Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 123: Cứu anh hùng



Thành Bích mở to đôi mắt long lanh, trong mắt còn hiện lên vẻ đau thương không thể che giấu đi được. Thế nhưng Khánh Kỵ chỉ nói một câu, nàng liền khúc khích cười, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn giống như bông hoa nhài sau cơn mưa đón ánh mặt trời rạng rỡ nở hoa vậy.

Khánh Kỵ lại nói:

- Còn lần thần đứng đó làm gì, chẳng nhẽ tưởng mình đang ở trong khuê phòng giường ấm nệm êm ư? Cùng lắm thì, để ca ca cõng ngươi xuống núi.

Mái tóc mềm mại của nàng khẽ ve vuốt trên cổ Khánh Kỵ, cảm giác ngứa ngứa thích thích. Quý nhân ngọc ngà nằm sấp sau lưng, nhưng ở những chỗ tiếp xúc có cảm giác rất kỳ lạ. Thân thể đó rõ ràng không đầy đặn lắm, nhưng ở những phần đụng chạm da thịt đều có cảm giác mềm mềm như thể không có xương, nhẵn nhụi mà lại vô cùng đàn hồi. Nếu như nhào vào một nữ nhân có thân hình như vậy thì..., cứ nghĩ đến là lại khiến cho cơ thể khẽ rùng mình. Huống hồ còn có cả mùi thơm thoang thoảng thẩm thấu vào tâm can. Khánh Kỵ bỗng cảm thấy, trên lưng cõng một nữ nhân như Thành Bích phu nhân, dưới chân ngược lại càng thanh thoát bay bổng.

Với sức lực của hắn, trời thu mát mẻ gánh mấy trăm cân hoa màu trên vai còn làm được, huống hồ chỉ là một nữ nhân như Thành Bích phu nhân, chỉ có điều con đường có chút lầy lội trơn trượt, Khánh Kỵ không dám sơ suất, hai mắt cắm cúi nhìn đường, đi dò từng bước từng bước một, không hề có khoảnh khắc nào mất tập trung.

Hồ nước trong cốc đầy ứ, cửa cốc quả nhiên giống như lũ quét vậy, lũ quét bất ngờ rít gào như tiếng súc vật gào thét, lúc này đây đã đỡ đi rất nhiều rồi. Chỉ có điều dòng nước chảy xiết không ngừng xói mòn, khiến cho rất khó dò được đường đi, cho nên đám người Anh Đào, Tiêu Cẩn vẫn chưa thể trèo lên được.

Thành Bích phu nhân nằm trên lưng Khánh Kỵ, do sợ độ cao nên nàng luôn nhắm tịt mắt lại suốt đường đi, bởi vậy cảm giác lại càng mẫn cảm. Nàng cảm thấy cái bờ ngực mình đang tựa vào một bờ vai chắc nịch to khỏe, Khánh Kỵ khi thì bước một bước dài, khi thì nhảy qua đám đá rải rác trên đường đi, nàng bỗng không còn cảm thấy sợ hãi chút nào nữa, cảm giác đó giống như mình đang nằm trên một chiếc thuyền kiên cố, an toàn, mặc cho sóng biển gào thét, thuyền có lắc lư nhưng vẫn tiến về phía trước giống như đang bay bổng giữa không gian bao la đại ngàn.

Dần dần đã đi tới khu vực bằng phẳng hơn, nơi này đất đá nhiều dần, không còn lầy lội như trước, đường đi xuống dưới đã không còn khó đi nữa. Khánh Kỵ đi tới một hòn đá lớn, cọ đám bùn đất đang bám chặt trên giầy, vừa chậm rãi đi về phía trước vừa nói:

- Được rồi, nàng có thể mở mắt ra được rồi đấy, nơi này bằng phẳng hơn nhiều.

Thành Bích nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt dính sát vào sau lưng Khánh Kỵ, âm thầm lắng nghe nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của hắn, trong phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) tràn đầy một cảm giác an bình nhẹ nhõm, khi nghe thấy Khánh Kỵ nói vậy mới tiếc rẻ lưu luyến ngẩng đầu lên.

- Bọn họ vẫn chưa quay về, xem ra dòng nước chảy xiết đã phá hỏng con đường, bọn họ chắc không dễ lên được đây, chúng ta cứ đến tạm bên bờ sông, ta cọ giầy một chút, nhân tiện quan sát thế nước ở nơi này, xem có nơi nào nước chảy êm không, nếu như có thể khoét rộng hai bên mép sông, mỗi bên xây một đập nước, khi gặp mưa lớn có thể ngăn dòng nước lũ lại, nếu đương đầu với quân địch có thể xả nước đánh địch, đúng là một kế sách phòng thủ rất hay.

