Vị công tử mặc áo bào trắng kia đã vọt tới trước cửa, đang há hốc miệng liều mạng thở như thể con cá vừa mới nổi lên mặt nước, Khánh Kỵ đã cấp bách chạy tới trước mặt hắn, vái chào thi lễ.
Đám người Nhiễm Mãnh nắm chặt chuôi kiếm, tràn ngập địch ý nhìn hắn. Công tử mặc áo bào trắng thở hổn hển một hồi, mới chỉ vào hắn nói:
- Tiểu... Tiểu Ngải ở đâu?
Khánh Kỵ buông xuôi tay, bất đắc dĩ nói:
- Công tử, ngài hiểu lầm rồi, tại hạ căn bản là không quen biết vị Tiểu Ngải cô nương kia a.
- Hả?
Công tử áo bào trắng nghe thấy vậy thì không khỏi hết giận mà kinh hỉ, hô lên mừng rỡ:
- Ta đã biết là nàng gạt ta mà.
Lập tức lại hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ nói:
- Ngươi là người phương nào, đã không quen biết với Tiểu Ngải cô nương, sao lại trợ giúp nàng lừa gạt ta? Nàng hiện đang ở nơi nào?
Khánh Kỵ cười khổ nói:
- Tại hạ là Quý Thị gia nhân, hôm nay phụng mệnh đi ra chợ là để mua sắm mấy thứ cho Thành Bích phu nhân, ở trên đường ngẫu nhiên gặp Tiểu Ngải cô nương, bị nàng đưa ra làm bia ngắm đó chứ.
Vừa nghe thấy đối phương là Quý Thị môn hạ, vị công tử kia hơi đổi sắc mặt, vài tên gia tướng bên cạnh thần sắc cũng giảm bớt kiêu ngạo. Nếu là bình dân phổ thông, muốn giết là giết, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Quý Thị môn hạ, cho dù là một con chó, ở Lỗ quốc cũng không có mấy người dám làm nhục.
Vẻ tươi cười trên mặt Khánh Kỵ càng thêm thành khẩn:
- Vốn từ đầu, tại hạ cũng không biết công tử là ai, còn tưởng rằng công tử muốn gây rối Tiểu Ngải cô nương, cho nên mới ra tay tương trợ. Có điều trên đường đi Tiểu Ngải cô nương đã tự mình nói ra chân tướng, tại hạ cảm phục công tử chí tình chí nghĩa, không muốn trợ giúp nàng lừa gạt công tử, cho nên Tiểu Ngải cô nương mới giận dữ rời đi.
Hành động như vậy, thật là hợp với tính tình của Tiểu Ngải, công tử áo bào trắng nghe thấy vậy thì kinh ngạc một lúc lâu, chán nản nói:
- Thì ra là thế, ai, nàng thà rằng lấy một hạ nhân để lừa gạt ta, không phải là không muốn tiếp nhận ta sao?
Khánh Kỵ đã đoán ra rằng kẻ dở hơi này thân phận rất không tầm thường, hiện giờ hắn chỉ sợ sẽ có người dây dưa làm nhỡ đại sự của mình, cho nên thầm nghĩ phải mau chóng lừa cho tên này rời đi. Thấy hắn còn đang sững sờ, liền cổ vũ nói:
- Lòng dạ nữ nhân, như kim đáy bể. Có đôi khi nàng khinh thường chắc gì đã là suy nghĩ thực sự của nàng, công tử cứ chân thành, kiên định, đến một ngày nào đó sẽ được thỏa mãn mong ước.
Lời này nói rất dễ nghe, công tử áo bào trắng chợt sinh ra một cảm giác tri kỷ với kẻ hạ nhân thân phận hèn mọn này, thần sắc trên mặt cũng trở nên dịu xuống đôi chút:
- Ai! Ngươi có điều không biết rồi, bản công tử từ nhỏ đã thích nàng, muốn nói chân thành à, cũng đã chân thành mười ba mười bốn năm, nhưng nàng cho tới bây giờ vốn không có để ta vào trong mắt.
