Khi đó, Tiểu Mỹ Nhân cảm thấy khoai nướng ăn rất ngon, chẳng hề khó chịu.
Nhưng hôm nay cậu ngồi đây, trong căn nhà to lớn đẹp đẽ này, rốt cuộc lại không còn khẩu vị ăn uống.
Tiểu Mỹ Nhân mất mát cuộn thành một cục, khuôn mặt trắng nõn vùi sâu trong cánh tay.
Ngoài cửa sổ thật náo nhiệt.
Giữa trời không có trăng, nhưng Đại Tra Công lại cùng Bạch Nguyệt Quang thả đèn Khổng Minh, ánh sáng kia còn sáng hơn cả mặt trăng, rọi soi dòng nước mắt long lanh trên khuôn mặt người.
Tiểu Mỹ Nhân gặm khoai lang đã lạnh, uất ức bật khóc.
Cậu muốn về nhà, muốn quay về quê.
Nơi đó tuy rằng không có thịt ăn, nhưng cha mẹ và các anh sẽ cùng ăn khoai lang, cùng ngắm trăng với mình.