Đại Tra Công xách Tiểu Mỹ Nhân vào trong phòng bếp, đặt lên bếp lò không nhóm lửa.
Tiểu Mỹ Nhân khẩn trương mà dùng cả tay lẫn chân ôm lấy Đại Tra Công, mềm giọng nói: “Tướng công… Em…. Thật sự em không cố ý…”
Đại Tra Công nảy ý xấu, nhíu mày một cái.
Tiểu Mỹ Nhân bị doạ đến run lẩy bẩy, oan oan ức ức muốn khóc.
Đại Tra Công nói mà không có biểu cảm gì: “Cái xe khoai lang mà em đưa từ nhà mẹ đẻ về đã nảy mầm hết rồi, ta đã sai người vứt đi, mua cho em sọt mới.”
Tiểu Mỹ Nhân dè dặt từng ly từng tí kéo tay áo Đại Tra Công, rụt rè nói: “Tướng… Tướng công… Khoai lang đó…. Khoai lang đó tuy đã nảy mầm rồi, nhưng mà…. Nhưng mà chắc chắn là vẫn có thể ăn đấy chàng ơi, tướng công không muốn thì…. Thì hãy cho em đưa về quê…. Được không…”
Đại Tra Công giận rồi: “Em muốn nói gì? Chân gia nhà ta trăm mẫu ruộng tốt nhà to cửa lớn, vậy mà lại có thể để thông gia ăn khoai lang nảy mầm ư!”
Nhìn dáng dấp nghèo đói nước mắt rưng rưng của Tiểu Mỹ Nhân, lòng Đại Tra Công phun một búng máu, rống to: “Người đâu, chuẩn bị cho ta một xe ngựa khoai lang tốt nhất cho ta, ta muốn đi bái kiến cha mẹ vợ!”