"Từ nhỏ? Từ nhỏ đã quen biết với một vị Lỗ quân công tử, gia thế thân phận của nha đầu kia sợ rằng cũng không phải thấp a, nàng vì cái gì mà lại đến đây?"
Khánh Kỵ trong lòng động rồi lại động, mới cười mà khuyên giải:
- Điều đó cũng không chứng minh được cái gì, công tử trước đây có phải khi thích một nữ tử nào đó, liền cố ý chọc giận trêu cợt nàng, khiến cho nàng tức giận mà phải oa oa khóc lớn phải không?
Công tử áo bào trắng suy nghĩ một chút, cười nói:
- Có, có, khi còn bé thường xuyên trêu chọc nữ hài tử, càng thích thì lại càng trêu chọc các nàng nhiều hơn. Hử? Ý ngươi là...
Khánh Kỵ cười hắc hắc, nói:
- Có thế chứ, ngài thích nàng, hẳn là phải lấy lòng nàng mới đúng chứ? Thế mà lại cứ dùng cái biện pháp khiến cho nàng chán ghét, đó là lí do. Chuyện tình cảm mà nói, rất là kì diệu, con gái lại càng hơn thế, nàng không có biểu cảm gì với ngài, chắc gì đã là không thích ngài?
- Thật sự... là như vậy sao?
Công tử áo bào trắng được hắn nói cho bắt đầu mở cờ trong bụng rồi.
Khánh Kỵ nghiêm trang nói:
- Đương nhiên rồi, tình trường như chiến trường, ngài phải tưởng tượng là giống như đánh giặc vậy. Cẩn thận cân nhắc nhất cử nhất động của nàng, mỗi cử chỉ tiếng nói, nếu ngài có thể hiểu rõ nhược điểm của đối phương, đương nhiên là có thể bách chiến bách thắng.
Rất nhiều từ mà Khánh Kỵ nói đối với công tử áo bào trắng đều là mới nghe thấy lần đầu, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì lại thấy rất có đạo lý, hắn nhất thời lại tăng thêm vài phần tin cậy với Khánh Kỵ, vội vàng nói:
- Như vậy, bản công tử nên làm như thế nào mới tốt đây?
Khánh Kỵ nói:
- Ngài quen biết với nàng từ nhỏ, bởi vì quá quen rồi, cho nên nàng đối với ưu điểm sở trường của ngài thì nhìn mà không thấy, đối với việc ngài nịnh nọt săn đón cũng đã tập mãi thành thói quen, cho nên mới không để ý rằng ngài tốt thế nào. Đầu tiên, ngài cần phải thay đổi hình tượng của chính mình, ở trước mặt nàng không thể khúm núm, phải cho nàng thấy được bộ mặt mạnh mẽ của ngài.
- Bộ mặt mạnh mẽ, a... bộ mặt mạnh mẽ...
Công tử áo bào trắng nắm tay trầm ngâm, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra hung quang, phỏng chừng ở trong lòng hắn cái gọi là bộ mặt mạnh mẽ của nam nhân, chính là sử dụng bạo lực trước mặt nữ nhân mà thôi.
Khánh Kỵ thấy vậy thì âm thầm buồn cười, hắn vỗ vỗ bả vai của công tử áo bào trắng, cười nhẹ nói:
- Hơn nữa, công tử là con cháu thế gia, cưới một nữ tử yêu thích về nhà đương nhiên là một chuyện vui vẻ, nhưng nếu cứ để nàng quen thói lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, thì ngài về sau đúng là không có ngày nào sống được yên ổn a.
- Công tử nói đúng lắm, ta đây phải làm sao mới tốt?
Lúc này công tử áo bào trắng đã coi Khánh Kỵ là ngọn đèn soi đường cho tình yêu của mình, đối với hắn cực kỳ tin phục, vội vàng khiêm tốn xin lĩnh giáo.
