Mùi dầu mỡ nướng lan toả trong bóng đêm, lạ thay lại hợp với hương hoa quý giá trong phủ.
Đại Tra Công lại đưa cho vợ thêm một miếng thịt quết thì là, bàn tay không thành thật cũng lặng lẽ chui vào trong quần áo Tiểu Mỹ Nhân, mò tới cái bụng tròn trắng nõn nà của người ấy.
Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ đỏ mặt thẹn thùng không dám động, ưm ưm nói: “Tướng… Tướng công… Ưm…”
Đại Tra Công lẽ thẳng khí hùng nói: “Ưm cái gì mà ưm? Sờ sờ bụng thì đã làm sao? Em đã sớm là người của Chân gia ta rồi!”
Tiểu Mỹ Nhân ăn no, lá gan cũng lớn hẳn bèn lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “Chàng có thích em đâu… Đây không phải là nhà của em… Hu hu hu hu….”
Đại Tra Công nổi giận: “Ai nói với em những thứ linh ta linh tinh này hả!”
Đại Tra Công cau mày, mất tự nhiên nhỏ giọng dỗ: “Tiểu thổ mạo!”
Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu.
Đại Tra Công ho nhẹ một tiếng, dùng thanh âm dịu dàng nhất đời này nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trì, tướng công sai rồi ~ Thật sự sai rồi ~ Em có chỗ nào không vui thì nói cho tướng công biết được không nào?”
Ngón tay trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân chọc chọc vào ngực Đại Tra Công, cậu cúi đầu, nước mắt lưng tròng nhỏ giọng nói: “Chàng không thích em, người Chân gia đều không thích em… Hu hu….”
Đại Tra Công luống cuống tay chân ôm bé bánh sữa mềm nhũn khóc hức hức kia, bắp ngô vừa không đành lòng vừa hưng phấn, vội vàng nói: “Suy nghĩ lung tung gì vậy? Tướng công thích em, thích em nhất!”