Đại Tra Công đưa Tiểu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng vào Bạch phủ.
Đôi mắt Tiểu Mỹ Nhân ướt nhẹp, khuôn mặt đỏ bừng, quần áo tóc tai có hơi loạn, lúc bước đi cứ loạng choạng như một con vịt nhỏ.
Nhìn một cái là biết trong quãng đường đến, trong xe ngựa có bao nhiêu đặc sắc.
Lòng Bạch Nguyệt Quang đắng ngắt, nhưng lại mang dáng vẻ cao lãnh chi hoa không tiện phát hoả, vẫn cứ ôn nhu trò chuyện với Tiểu Mỹ Nhân: “Mấy hôm nay anh dâu mang thai nên có vẻ đẫy đà hơn nhiều nha.”
Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu nhìn bụng nhỏ tròn vo của mình, lại nhìn cái eo thon đong đưa của Bạch Nguyệt Quang, khổ sở muốn khóc.
Đại Tra Công xoa xoa đầu Tiểu Mỹ Nhân, như hữu ý lại vô tình nói: “Nhất định là do ta nuôi quá tốt.”