Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 106-2: Thiếu nữ hoài xuân đến tận chân trời (Hạ)



Khánh Kỵ nội tâm khẽ động, vẻ mặt ôn hòa nói với hắn:

- Hưu quản sự không cần phải vội vã trở về phục mệnh, Khánh Kỵ và Thúc Tôn tiểu thư cũng đang đi tấn kiến Thúc Tôn đại phu, Hưu quản sự đi cùng chúng ta cho vui.

Hưu Trù đang sợ quay về một mình sẽ bị Thúc Tôn Ngọc quở trách, vừa nghe thấy vậy thì như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu đồng ý. Thúc Tôn Diêu Quang lông mày kẻ đen khẽ cau lại, thấp giọng nói với Khánh Kỵ:

- Công tử, cần gì phải đi cùng với tên đáng ghét đó, đuổi hắn đi có phải nhanh không.

Khánh Kỵ cười nói:

- Bất luận thế nào, hắn cũng là quản sự của Thúc Tôn Thị nhà nàng, sau này Khánh Kỵ qua lại phủ Thúc Tôn Thị có thể nói là không ít, quay đi quay lại đều thấy nhau, tuy là kẻ hạ nhân trong nhà nàng, thế nhưng có chút lễ ngộ với hắn cũng chẳng phải chuyện xấu, nàng nói có đúng không nào?

Thúc Tôn Diêu Quang hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi nóng mặt, không còn cảm giác chán ghét như trước đối với Hưu Trù đang đánh xe đi sát đằng sau họ nữa.

Phía trước đã là tế long thần đài cao vời vợi. Ở phía sau là cao đài của ba nhà thế gia lập thành hình tam giác. Phía trước tế đài, rất nhiều người đang bài trí hương án, lễ cống những vật hy sinh trù bị cho buổi cúng tế là gà, gạo, thịt, trái cây cúng... Phía trước tế đài, các đội thuyền tham gia thi đấu đều đang giơ đầu rồng lên đứng ở đó, đợi khi giờ lành đến, chấp chính đại nhân Quý Tôn Ý Như thay mặt quốc quân hành lễ, đăng lâm tế đàn, khấn cầu long thần, cầu cho Lỗ quốc mùa màng bội thu, mưa thuận gió hòa, tai họa qua đi, thiên tai loại trừ, cầu mong cho vạn sự được như ý.

Đoàn xe của Khánh Kỵ đến đã thu hút sự chú ý của đám thứ dân cùng công khanh đại phu phụ cận, vệ sĩ của Quý Tôn Thị dưới đài đã có người tiến lên ngăn bước, quát hỏi thân phận.

Khánh Kỵ quay đầu sang nói với Thúc Tôn Diêu Quang:

- Diêu Quang, chuyến đi lần này của Khánh Kỵ đến Lỗ quốc, đã nhận lễ ngộ của Lỗ quốc. Quý Tôn đại nhân chính là chấp chính Lỗ quốc, hôm nay đã lành bệnh, Khánh Kỵ theo lễ phải đi tới bái tạ, nếu như cứ mặc nhiên mà đi qua, vậy thì rất là thất lễ rồi, chi bằng dừng xe trong chốc lát, ta đi đến chỗ Quý Tôn đại phu bái tạ hoàn lễ có được không?

Đề nghị của Khánh Kỵ, Thúc Tôn Diêu Quang đương nhiên nghe theo, tuy Quý Tôn chưa chắc đã có cái hảo tâm nào, nhưng lễ không thể bỏ, nếu như cứ mặc nhiên đi ngang qua như vậy, thì phu lang của nhà mình sẽ mang tiếng thất lễ. Vả lại, nàng cũng không muốn để Khánh Kỵ có cảm giác như thể nàng đang mất kiên nhẫn. Khánh Kỵ thấy nàng gật đầu đồng ý, ghé mắt nhìn theo quản sự Hưu Trù của phủ Thúc Tôn đang đi phía sau, mỉm cười, khóe miệng lộ ra một thần sắc quỷ dị.

Hai chiếc xe ngựa, mấy chục thị vệ, chậm rãi đi vào trong phạm vi bảo vệ của Quý Tôn gia. Sau khi cho biết thân phận cùng mục đích đến thăm, đám thị vệ ở lại phía ngoài, chỉ mình xe của Khánh Kỵ và Hưu Trù được vào trong, Quý Thị ở trên đài nhìn thấy rõ ràng. Nhìn thấy Khánh Kỵ tới, Quý Tôn Ý Như nhướng mày đôi chút, hôm nay Khánh Kỵ giống như một cái gai trong mắt hắn, hắn hận một nỗi không thể nhổ ngay cái gai này ra khỏi mắt, quả thực không muốn gặp kẻ đó. Thế nhưng hắn trước nay luôn tỏ vẻ nhân nghĩa, làm sao có thể làm chuyện thất lễ đến thế ở đây được chứ?

