Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 100: Tráng sĩ



Khánh Kỵ thúc mạnh ngựa, rồi lại xông về phía trước, cung thủ trên chiến xa phía sau bắn liên tiếp mấy tiễn về phía hắn, trong đêm tối không biết có trúng hay không. Bởi con đường này nhỏ hẹp, phu xe trên chiếc xe đi đầu bị giết, những chiếc xe phía sau đều không thể tiến lên được, đợi khi bọn chúng cho một người lên điều khiển chiếc xe đi đầu thì Khánh Kỵ và Đậu Kiêu Kính đã mất hút trong màn đêm tăm tối.

Tiếng xe ngựa phía sau lúc xa lúc gần, đám truy binh kia đúng là bám dai như đỉa, Khánh Kỵ thầm kinh ngạc: "Thật chẳng thể hiểu nổi đám người này, điều động bao nhiêu là truy binh, suốt đêm truy kích hai người thân phận không rõ ràng, chẳng lẽ quan trọng như vậy sao?"

Hắn không biết rằng, đám lộ binh này, là quân đội của trung quân đại phu Tần Anh Tử. Vị đại phu này thường ngày qua lại rất gần với Quốc thị, kỳ thực hắn làm như vậy cũng chỉ là để nịnh nọt, cậy nhờ quyền thế quan to mà thôi. Ai ngờ được rằng Quốc Thị đột nhiên hành thích Yến tướng, bây giờ quốc quân nổi giận lôi đình, phát lệnh truy nã toàn thành, không biết có bao nhiêu người đã phải rơi đầu rồi.

Vì Tần Anh Tử cùng Yến Anh lên núi tị nạn, lần thanh trừng thứ nhất hắn may mắn trở thành cá lọt lưới. Thế nhưng khi nhìn thấy Điền Khất càng giết càng hăng, đã đỏ ngầu cả đôi mắt, suốt cả ngày chỉ có tịch thu nhà cửa, giết người, trong lòng Tần Anh Tử lại càng lo sợ gấp bội. Nên mới tâu báo xin được bố trí quân mai phục ở ngoài thành, hy vọng Điền Khất trong lúc bận rộn, quên không "sờ" tới hắn. Bây giờ lại có hai tên thích khách đột nhập doanh trại, hắn chỉ muốn bắt cho được hai thích khách kia mang về nộp cho Điền Khất, để cho thấy lòng dạ của mình, đương nhiên là sẽ phải đuổi dai như đỉa, đuổi cho đến khi bắt được mới thôi rồi.

Khánh Kỵ và Đậu Kiêu Kính tháo chạy ở tiền phương, hắn dẫn quân truy đuổi ở hậu phương, không một phút nào ngơi nghỉ. Lúc Khánh Kỵ và Đậu Kiêu Kính bí mật ra khỏi sơn cốc thì trời đã gần nửa đêm rồi, bí mật di chuyển, đột nhập doanh trại, rồi còn tháo chạy đến tận bây giờ, bầu trời đã hơi hưng hửng sáng, Khánh Kỵ thấy vậy rất vui mừng, một khi trời sáng thì có thể yên tâm mạnh bạo phi ngựa thật nhanh rồi. Tuy dưới háng chiến mã mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nhọc,nhưng nếu như ra sức thúc ngựa thì còn có thể phi nước đại thêm một đoạn đường nữa, đủ để có thể cắt đuôi đám truy binh phía sau.

Khánh Kỵ quay đầu sang nói với Đậu Kiêu Kính:

- Ha, chúng ta mau thúc ngựa chạy....ngươi sao vậy?

Lúc Khánh Kỵ quay đầu sang mới phát hiện Đậu Kiêu Kính hơi thở khác lạ, hắn hơi gục về phía trước, sắc mặt xanh xao. Thân hình lảo đảo muốn ngã, Khánh Kỵ cả kinh, vội vàng ghìm cương dừng ngựa lại.

- Công...công tử...., Kiêu Kính không xong rồi, công tử cứ đi trước đi.

Đậu Kiêu Kính miễn cưỡng ghìm ngựa lại, nói với Khánh Kỵ.

