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 96: Chương 96




- Ngươi có ý gì, có phải nói ta không ra trận đánh giặc không? Đề cuối cùng là ai viết chữ? Chữ như gà bới của ngươi mà viết lên, ai cho ngươi điểm Thượng thượng chứ?Phản ứng dữ dội của Chu Bội trong dự đoán của Phạm Ninh, Chu Bội rất căng thẳng, vòng cuối cùng, hắn cũng phải chọc cười Chu Bội để giảm áp lực.

Hắn cười tủm tỉm nói:- Ngươi nghĩ nhiều quá đó, ta đang khen ngươi túc trí đa mưu, có thể sánh với quân sư.

- Thật sao? Vậy ta sẽ đảm trách vai trò quân sư vậy!Chu Bội cười ma lanh, nói với Lưu viện chủ:- Viện chủ, chẳng phải cậu ta bảo quân sư con quyết định sao? Con quyết định rồi, chúng con sẽ chọn câu Thượng tuyệt!Lưu viện chủ chống tay xuống bàn, ngẩn ra, ông hơi do dự, câu khó đặc biệt quả thực khó nhằn, nếu không trả lời được, sẽ bị hạng kém, nếu thế dù đối phương chọn loại câu hỏi nào, cũng sẽ thắng chắc.

Bên khu Giáp đã thua rồi, khu Ất là hi vọng cuối cùng của ông, ông chỉ muốn chậm mà chắc.

Lúc này Chu Bội cuối cùng cũng tìm được một chiếc ghế ngồi thoải mái, nàng ngồi xuống, rất hợp với mình.

Nàng thấy Lưu viện chủ có vẻ do dự, bèn cười lên tiếng:- Chắc viện chủ không biết vòng đấu của đêm Thượng Nguyên, A Ngốc đã đáp đúng liền hai câu Thượng tuyệtt, trong đó có một câu còn là Đoạn tràng, nên đừng xem thường cậu ta!- Chu Bội, ngươi đang giật dây cho viện chủ đưa ta lên đoạn đầu đài sao?Phạm Ninh không kìm được trợn mắt nói.

- Đó là ngươi quá khiêm tốn thôi!Chu Bội cười khì, nói tiếp:- Viện chủ, quyết định đi, nếu không nỡ để đứa trẻ Phạm Ninh này chịu khổ, sẽ không bắt được con sói Trình viện chủ của Dư Khánh học đường đâu!Trong đầu Phạm Ninh giờ chỉ hiện lên dòng chữ Chu Bội, ngươi thật ác độc!Tuy đấy là Chu Bội trêu ngươi Phạm Ninh, nhưng Lưu viện chủ lại thực sự bị nàng thuyết phục.

Lưu viện chủ nhớ đến đêm Thượng Nguyên mà Phạm Ninh trả lời đúng hai câu Thượng tuyệt, tự nhiên tràn đầy tự tin.


- Vậy quyết định thế đi!Ông đập tay cái rầm lên bàn:- Cứ ở đoán mò đối thủ chọn loại câu gì, chi bằng tự mình chủ động trèo cao, vậy đi! Ta cũng đồng ý chọn câu loại Thượng tuyệt!Bùi Quang ở bên cạnh thầm thở dài một tiếng:- Hai đứa nhóc này thật khiến người ta kinh ngạc, Phạm Ninh tài hoa hơn người, kiến thức sâu rộng, không ngờ Chu Bội suy nghĩ nhạy bén, thông minh lanh lợi, hai đứa này thật sự hợp nhau!Hai viện chủ lần lượt nộp loại hình câu hỏi lựa chọn cho quan chủ khảo, đôi bên đều không biết đối phương chọn cái gì, xem liệu rằng phán đoán của ai chuẩn xác hơn.

Trình Trứ đắc ý nói:- Lưu viện chủ, nếu ta đoán không nhầm, ông chắc chắn sẽ chọn đề Thượng tuyệt.

- Sao biết?Quan chủ ngạc nhiên hỏi.

- Lí do rất đơn giản, Diên Anh học đường đã thua chúng tôi ở khu Giáp, ông ấy không còn đường lui nữa rồi.

Lưu viện chủ thản nhiên nói:- Chọn câu gì không quan trọng, quan trọng là có phát huy trên trường thi được không.

Trình Trứ nheo nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như rắn độc, ông ta hừ lạnh một tiếng nói:- Nhưng ta cũng nói với ông, ta chọn câu hỏi Thượng phẩm, chỉ cần chúng ta được điểm Thượng thượng, ông sẽ rơi vào thế bị động thôi, ha ha ha!Nói đến cuối, Trình Trứ không nhịn được cười lớn.

Lưu viện chủ đáp lại bằng vẻ lạnh lùng, Chu Bội nói rất đúng, nếu không để Phạm Ninh chịu khổ, sẽ không qua mặt được con sói Trình Trứ này.

Trận hỏa chiến lại được châm ngòi.


Trên trường thi chỉ còn lại hai đội Diên Anh học đường và Dư Khánh học đường, hai học đường khác đã bị loại.