Khi xe ngựa đi đến nơi cách đài không xa, Quý Tôn Ý Như đột nhiên ngạc nhiên phát hiện người ngồi cùng xe Khánh Kỵ, sóng vai bên hắn lại là tiểu thư Thúc Tôn gia. Mà kẻ điều khiển chiếc xe thứ hai đi theo sát đằng sau lại là quản sự của Thúc Tôn thế gia Hưu Trù. Chuyện nhi tử của Thúc Tôn Diêu Quang thua trong cuộc thi săn, phải đi làm thị nữ cho nhà người ta hắn đương nhiên biết, thế nhưng hiện giờ Thúc Tôn Diêu Quang trang điểm khắp người, chắc hẳn không phải là kiểu ăn mặc của thị nữ, hơn nữa nàng còn không kiêng nể gì ngồi sóng vai với Khánh Kỵ, về mặt lễ nghĩa mà nói, càng không phải là một hành vi của thị nữ, thế là chuyện gì vậy?

Quý Tôn Ý Như trong chốc lát bắt đầu để ý, hắn ngồi dậy, khoát tay đuổi lui thị nữ đang bóp chân cho hắn, nheo mắt nhìn xuống dưới đài, nhìn thật kỹ, lại nhìn thấy một hình ảnh khiến hắn cứng họng, Quý Tôn Ý Như không khỏi trợn tròn đôi mắt già nua, không chớp mắt nổi nhìn chằm chằm xuống dưới, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc khó hiểu, thần sắc không thể tin được.

Thúc Tôn thế gia một mực phản đối tiếp nhận Khánh Kỵ, chỉ muốn đuổi càng nhanh càng tốt, chuyện này Khánh Kỵ không phải không biết, còn Thúc Tôn Diêu Quang luôn ngang ngược, không coi ai ra gì, một nữ tử cao ngạo như nàng, bị người ta thúc ép làm nô, chịu làm trò cười cho bao nhiêu thế gia nam tử tại Khúc Phụ, càng phải hận Khánh Kỵ đến tận xương tủy mới đúng, bất luận là công là tư, bọn họ... bọn họ đều không nên... tại sao bọn họ lại có thể như thế được?

Xe của Khánh Kỵ đi đến dưới đài không xa thì dừng lại, Khánh Kỵ quay đầu sang Thúc Tôn Diêu Quang cười nói:

- Sau khi gặp Quý Tôn đại phu, ta muốn cùng nàng đi tiếp kiến lệnh tôn đại nhân.

- Ừm...

Thúc Tôn Diêu Quang nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng bằng giọng mũi, có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng. Đáng thương thay, chỉ một ngày hôm nay mà nàng đã đỏ mặt đến mấy lần, so với mười sáu năm trước của nàng cộng lại còn nhiều hơn.

Khánh Kỵ dừng ánh mắt tại nàng, bỗng nhiên hỏi:

- Diêu Quang, có một số chuyện ta muốn hỏi ý kiến nàng để dễ quyết định. Tuy rằng có chút khó nói, thế nhưng... nếu như, chỉ là nếu như. Nếu như lệnh tôn đại nhân không đồng ý gả nàng cho một công tử vong quốc như ta, lúc đó thì phải tính sao?

Thúc Tôn Diêu Quang nhảy dựng lên trong lòng, sắc mặt lập tức trắng bệch, lo sợ nhìn Khánh Kỵ, môi mấp máy vài câu, lại không nói ra câu gì. Không phải nàng chưa nghĩ qua khả năng này, hơn nữa còn hiểu rằng khả năng phụ thân không đồng ý còn lớn hơn một chút. Thời đại này, không có một vị đại gia trưởng nào coi việc nhi nữ có tâm đầu ý hợp hay không thành nhân tố chủ yếu quyết định hôn sự cả. Hôn sự của nhà quý tộc, có thể có lợi cho sự sinh tồn của gia tộc mới là hôn nhân hoàn mỹ nhất.

Bản thân phải chấp nhận hy sinh, lại là một phần tử vinh quang trong gia tộc, càng là một nghĩa vụ mà nàng phải cố gắng hết sức hoàn thành. Phụ thân của nàng đã cực kỳ cưng yêu nàng rồi, thế nhưng thân phận của Khánh Kỵ nhạy cảm như vậy, e rằng khó có thể hợp ý ông được. Nàng chỉ còn biết ôm tâm niệm tự mình lừa gạt không thèm nghĩ tới, mới có thể khiến cho nàng an tâm. Bây giờ Khánh Kỵ buột miệng nói ra chuyện mà nàng lo lắng nhất, sợ hãi nhất như vậy, giống như một giấc mơ đẹp đẽ bỗng chốc bị hủy diệt, Thúc Tôn Diêu Quang sẽ trả lời sao đây?