Hai ngựa đứng ngang hàng, Khánh Kỵ mới nhìn thấy rõ phía sau lưng Đậu Kiêu Kính bị một mũi tên cắm vào, mũi tên ngập sâu nửa thước, máu tươi chảy dọc theo mũi tên ra ngoài, khiến cho con bạch mã cũng nhuốm đầy sắc máu trên người.

Khánh Kỵ lo lắng nói:

- Mau xuống ngựa băng bó vết thương lại.

Nói rồi nhảy xuống ngựa, đỡ hắn xuống. Đậu Kiêu Kính lảo đảo một chút, rồi mới đứng vững được, nói:

- Công tử, chuyện ta ta biết, Đậu Kiêu Kính biết mình không cầm cự được thêm nữa, không thể để liên lụy tới công tử được.

Khánh Kỵ giận dữ nói:

- Đậu Kiêu Kính, ngươi coi bản công tử là người như thế nào? Mau mau cởi áo rút tên ra, rồi băng bó lại vết thương.

Đậu Kiêu Kính hiện ra một nụ cười khó khăn:

- Công tử, chạy nhanh suốt đường, miệng vết thương khi di chuyển lại càng mở rộng ra. Công tử xin lấy đại nghiệp làm trọng, bao nhiêu huynh đệ chết mà không hề oán thán, hôm nay tại sao lại phải tiếc rẻ tính mạng của một Đậu Kiêu Kính? Công tử, người mau lên ngựa, chạy trốn ngay lập tức. Nếu công tử bình an trở về Lỗ quốc, thì Đậu Kiêu Kính hôm nay có chết cũng không hối tiếc.

- Đậu Kiêu Kính...

Đậu Kiêu Kính đột nhiên giẫy giụa, giằng ra khỏi tay của Khánh Kỵ, lay động trường mâu, mâu chống xuống đất, mũi mâu đặt vào cổ họng mình, hét lớn:

- Nếu công tử vì Đậu Kiêu Kính mà làm hỏng việc lớn, Đậu Kiêu Kính có chết cũng không thể nào nhắm mắt được, cầu xin công tử hãy mau mau rời khỏi đây, nếu không, Đậu Kiêu Kính chỉ còn biết tự vẫn tại nơi này.

- Đậu Kiêu Kính!

Đậu Kiêu Kính hét lên một tiếng kêu đau đớn, mũi mâu xuyên vào da thịt, dưới cổ chảy ra một dòng máu, Khánh Kỵ hoảng hốt đứng yên tại chỗ.

- Xin công tử lên ngựa, mau mau rời khỏi đây!

Đậu Kiêu Kính hít vào ba hơi, hai mắt đỏ ngầu, mũi mâu sắc nhọn cắm vào cổ họng, dường như định tự vẫn mà chết. Khánh Kỵ không còn cách nào khác, lùi lại vài bước, hét lớn một tiếng rồi nhảy lên lưng ngựa, cúi đầu xuống thấp, quất roi thật mạnh, thúc ngựa bỏ đi, hai hàng nhiệt lệ rớt xuống bụi rậm.

Đậu Kiêu Kính nhìn thấy công tử đi đã xa, đứng thẳng người dậy, thúc mâu vào đùi ngựa, đuổi con ngựa của mình chạy đi, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Ai! Hận chỉ hận, không thể tận mắt chứng kiến công tử nhà ta khôi phục giang sơn Ngô quốc, đăng lâm vương vị uy quyền!

Tần Anh Tử thúc chiến xa gấp gáp chạy đuổi theo, đến một đoạn ngã ba đường, nhìn thấy một đại hán đứng ở đó, tóc tai rối bù, áo bào cởi xuống, buộc vào bên hông, để lộ ra một thân hình đen trũi cơ bắp cuồn cuộn, trông như một thanh trụ sắt đứng sừng sững ở đó. Trong tay hắn cầm một thanh trường mâu, mũi mâu chúc xuống đất, lạnh lùng nhìn hơn chục cỗ chiến xa đang lao về phía mình, đưa mắt liếc nhìn, không chút sợ hãi.