Khánh Kỵ nhẫn nại cười nói:
- Nữ nhân thôi, cũng không chia ra làm nữ tử nhu thuận, nữ tử kiêu ngạo, kỳ thật trên đời này chỉ có một loại nữ tử, nhu thuận trở nên kiêu ngạo, kiêu ngạo trở thành nhu thuận, toàn bộ là dựa vào người đứng trước mặt nàng. Vì sao lại như vậy? Bởi vì kiêu ngạo và nhu thuận vốn đều là bản tính của nữ tử.
Một nữ tử ôn nhu hiền thục, ngài vì muốn làm nàng vui vẻ, nên luôn ngoan ngoãn vâng lời, nàng muốn làm gì thì làm, thời gian lâu dài, nàng vốn không biết nóng nảy, tính tình cũng sẽ biến đổi càng lúc càng lớn, vốn không điêu ngoa, ở trước mặt ngài cũng sẽ trở thành kiêu ngạo.
Kết quả ngài vốn luôn nghĩ rằng nàng ôn nhu như nước, nhưng khi lấy tới tay thì lại là một mãnh hổ trong núi, là do ngài nhìn nhầm hay sao? Cũng không phải, nàng vốn quả thật rất ôn nhu, bộ dáng hiện giờ như vậy đều là do ngài nuông chiều. Ngài dung túng cho mặt kiêu ngạo của nàng, để nàng muốn làm gì thì làm, ngang ngược, thời gian lâu dài, Lan Nhi đương nhiên là biến thành Từ Hi.
Công tử áo bào trắng mờ mịt nói:
- Cái... Lan Nhi đương nhiên biến thành Từ Hi là có ý gì?
- A!
Khánh Kỵ vỗ gáy, vội vàng vớt vát nói:
- Lan Nhi là một thiếu nữ ôn nhu hiền thục ở quê ta, Từ Hi lại là một phu nhân nổi danh kiêu ngạo điêu ngoa, ta chỉ dùng các nàng làm ví dụ so sánh mà thôi.
- À, thì ra là thế.
Công tử áo bào trắng liên tục gật đầu, cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải chính là đang như thế này hay sao? Trước kia Tiểu Ngải đối với mình luôn hiền lành, gặp mặt còn nho nhã lễ độ, kết quả là mình càng lấy lòng nàng, nghe lời nàng, thì nàng lại càng xa cách mình, thái độ đối với mình lại càng ngang ngược. Hiện giờ cứ gặp hắn là luôn hò hét, làm gì có coi hắn là một vị công tử?
Nghĩ tới đây, công tử áo bào trắng hai mắt tỏa sáng, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cũng không để ý tới thân phận của mình, long trọng cúi người thi lễ với Khánh Kỵ:
- Bản công tử đã hiểu, ta biết phải làm sao rồi, ha ha! Ha ha!
Công tử áo bào trắng ngửa mặt cười to vài tiếng, liền dẫn mấy tên gia tướng quay đầu đi.
“Kỳ quái, Lỗ quân vừa chết, bọn công tử hẳn là đều nên ở Khúc Phụ mới đúng nha, nếu hắn là công tử Lỗ quân, làm sao hiện tại còn ở chỗ này, hay là ở đây không thu nhận được tin tức từ bên ngoài?"
Khánh Kỵ chia tay công tử áo bào trắng, nghi hoặc đầy cõi lòng trở vào trong viện, thấy Anh Đào và Khổng Khâu đang đứng ở dưới một tàng cây. Bởi vì nội viện đang bận rộn, hơn nữa Khổng Khâu là do Anh Đào kéo vào, không ai biết thân phận, nên cũng không có ai dùng lễ đãi khách, hai người lúc này chỉ đứng dưới một tàng cây mà chờ.