Khánh Kỵ tựa hồ sớm biết nàng sẽ có biểu hiện như vậy, hắn nhìn thẳng vào Thúc Tôn Diêu Quang thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, thân mật vuốt vuốt lên khuôn mặt của nàng:

- Nàng ấy, rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi, làm việc không để ý trước sau. Haha, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a, ta chỉ hỏi nàng, nếu lệnh tôn không đồng ý, Diêu Quang tiểu thư có nguyện cùng ta đi tới nơi chân trời góc bể hay không?

Thúc Tôn Diêu Quang không chịu nổi cái nhìn sát mặt của Khánh Kỵ, sắc mặt trắng tái cúi thấp đầu xuống, tim đập mạnh, loạn nhịp một hồi lâu, một sắc đỏ hồng khẽ hiện lên trong khuôn mặt, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra tia sáng kiên nghị, bỗng nở nụ cười, gò má như quả đào, ngữ khí chắc nịch như kim thạch, phát ra thanh âm:

- Đi cùng chàng tới chân trời góc bể ư? Chẳng phải chỉ là đi đến đường chân trời thôi sao, đối với Diêu Quang mà nói thì cũng không có gì là xa xôi!

Khánh Kỵ cười sảng khoái, nắm lấy đôi bàn tay thon nhỏ mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, trong tiếng hô xấu hổ của Thúc Tôn Diêu Quang hắn hít vào một hơi rồi nhảy xuống xe, thản nhiên rảo bước lên trên đài.

Quý Tôn Ý Như mở to mắt nhìn, đúng là hai người tíu ta tíu tít bên cạnh nhau.

Khánh Kỵ hiên ngang lên đài, mắt nhìn không chớp, còn hai bước nữa thì sẽ lên đài, liền chắp tay từ xa hướng về phía Quý Tôn Ý Như, mỉm cười nói:

- Khánh Kỵ xin chào Quý Tôn đại phu.

Quý Tôn Ý Như hơi chút chần chờ, đứng dậy đáp lễ, thần sắc hơi có vẻ miễn cưỡng nói:

- Khánh Kỵ công tử lành bệnh rồi à? Đúng là chuyện đáng chúc mừng. Mấy ngày nay Quý Thị bận rộn công việc, không thể dứt ra được, mong công tử đừng giận.

- Không dám không dám, ha ha, hôm nay Khánh Kỵ không mời mà tới, là có một ít lời thực dạ, muốn được nói cho Quý Tôn đại phu biết. Quý Tôn đại phu có thể cho lui tả hữu ra được không?

Khánh Kỵ mặt mày hớn hở, thần sắc ung dung nói.

- Điều này...

Quý Tôn Ý Như hơi do dự, nhưng thấy Khánh Kỵ áo trắng bồng bềnh, mỉm cười vô tư, rồi lại nghĩ tới hoàn cảnh éo le của mình, phải ép cho hắn rời khỏi Lỗ. Đối với hắn mình đã là tận tâm tận nghĩa, Khánh Kỵ bất luận thế nào cũng không gây bất lợi cho mình, khua tay gật đầu nói:

- Các ngươi lui ra.

Đám tâm phúc gia tướng, quản sự đứng bên cạnh, thậm chí là cả Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài ba đại gia nô cũng mang vẻ mặt thất thường, thế nhưng đã nghe gia chủ nói vậy, ai cũng không dám nhiều lời, lũ lượt vâng lệnh lui xuống. Dương Hổ chắp tay lĩnh lệnh, ngẩng đầu liếc nhìn Khánh Kỵ, Khánh Kỵ mỉm cười nhìn Quý Tôn Ý Như, cũng không liếc nhìn lại hắn. Dương Hổ cắn răng một cái, quay người đi, rảo những bước dài đi xuống dưới.

Tầng không trong vắt, đầy trời nắng tỏa, mây trong nước biếc, chiến kỳ phần phật. Khánh Kỵ vui vẻ nhìn quanh, sau đó bỗng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trang, dừng lại ở Quý Tôn Ý Như nói:

- Quý Tôn chấp chính hôm nay hiệu lệnh quần thần, oai phong thiên hạ, phong độ tuyệt đỉnh, nhưng... chấp chính đại phu có biết rằng ngài sắp gặp phải họa rơi xuống đầu hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.