- Ừ, công tử quả nhiên tài trí, có thể từ cái khó ló cái khôn, chuyển bất lợi thành lợi thế. Tòa thành mới này giao cho công tử, Thành Bích đã có thể yên tâm rất nhiều rồi. Công tử nghĩ nếu chúng ta dựng thành ở đây thì áng chừng mất bao nhiêu thời gian?

Khánh Kỵ lắc đầu nói:

- Nói thật lòng, về lĩnh vực xây dựng ta cũng không biết nhiều lắm. Có điều hai hôm nữa Thúc Tôn đại nhân sẽ phái người tới, có những người tinh thông kiến trúc phong thủy như vậy thì nhất định sẽ xây xong thành nhanh thôi.

Thúc Tôn Ngọc là đại tư không Lỗ quốc, cai quản kiến trúc thổ mộc, những thợ thủ công trong lĩnh vực này đều nằm trong tay hắn kiểm soát. Nói đến đây, tâm trí Khánh Kỵ khẽ lay động: không biết Diêu Quang có theo mấy người thợ thủ công đó đến đây thăm ta hay không nữa.

Tâm trí của hắn lay động trong chốc lát, rồi lại nói:

- Nàng xem, địa thế ở nơi này đa phần có thể tận dụng được, chỉ cần tu sửa một chút là có thể dựng được bức tường núi vững chắc. Việc xây dựng các ngôi nhà làm bằng gỗ cũng không tốn nhiều công sức lắm, hơn nữa chúng ta cũng chỉ cần chọn những điểm trọng yếu để xây dựng trước, chỉ cần có chỗ ra vào là được. Những phần còn lại có thể tu sửa dần cũng không sao. Mấy ngày tới phu nhân có thể chiêu nạp nhân sĩ và vận hành sinh ý muối ăn được rồi.

- Mấy chuyện đó công tử không cần phải lo, Thành Bích đã quá thạo mấy việc đó rồi. Trên thực tế thì lúc này ta đã bắt đầu bắt tay vào an bài rồi.

- Ha ha, ta quên mất, với sự khôn khéo của phu nhân, đâu cần đến ta phải nhắc nhở. Đa tạ phu nhân nhiều lắm, những binh sĩ của ta chiêu nạp được đều ăn, mặc, sử dụng đồ đạc của phu nhân, cũng coi như là một khoản không hề nhỏ.

- Này này này, ngươi đang nghĩ gì vậy, cõng nhân gia xuống núi mà bắt nhân gia phải trả một cái giá lớn như vậy sao?

Thành Bích phu nhân gắt giọng:

- Nuôi một mình ngươi còn chưa đủ sao? Ai bảo sẽ nuôi đám binh đầu to của ngươi chứ, việc ăn ở sinh hoạt thì ta có thể đảm đương được, nhưng tiền thì ngươi phải tự lo lấy. Việc sinh ý muối biển ở hai nước Vệ Tấn chẳng phải đã dành cho ngươi rồi sao? Đến lúc đó ta sẽ khấu trừ chi phí ăn ở sinh hoạt của các người.

- Không phải chứ, sao tính toán kỹ càng vậy, thật không hổ là đại gian thương a.

Khánh Kỵ nghe xong cảm thấy hụt hẫng đôi chút.

- Ngươi mới là gian thương, muốn chiếm cả tiện nghi của nữ nhân.

Thành Bích phu nhân hờn dỗi, rồi cười khúc khích:

- Tiện nghi của bản phu nhân dễ chiếm đoạt vậy sao?

Khánh Kỵ cười hắc hắc:

- Không biết phu nhân nói chiếm tiện nghi là tiện nghi gì thế?

Thành Bích phu nhân thẹn thùng, đập thật mạnh vào vai hắn:

- Miệng lưỡi dẻo quẹo, bây giờ ngươi đang chiếm tiện nghi với ta đấy. - Khánh Kỵ vận sức nắm chặt bắp đùi của nàng, cố ý đi loạng choạng, Thành Bích phu nhân hoảng sợ la khẽ một tiếng, vội vã ôm chặt lấy cổ Khánh Kỵ, Khánh Kỵ thoải mái cười ha hả...