Khánh Kỵ tới hỏi trước tình hình gần đây của Khổng Khâu, mới hiểu được nguyên do hắn Đông du tới Phí thành. Khổng Khâu trước khi tới Tề quốc thì đã bỏ vợ, trong nhà chỉ còn một đứa con Khổng Lý, cũng có người trong tộc chăm sóc, cho nên cả người mới nhẹ nhàng thoải mái. Lần này quay về quê hương một thời gian thì không kiên nhẫn được nữa, hắn vốn là một người chí hướng rộng lớn, làm sao có thể trụ lâu dài ở vùng nông thôn, liền muốn tới Khúc Phụ đi thăm lão hữu Triển Hoạch.
Không ngờ rằng tới Khúc Phụ thì hắn đã không còn ở nhà, bởi vì chuyện Triển Chích tập kích Ngô quốc sứ giả, Triển Hoạch bị Quý Tôn Ý Như răn dạy một trận, giao trách nhiệm cho hắn phải đem Triển Chích về nhà nghiêm khắc trông coi, nếu không nhất định sẽ không tha, Triển Hoạch cũng đã rời khỏi Khúc Phụ đi tìm Triển Chích rồi.
Khổng Khâu nghe nói Triển Hoạch đi về phía vùng này, ở đô thành cũng nhàn rỗi không có gì làm, liền Đông du tới đây, tìm kiếm hảo hữu (bạn tốt), lại có thể du sơn ngoạn thủy, hôm nay vừa vặn dạo chơi đến Phí thành. Khổng Khâu nói xong tình hình của mình, liền hỏi Khánh Kỵ sao lại dùng cách ăn mặc quái dị như vậy.
Khánh Kỵ mới vừa rồi ở trên đường đã cẩn thận suy nghĩ, Khổng Khâu cũng không phải là một phu tử ngu đần, bịa đại ra một cái lí do gì đó cũng không thể dễ dàng giấu diếm được hắn. Cũng may hắn là người Lỗ, hơn nữa còn là một quân tử cương trực, chuyện này giảng giải rõ ràng cho hắn nghe, hắn đương nhiên sẽ biết được lợi hại, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, mang tới Ngô binh gây ra thảm họa chiến tranh cho người Lỗ. Cho nên Khánh Kỵ liền nói chân tướng sơ qua cho hắn một lần.
Khổng Khâu nghe nói Lỗ quân qua đời ở Tề quốc thì cả kinh, lại nghe nói Ngô sứ bức bách, tam hoàn bị ép buộc phải ngoài đuổi trong giữ, để Khánh Kỵ tới Phí thành chiêu binh, không khỏi sắc mặt ngưng trọng. Hắn biết loại chuyện này không phải thân phận của hắn có thể biết được, Khánh Kỵ lại nói rõ hết thảy, hết sức chân thành, vội nghiêm nghị chắp tay nói:
- Đa tạ công tử, Khâu hiểu được lợi hại trong đó, việc này tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ từ miệng Khổng Khâu.
- Đa tạ Khổng sư, Khổng sư hiện giờ đang ở nơi nào?
- Ai da!
Khổng Khâu vỗ gáy:
- Hỏng rồi, hành lý của ta vẫn còn ở chợ.
Khánh Kỵ vội hỏi:
- Hiện giờ Khánh Kỵ ở Quý Phủ, dùng tên giả Dương Bân, chính là một hạ nhân, không tiện lưu phu tử ở lại được. Cứ để Anh Đào bồi phu tử trở về tìm hành lý, rồi tạm tìm một chỗ ở đi, khi nào tiện, Khánh Kỵ sẽ lại đăng môn bái phỏng.
Khổng Khâu cũng biết không tiện ở lại lâu, vội vàng chắp tay cảm ơn, được Anh Đào bồi, vội vàng đi ra cửa.
Khánh Kỵ nhấc cái gói to đựng lung tung mấy thứ đồ kia, thầm nghĩ rằng:
- Hiện giờ phải lấy những vật này tới chỗ Thành Bích phu nhân để báo cáo nhiệm vụ sao?
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng xách cái túi lên, mỉm cười mà đi.