- Chắc lãnh đội hai bên đã phổ biến quy tắc hiệp phụ cho các con rồi, ta không nhiều lời nữa, bây giờ ta sẽ tiết lộ lựa chọn của mỗi đội.

Quan chủ khảo mở lựa chọn của hai đội ra, cao giọng nói:- Diên Anh học đường chọn câu Thượng tuyệt, Dư Khánh học đường chọn câu Tuyệt phẩm, theo luật, bên dễ trả lời trước, Dư Khánh học đường chuẩn bị rút thẻ đề.

Tiểu đồng mang ống câu hỏi khó đưa cho hai học sinh của Dư Khánh học đường, chúng do dự một lát, rồi cẩn thận rút một thẻ.

- Làm một bài thơ, lấy tiêu đề Mùa thu!Quan chủ khảo đọc đề bài, hai học sinh của Dư Khánh học đường bỗng chốc vui mừng đến độ ôm chầm lấy nhau.

Trình Trứ đang xem ở bên ngoài cũng vui mừng xiết chặt tay, bài thơ này năm ngoái chúng đã từng chuẩn bị rồi.

Ông ta đã sớm nhận ra, đề thơ trong cuộc thi thần đồng có thiên hướng về mùa và ngày lễ, nên đã cất công chuẩn bị, trúng tủ đúng thời khắc quan trọng.


Khiến ông ta kích động vạn phần.

Quả nhiên, hai học sinh làm thơ về mùa thu, đạt điểm Thượng thượng.

Điều này càng đẩy Diên Anh học đường vào chân tường, trừ phi Diên Anh học đường trả lời câu Thượng tuyệt đạt điểm Thượng trung, mới đánh bại được đối thủ.

Nhưng đó là dạng câu khó đặc biệt đấy!- Lưu viện chủ, ta rất cảm thông với ông!Trình Trứ vờ vĩnh nói với Lưu viện chủ:- Ta cũng rất đồng cảm với Diên Anh học đường, giỏi như vậy mà vẫn bị loại, nhưng quy định là quy định, ta cũng bó tay.

Lưu viện chủ lạnh lùng nói:- Trình viện chủ vui mừng hơi sớm rồi đó!Trình Trứ chỉ chỉ vào ông, rồi lại chỉ vào mình:- Đến ông với ta còn không trả lời được câu khó đặc biệt, ông đang hi vọng một đứa trẻ trả lời được sao?- Chưa chắc!Trình Trứ cười ha ha:- Nếu Lưu viện chủ đã có niềm tin như vậy, chúng ta cùng mở to mắt ra xem!***Trên trường thi, tiểu đồng mang ống câu hỏi khó đặc biệt trong đó có năm thẻ đưa cho Diên Anh học đường.

Chu Bội ngập ngừng rất lâu, cuối cùng rút ra một thẻ từ ống câu hỏi.

Phạm Ninh mở đề ra, chợt cười rộ:- Là câu mà ngươi thích!Chu Bội lập tức chúc đầu xem, thì ra là làm câu đối, nhưng không có vế trước, mà bắt họ phải viết một đôi câu đối, đề là Khuyên học, nội dung bắt buộc phải lấy từ Luận Ngữ hoặc Mạnh Tử.

Chu Bội tỏ vẻ chán nản, nửa đầu đề bài thuộc loại câu khó, nhưng thêm hạn định nội dung, thì đã thành câu khó đặc biệt rồi.

Phạm Ninh vò đầu bứt tai, câu đối khuyên học rất nhiều, hắn tiện tay là có thể nhặt ra, ví dụ nhưThư sơn hữu lộ cần vi kínhHọc hải vô nhai khổ tác chu(Tạm dịch:Núi sách có đường, cần cù sẽ tìm raBiển học vô bờ, con thuyền cần cù sẽ thành công)Nhưng hạn định nội dung phải trong Luận Ngữ hoặc Mạnh Tử, thì hơi khó nhằn.


Nghĩ rất lâu, Pham Ninh cầm bút viết câu đối.

Quân tử tiếu nhi hỉ nhan hồi.

Tiểu nhân nhẫn tắc khoan tử lộ.

Hắn liền lắc đầu nguầy nguậy, câu đối này hay thì hay, nhưng không sát đề, cùng lắm chỉ được điểm Thượng hạ.

Muốn được điểm Thượng thượng, không chỉ phải sát với đề bài, mà còn cần có sức thuyết phục.

Phạm Ninh nghĩ ra được nhiều câu, nhưng rồi lại gạt phăng hết.

Thời gian dần trôi qua, Lưu viện chủ đứng quan sát ngoài cửa lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, tim đập loạn xạ.

Bùi Quang ở bên cạnh cũng căng thẳng vô cùng, Trình Trứ thì nhìn hai người họ cười khoái chí, thời gian sắp hết, không làm được, sẽ bị điểm kém.

Thật buồn cười, chọn cho học trò câu hỏi Thượng tuyệt, còn nghĩ rằng học trò của mình thật sự là thần đồng?Lúc này, quan chủ khảo có lòng tốt nhắc nhở Phạm Ninh:- Sắp hết giờ rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.