Viên lính đánh xe phía trước không tự chủ được ghìm cương ngựa lại, chiến xa dừng lại cách nơi Đậu Kiêu Kính đứng khoảng năm, sáu trượng, Tần Anh Tử vịn tay vào chiến xa hơi nghiêng người ra, hét lớn:

- Ngươi là thủ hạ của kẻ nào, còn có một tên đồng bọn nữa, chạy đi đâu rồi?

Đậu Kiêu Kính cười hắc hắc, gườm mắt nhìn hắn với vẻ khinh thường. Tần Anh Tử giận dữ, chỉ tay nói:

- Người đâu, bắt nó lại cho ta!

Hai viên võ sĩ vừa mới nhảy xuống chiến xa, Đậu Kiêu Kính đột nhiên thét lớn, cầm chắc trường mâu, buông thõng hai chân ra đâm về phía trước, râu tóc tung bay, trông như bị ma nhập vậy. Tần Anh Tử lại càng hoảng sợ, vội vàng hét lớn:

- Chặn hắn lại cho ta!

Đậu Kiêu Kính đi nhanh như bay, lao tới lắc mạnh trường mâu, không đâm người ngồi trên xe, mà nhằm thẳng vào ngực của một con chiến mã "Phốc" một tiếng đâm mạnh vào trong. Con chiến mã ngẩng đầu lên trời hí dài, bốn vó run rẩy trong giây lát, rồi "Ầm" một tiếng đổ uỳnh xuống đất.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, biết được ý đồ của hắn là muốn phá hỏng chiến xa, ngăn không cho người đuổi theo về phía trước. Lập tức liền có mấy võ sĩ nhảy xuống xe chặn hắn lại, Đậu Kiêu Kính lại lao như điên thêm mấy bước nữa, chạy đến cỗ chiến xa thứ hai rồi lại giở trò cũ, đâm vào một cái làm gục một con chiến mã. Đám võ sĩ tức tối, bao vây vòng quanh hắn rồi nhất tề đâm mâu tới, trên người không biết có bao nhiêu vết thương mới xuất hiện.

Cuối cùng, một giáo quét qua cắt đứt gân chân của hắn, rồi lại có hai thanh trường mâu đâm vào sườn của hắn, Đậu Kiêu Kính hét lớn một tiếng, hất mâu lên cao, dốc hết hơi sức hung hăng bổ về phía trước, đám võ sĩ hoảng sợ lùi lại, chiếc mâu kia bổ xuống mặt đất, "Rắc rắc" một tiếng gãy thành hai khúc, Đậu Kiêu Kính chống tay vào nửa khúc còn lại của thanh trường mâu, đứng vững vàng tại chỗ, hai mắt dữ tợn nhìn về phía đối phương, đám võ sĩ trông thấy hắn như vậy, không có một kẻ nào dám tiến lên trên.

Tần Anh Tử xuống xe, nổi giận đùng đùng bước lại gần, chỉ thấy Đậu Kiêu Kính tóc tai bù xù, trông giống như ác quỷ vậy. Trên người đâu đâu cũng trông thấy vết thương, hai thanh trường mâu cắm vào cơ thể của hắn. Hắn tuy là hai chân đứng vững, hai mắt trừng trừng, nhưng máu chảy ròng ròng từ trên trán xuống đã ngưng đọng lại trên đôi mắt của hắn, còn hắn thì đến cả mí mắt cũng không hề chớp động, cho thấy rõ ràng là hơi thở đã tắt.

Tần Anh Tử không kìm được đại nộ, tức tối quát mắng:

- Một cái xác chết mà cũng khiến cho các ngươi phải khiếp sợ như vậy ư, thật đúng là một đám ôn vật ngu ngốc!

Hắn đi đến trước mặt Đậu Kiêu Kính, cười lạnh một tiếng rút kiếm ra chỉ thẳng vào Đậu Kiêu Kính mà chửi:

- Thất phu, ngươi cho rằng phá hủy chiến xa của ta, thì đồng bọn của ngươi có thể chạy thoát được sao?

Tần Anh Tử dứt lời, giương cao thanh kiếm trong tay, hắn định một kiếm chém rụng thủ cấp của Đậu Kiêu Kính, cầm đi treo trước thành Lâm Truy, treo thưởng cho ai nhận ra mặt Đậu Kiêu Kính. Hắn không tin là không thể tra ra được thân phận của Đậu Kiêu Kính. Nhưng đúng vào lúc đó, ánh mắt của Đậu Kiêu Kính khẽ lay động, đôi mắt đỏ ngầu máu bất ngờ thay đổi, dữ dằn nhìn chính diện vào mặt hắn.