Lũ bất ngờ tới nhanh, đi cũng thật nhanh, đợi đến khi mực nước trong hồ ngang bằng với mặt đất, dòng nước càng lúc càng chảy yếu dần, bầu trời bắt đầu tươi sáng trở lại, thiên không xanh biếc, phía bên trái cốc xuất hiện một vầng cầu vồng rực rỡ.

Khánh Kỵ quan sát tình hình dòng nước lũ, chuẩn bị lát nữa nói với thợ thủ công tới từ kinh thành, bảo họ mau chóng nghĩ ra biện pháp. Một khi đã quyết định được địa điểm xây thành, bọn họ cũng không lưu lại đây lâu. Khánh Kỵ liền đỡ Thành Bích leo lên xe quay trở lại thành. Khánh Kỵ đã là đại quản sự, cho nên ngồi ở chỗ cao bên cạnh phu xe.

Mặt đất lầy lội, người phu xe phải vất vả trầy trật lắm mới điều khiển được, chiếc xe xóc nảy liên tục trên đường, khiến cho việc giữ tay lái rất khó, cực nhọc lắm mới lên được đường lớn, lúc này mới đỡ xóc hơn một chút. Bên cạnh lề đường không xa đó là sông Tuấn, sông Tuấn với những con đường xung quanh tạo nên một bãi cát um tùm cỏ dại, lúc này nước sông đang dâng, dòng nước sông đục ngầu lấn dần tới bãi cát, những ngọn cỏ cao nhất cũng chỉ còn lộ ra một đoạn ngắn, khẽ đong đưa giữa dòng nước lũ. Những cây gỗ mục cùng những thứ tạp nham khác thuận theo thượng du chảy từ từ xuống vùng thấp hơn.

- Này! - Trong xe đột nhiên vang lên một thanh âm giòn tan truyền ra.

- Hử?

Lúc này tuy đã là tháng năm, nhiệt độ trong núi giảm xuống chút ít, lại cộng thêm việc Khánh Kỵ ướt sũng toàn thân, những cơn gió lạnh lẽo thổi qua không khỏi khiến cơ thể Khánh Kỵ phải rùng mình vì lạnh. Do vậy hắn ngồi trên ghế khoanh chặt hai tay lại, bó sát vào cơ thể cho đỡ lạnh. Nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, rèm xe mở hé, không nhìn thấy người, chỉ thấy một bàn tay trắng muốt thò ra, trong tay cầm một thứ, đó chính là một chiếc áo choàng màu xanh lục.

- Quần áo đều ướt hết rồi, khoác tạm thứ này vào đi, ít nhiều cũng đỡ được gió buốt.

Âm thanh thật ấm áp, không tùy tiện như bình thường, nhưng sự ân cần trong lời nói càng thêm sâu đậm.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp theo, nói:

- Cám ơn phu nhân.

Khánh Kỵ nhận lấy áo rồi choàng lên người, chiếc áo tuy hơi mỏng, nhưng cũng có thể che chắn được những trận hàn phong, quả nhiên cũng thấy đỡ lạnh hơn. Khánh Kỵ siết chặt áo vào người, ánh mắt vô thức liếc nhìn về phía sau. Bị ngăn cách bởi chiếc rèm xe nên không nhìn thấy được Thành Bích phu nhân, thế nhưng Khánh Kỵ có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, tuy rằng cách nhau một chiếc rèm, chẳng ai nhìn thấy mặt ai cả.

Khánh Kỵ khẽ nở nụ cười, trong số những người giao thiệp, Thành Bích phu nhân có tuổi gần với hắn nhất. So sánh với những ngôn từ và hành động của Nhâm Nhược Tích, Thúc Tôn Diêu Quang thì cũng thấy có đôi chút khác biệt. Thúc Tôn Diêu Quang giống như một ngọn lửa mãnh liệt, Nhâm Nhược Tích trong cương có nhu, so với Thúc Tôn Diêu Quang còn có lý trí hơn một chút, đối với gia tộc còn có cảm giác trọng trách sứ mệnh cao hơn. Còn vị Thành Bích phu nhân này, giống như một dòng nước mùa xuân, tuy rất lanh lợi, nhưng nàng lại khiến cho người khác thường hay xem nhẹ điểm này, bất tri bất giác chìm đắm vào trong sự ôn nhu của nàng, không có cách nào kháng cự lại mị lực của nàng cả. Nhưng bên trong sự ôn nhu đó là một trái tim chất chứa đầy những vết thương, kỳ thực nàng rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, chỉ có điều mị lực trời phú của nàng thường xuyên khiến cho người khác coi nhẹ điều này.

