Đại Tra Công nói: “Ăn không được nữa thì thôi, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Mỹ Nhân lo lắng kéo tay áo Đại Tra Công: “Nhưng mà chàng đã trả tiền rồi mà!”
Đại Tra Công không nỡ nói quán mì này là do hắn sắp xếp người mở ra, chỉ đành đàng hoàng trịnh trọng lừa vợ nhỏ nhà mình: “Chân gia ta có tiền, không tiếc nửa bát mì này đâu.”
Tiểu Mỹ Nhân sửa lại: “Là nửa chậu.”
Đại Tra Công: “….”
Tiểu Mỹ Nhân sầu lo sắp khóc: “Nhiều như vậy, ăn ngon như thế, sao không ăn chứ. Nếu để cha mẹ thấy em lãng phí nhiều thứ tốt như vậy nhất định sẽ tức lắm.”
Đại Tra Công: “….”
Hạ nhân Chân phủ giả trang thành người làm trong quán mì lén lút thò đầu ra từ các góc.
Đại Tra Công nhìn vợ nhỏ nhà mình ưu sầu rơi nước mắt, chỉ đành hít một hơi thật sâu, đoạn bưng một chậu lớn cúi đầu ăn, nhận mệnh thu thập chiến trường thay cho vợ dưới đôi mắt mở to của mọi người.
Hai người ăn uống no đủ, liên tiếp nấc cụt, sau đó tản bộ tới Bạch gia.