Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 125-2: Khổng Khâu xin đi (Hạ)



Tiểu Ngải chính là nữ nhi của Ngải Thị phu nhân? Khánh Kỵ lập tức nghĩ tới lúc trước ở Tất Thành đã từng nghe gia nhân Thành phủ nói qua về ân oán giữa Ngải Thị phu nhân và Thành Bích phu nhân, hóa ra Tiểu Ngải chính là nữ nhi của vị Ngải phu nhân tự thắt cổ kia. Vừa nghe thấy thân phận của nàng, Khánh Kỵ càng phải phân rõ giới hạn với nàng, vội vàng chỉ lên trời thổ lộ toàn bộ với Cơ Tống công tử, giải thích sự khó xử và trong sạch của mình.

Cơ Tống công tử nghe thấy vậy thì trong lòng hớn hở, tiêu tan toàn bộ địch ý với hắn, mặt mày ủ ê nói nói:

- Ai, ta sớm nên biết rằng, bằng vào thân phận của ngươi, nàng sao có thể thích ngươi được, chẳng qua là tìm một cái cớ để từ chối ta thôi. Nghĩ lại Cơ Tống ta, cũng đường đường một vị công tử, có chỗ nào không xứng với nàng? Ta theo kế của ngươi, sau khi đuổi theo nàng, không còn dây dưa với nàng cả ngày nữa, nàng cũng coi như là khách khí với ta. Chính là khách khí thì khách khí, nhưng vẫn chẳng để ý gì tới ta. Hôm nay nàng phải rời khỏi nơi đây, thấy ta muốn đi theo nàng, kết quả lại..., ai!

Cơ Tống công tử thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn trời, ngâm:

- Sông Kỳ bên phải, suối nguồn bên trái, cười làm chi, đeo ngọc làm chi, nước sông Kỳ cứ chảy từ từ, chèo (mái chèo) gỗ thuyền tùng (gỗ tùng), đi đi mang theo nỗi lòng ta...

(thơ chém gió cuả lh4ever - nguyên tác - Cơ Tống công tử)

"Xoạch", một giọt mưa rơi vào lá cây hạnh, cắt ngang xương thi hứng của Cơ Tống công tử.

"Hai kẻ dở hơi này... như thế nào cứ quấn lấy ta, cứ thế này thì sẽ gây trở ngại cho đại sự của ta mất. Cơ Tống không phải là tiểu dân bình thường, kể cả mặt mũi của phu nhân cũng không ứng phó nổi. Nếu cứ tìm ta gây phiền toái thế này, ta làm sao mà đi làm chính sự được?"

Khánh Kỵ đang âm thầm buồn rầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền nói:

- Công tử, ngài... không phải là từ Khúc Phụ tới phải không?

Cơ Tống lau những giọt mưa trên mặt, nói:

- Không sai, Tiểu Ngải cô nương tính như ngựa hoang, thích chu du tứ phương, bản công tử thực sự thích nàng, liền chạy theo nàng khắp nơi, lần này là vừa từ Đông Hải trở về.

Khánh Kỵ thở dài:

- Thì ra là thế, ta còn nghĩ vì sao công tử lại có thể nhàn nhã như thế ở Phí thành, công tử có biết... có biết Lỗ quốc quốc quân đã băng hà mấy ngày trước rồi không?

- Cái gì?

Cơ Tống chấn động, biến sắc nói:

- Ngươi nói... Ngươi nói quốc quân đã băng hà?

Khánh Kỵ nghiêm mặt nói:

- Đại sự như vậy, tại hạ không dám nói bừa, hiện giờ trong đô thành đang lo liệu tang sự, công tử thế mà lại không biết sao?

Khi đó hiệu suất truyền tin còn kém, tin tức còn chưa được truyền tới đây, hơn nữa nơi này là Quý Thị phong ấp, có truyền tới cũng chẳng ai để ý. Đã hai trăm năm nay ở nơi này không tồn tại sự thống trị của cái gọi là quân vương, ai thèm để ý xem hắn có tồn tại hay không cơ chứ?

Cơ Tống giậm chân nói:

- Cơ Tống thân là con của người, nếu biết phụ thân đã mất, sao có thể ở chỗ này tiêu dao được? Ta... ta phải lên ngựa quay về Khúc Phụ. Nhiễm Mãnh, Nhiễm Mãnh, mau mau chuẩn bị xe, lập tức quay về đô thành.

Khánh Kỵ mừng thầm trong lòng, từ biểu hiện lần trước mà nói, vị Tiểu Ngải cô nương kia đúng là cực kỳ chán ghét với Thành phủ, sẽ không thể tới cửa được. Cơ Tống vừa đi, sẽ càng thêm thanh tĩnh, chỉ cần hù đi được hai vị này, là có thể ở Phí thành thong dong bố trí binh doanh của mình, chiêu binh mãi mã, xây dựng căn cứ.

Nhiễm Mãnh cả kinh nói:

- Công tử, lập tức quay về đô thành?

- Không sai không sai, mau mau thu dọn hành lí, chúng ta lập tức đi thôi. Tiểu Ngải, nàng... Ài! Chờ ta nhanh chóng hoàn thành chuyện trong đô thành, nhất định sẽ tới tìm nàng.