Khánh Kỵ khẽ quay đầu sang nhìn, người phu xe ngồi bên cạnh không hề chớp mắt, dường như căn bản là không nhìn thấy ánh mắt đưa tình của đại quản sự và phu nhân nhà mình vậy. Khánh Kỵ không nhịn nổi cười, lại đảo mắt sang nhìn chỗ khác, bỗng ánh mắt hắn tập trung vào một chỗ.

Cẩn thận nhìn thật kỹ, hắn bỗng đứng bật dậy, vịn tay vào thành xe đưa mắt nhìn vào trong dòng nước xiết, nói thất thanh:

- Dừng xe, dừng xe, dưới nước có người.

- Cái gì?

Phu xe vội vàng ghìm cương ngựa lại. Khi xe dừng lại mới nhìn thấy rõ hơn, trong dòng nước quả nhiên đang có một người chới với. Khánh Kỵ vội vàng đập thành xe nói:

- Ai biết bơi mau xuống đó cứu người đi.

Người thợ săn được bọn họ thuê làm người dẫn đường vốn bản tính chất phác nhiệt tình, Khánh Kỵ còn chưa nói xong, hắn đã tiến lên hai bước, lao mình vào dòng nước xiết. Người thợ săn này bị dòng nước cuốn đi một đoạn rồi mới lấy lại được cảm giác, đứng vững trong dòng nước, nửa người lộ lên trên mặt nước. Thì ra bãi cát này tuy đã bị nước nhấn chìm, nhưng cũng không sâu lắm, hắn men theo dòng nước cố sức tiến vào bờ.

Lúc này Thành Bích phu nhân cũng khom người nhìn ra khỏi kiệu, kinh ngạc thốt lên:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Khánh Kỵ vội nói:

- Phu nhân, tại hạ phát hiện có một người bị chết đuối, bây giờ không biết sống chết thế nào.

- Hả?

Đôi mắt Thành Bích phu nhân khẽ lay động, nhìn về phía dòng nước. Người thợ săn đi vào bờ, vừa đi vừa kéo cơ thể kia vào theo. Khi đến ven bờ thì đã có mấy gia tướng lao tới đợi sẵn, lôi hắn và "cái xác chết trôi" kia lên bờ. Tuy đã vào hạ, nhưng dòng nước sông vẫn rất lạnh giá, người thợ săn lạnh quá đến nỗi đôi môi thâm tím, Thành Bích phu nhân liếc mắt nhìn hắn nói:

- Đại quản sự, sau khi về thành hãy tăng tiền công cho người thợ săn này lên gấp ba.

- Vâng.

Khánh Kỵ đáp lại một tiếng, người thợ săn kia vội vàng cảm ơn mãi không thôi.

- Đỡ ta xuống, xem người kia còn sống hay chết rồi?

Thành Bích phu nhân rất tự nhiên đưa tay cho Khánh Kỵ, đối với "chàng hầu" này, nàng cơ hồ càng dùng càng quen tay rồi.

Bên cạnh cái "xác chết trôi sông" kia đã có mấy gia tướng đứng vây quanh, ngồi bên cạnh thân thể dò xét tình hình. Thành Bích phu nhân vừa tới, bọn họ liền tránh ra một bên, Anh Đào lắc đầu nói:

- Phu nhân, đại quản sự, người này bị ngạt nước, lại còn phải chịu rất nhiều vết thương, đã không thể cứu chữa được rồi.

Khánh Kỵ tiến lên xem xét, người này bị ngâm trong nước làn da chuyển sang màu xanh nhợt nhạt, đầu tóc rối bời, một nhúm tóc dính vào mặt, cơ hồ có thể trông thấy được một gương mặt cương nghị, khí khái. Trường bào của hắn đã bị rách một góc, bắp đùi lộ ra một vết thương lớn, bởi vì bị va đập trong dòng nước hồi lâu, phần thịt xung quanh vết thương đã trở nên trắng bệch.

Trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm, một tay của hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, trên kiếm sắc hào quang lóng lánh, rõ ràng là một thanh kiếm tốt. Lại nhìn người này, bụng trương phình lên như chiếc trống, sắc mặt tái nhợt, căn bản không nhìn thấy hô hấp, Khánh Kỵ không khỏi tiếc hận thở dài:

- Ai... đáng tiếc thay cho một hán tử, không còn cứu được nữa ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.