Cặp mắt của Đậu Kiêu Kính đã bị máu tươi che khuất, không biết có thể nhìn rõ bộ dạng của đối phương hay không, nhưng khuôn mặt dữ dằn, đồng tử đỏ ngầu cũng đủ khiến cho người ta phải kinh hãi. Tần Anh Tử sững sờ, còn chưa kịp kinh hô thì Đậu Kiêu Kính đã giang rộng đôi tay chắc khỏe lao về phía hắn, hung dữ hét lớn một tiếng, mở rộng miệng "ngoạp" một miếng cắn chặt răng vào gò má của hắn.

Tần Anh Tử hét thảm lên một tiếng, đám võ sĩ đứng xung quanh còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng gì lúc này mới cuống quít xông đến, giật Đậu Kiêu Kính mồm đang ngậm đầy một cục thịt ra, kiếm mâu đâm tới tấp, tay chân đấm đá, đợi đến khi Tần Anh Tử mặt mũi nhoe nhoét máu run rẩy bò dậy, Đậu Kiêu Kính đứng trước mặt hắn giờ đây đã bị băm thành một đống thịt vụn...

Khánh Kỵ thúc ngựa chạy băng băng, vết thương ở vai râm rẩm đau. Hắn biết rằng, bị truy đuổi liên tục không được nghỉ ngơi, lại không có thời gian vệ sinh vết thương, e rằng sẽ bị nhiễm trùng. Tuy nhiên càng đau nhức hơn gấp bội, chính là nỗi lòng của hắn. Từ khi hắn đến cái thời đại này, đây đã không phải là lần đầu tiên giết người, cũng không phải là lần đầu tiên bị kẻ khác truy sát, thế nhưng những lần trước đó, hắn đều đứng trên phương diện một người chỉ huy, một nhân vật thống lĩnh điều binh khiển tướng, đối mặt với thương vong, rất ít khi động lòng với ai đó.

Nhưng lần này thì không giống, hắn với Đậu Kiêu Kính tuy phân biệt chủ tớ, thế nhưng đều là một cặp thích khách đồng sinh cộng tử, ai là thượng cấp? Ai là kẻ hạ nhân hèn mọn? Tất cả những ràng buộc hữu hình đều không còn nữa, ở trong lòng hắn, hắn đã coi Đậu Kiêu Kính là huynh đệ, một huynh đệ vào sinh ra tử với mình.

Trước mắt hiện lên hình ảnh khuôn mặt ngăm đen của Đậu Kiêu Kính đầy vẻ mừng rỡ khi trông thấy hắn tỉnh lại. Đậu Kiêu Kính vì hắn mà nướng hươu con, sau đó dùng dao nhỏ cặm cụi cắt từng miếng từng miếng thịt nóng hổi, thần sắc đầy quả quyết khi bắt hắn phải chạy đi, trong lòng Khánh Kỵ đột nhiên có một cảm giác đau nhói.

Gần như là tự làm khổ mình, hắn mặc cho chiến mã điên cuồng lồng lộn, làm hắn giật nảy người liên tục, khiến hắn đau lại càng đau, dường như có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng hắn. Con chiến mã mất kiểm soát đi lệch ra khỏi đường lớn, chạy lên một gò núi xanh tươi, chiến mã kiệt sức, bỗng hí lên một tiếng dài, hai đầu gối quỵ xuống, Khánh Kỵ ngã theo từ trên lưng ngựa xuống, lăn dọc theo bãi cỏ mấy vòng, một người một ngựa, đều phục trên mặt đất, hơi thở hổn hển...

- Vô luận thế nào, cũng phải sống sót trở về, bất kể là vì bản thân ta, hay là vì Đậu Kiêu Kính hy sinh oanh liệt vẻ vang!

Khánh Kỵ nắm chặt lấy hai nắm cỏ dưới đất, hướng lên trời xanh nguyện cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.