Cơ Tống đối với Tiểu Ngải có si tình đến mức nào, cũng không dám lưu lại Phí thành, không nói trở về chậm trễ thì sẽ mất lễ nghi, hơn nữa... Tân quân, tân quân vị a, với một kẻ tầm thường, không phải chỉ là giấc mộng thôi sao? Hắn vội vàng không ngừng gọi người thu dọn hành lý, chuẩn bị ngựa xe, muốn lập tức chạy về Khúc Phụ. Tiểu Ngải nhìn thấy bộ dáng kích động của hắn, vừa sợ lại vừa kỳ, không biết Khánh Kỵ nói cái gì mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

Mắt thấy Khánh Kỵ cũng muốn rời đi, Tiểu Ngải có ý muốn giữ hắn lại để hỏi đến tận cùng, chính là nhớ tới vừa rồi hắn không để cho mình chút mặt mũi nào, liền chỉ hừ lạnh một tiếng, để hắn tự mình rời đi. Cơ Tống vừa đi, không có ai quấn quít lấy nàng, lại có thể chu du tứ phương, nàng nghĩ ngợi một chút, liền cũng trở về phòng thu dọn hành lý, nghĩ muốn rời khỏi nơi này.

Tiểu Ngải một mặt buộc bao đồ, vừa nghĩ tới Khánh Kỵ mới vừa rồi không chịu giúp nàng, càng nghĩ càng thấy tức, có điều người ta vốn không quen biết gì với nàng, tựa hồ cũng không có lý do gì để trách cứ. Vật tùy thân của Tiểu Ngải cũng không nhiều lắm, thu dọn hành lý xong chỉ có một cái bao nhỏ, liền ra khỏi khách điếm, đứng ở đầu đường mờ mịt nhìn chung quanh, bước đi liền hướng tới phía khu nhà cũ của Quý Thị.

Nơi đó, mẫu thân của nàng cũng đã từng ở. Mấy năm nay nàng chu du các nơi, kỳ thật những nơi nàng đến, đều là những địa phương mà Ngải Thị phu nhân từng để lại dấu chân. Nàng đúng là do trong lòng hoài niệm mẫu thân, cho nên mới dùng phương thức này để gởi gắm sự tưởng niệm của mình.

Lúc này Khánh Kỵ còn chưa trở về khu nhà cũ của Quý Phủ, hắn ra khỏi trạch viện thứ ba, đang muốn trở về thì chợt nhớ tới Khổng Khâu cũng ở chỗ này, đến đây mà không gặp hắn, nếu để vị Khổng Lão Phu Tử cực kỳ chú trọng lễ tiết này biết, trong lòng khó tránh khỏi sẽ tồn tại khúc mắc, nên liền hỏi Anh Đào:

- Khổng phu tử ở chỗ nào?

Anh Đào lần trước nhận sai bảo của Khánh Kỵ, giúp Khổng Khâu tới chợ tìm lại hành lý, rồi lại đưa hắn đến nơi này, đương nhiên là biết chỗ ở của hắn, liền dẫn Khánh Kỵ tới chỗ ở của Khổng Khâu.

Khổng Khâu ở viện lạc thứ hai, trong một căn phòng dựa vào góc tường. Hai người đi tới trước cửa, Khánh Kỵ nhìn cách ăn mặc ở nhà phi thường tùy ý của mình, chỉ biết lắc đầu, đành phải sửa sang lại một chút dáng vẻ, đang muốn gõ cửa xin gặp, liền nghe thấy trong phòng có người nói:

- Xin thứ cho Trọng Khâu nói lời đường đột, Triển huynh ngươi là hiền sĩ đương thời, lệnh đệ (em ruột) lại là mối họa của thiên hạ, có câu cửa miệng "đạo trưởng huynh như cha", Quý Tôn đại nhân trách cứ ngươi cũng không sai, lệnh đệ tự nguyện làm đạo tặc, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn, thân là huynh trưởng ngươi không thể chối bỏ được trách nhiệm.

Trong phòng có một người khác thở dài nói:

- Trọng Ni à, ta sao lại không muốn khuyên hắn quay đầu lại? Kể cả khi Quý Tôn đại nhân chưa phân phó, ta cũng đã nhiều lần muốn tìm hắn, khuyên hắn bỏ ác hướng thiện, trở lại môn đình (nhà), thế nhưng xá đệ (gọi em trai của mình) không chịu nghe theo a. Hiện giờ vất vả lắm mới nghe được tin tức, biết hắn ẩn náu ở trong núi Đông Mông, ngu huynh lúc này mới vội vàng tới đó, muốn khuyên hắn về nhà, đáng tiếc hắn... Ai, Tam đệ này của ta, cho người gác sơn môn (cửa núi), không thèm nhìn mặt ta, ta chần chừ dưới chân núi ba ngày vẫn không tìm được đường vào, cho nên mới trở về đô thành tạ tội với Quý Tôn đại nhân. Nếu không phải do trận mưa này cản trở hành trình, ta sợ là cũng không gặp được ngươi.

Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì cả kinh, người còn lại trong phòng hóa ra là Triển Hoạch. Có điều Triển Hoạch là đại phu trong triều, lại là kẻ thân cận dưới trướng Quý Tôn Ý Như, thực không sợ cho hắn biết thân phận của mình, nghĩ như vậy, trong lòng ổn định lại, liền nghe thấy Khổng Khâu cười nói trong phòng:

- Lệnh đệ không chịu gặp ngươi, chứng tỏ rằng hắn còn có vài phần lương tri, sợ rằng thấy huynh trưởng ngươi thì không có cách nào mà đối đáp. Một khi đã như vậy thì tốt rồi, khuyên người hướng thiện, vốn là chuyện tốt, huống chi hắn còn là huynh đệ của ngươi? Nếu đã như vậy, Triển huynh sao không ở đây tạm hai ngày, để Trọng Ni lên núi, khuyên bảo lệnh đệ hồi tâm chuyển ý, có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.