Tối Khúc Phàm tăng ca, về nhà đã hơn mười giờ, về thẳng hậu viện, thấy Thước Nhạc đang nằm nghiêng trên ghế dài, đọc sách.
“Đã về sao, anh ăn cơm không?” Thước Nhạc bỏ sách xuống, ngồi dậy.
Khúc Phàm tiến lên hôn Thước Nhạc “Đã ăn sơ rồi, giờ hơi đói. Quả Quả ngủ rồi sao?”
Thước Nhạc mang giày, “Ngủ rồi. Anh đi tắm trước đi, em đi lấy cơm cho.”
Khúc Phàm gật đầu, cởi áo khoác trên người ra, đi vào đông ốc, Quả Quả đang ngủ ở kháng trong đông ốc, kháng đốt nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng lên, ngủ rất ngon. Cẩn thận hôn trán cậu bé, sửa chăn rồi đi về tây ốc.
“Kháng của đông ốc có đốt nóng quá không, đừng để nó ngủ đến thượng hỏa.” Vào nhĩ phòng, đứng ở cửa phòng bếp nói với Thước Nhạc.
Hai gian nhĩ phòng hậu viện đều thực lớn, nhĩ phòng gần tây ốc coi như phòng ngủ trong mùa đông, nhĩ phòng được ngăn thành hai gian, một gian là buồng vệ sinh, một gian khác, vì có lò lửa, liền làm thành phòng nấu ăn, bình thường hậu viện muốn ăn cái gì cũng thuận tiện.
Thước Nhạc lấy nồi lên bếp lò xuống, buổi tối làm bánh bao, “Không sao, em đã trải cho nó cái đêm, là dùng cành lá hương bồ đan, bên trong còn lót oải hương, chịu nhiệt lại giữ ấm. Trong phòng dù có địa nhiệt, nhưng tứ hợp viện phong bế không tốt lắm, buổi sáng vẫn còn lạnh.”
Khúc Phàm gật đầu xoay người vào phòng tắm, anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, Thước Nhạc ở mặt này còn cẩn thận hơn anh, hoàn toàn không cần anh quan tâm.
Đã hơn mời giờ, Thước Nhạc cũng không làm nhiều cho anh, trực tiếp nấu canh suông, thêm ít rau chua, còn có bánh bao hồi tối, bữa ăn khuya coi như đủ.
Trên bàn cơm tây ốc, Thước Nhạc thu dọn quần áo anh vừa cởi ra, chuẩn bị sẵn giường chiếu ấm áp, “Hồi sáng mẹ gọi điện, nói tết này bác muốn tới, mẹ định mấy ngày này đem chuyện của chúng ta ra nói.” Đi tới ngồi trên ghế bành.
Nghe thế Khúc Phàm cũng không để ý, “Nói thì nói thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.”
Thước Nhạc tay vịn vào thành ghế, ngồi bắt chéo chân “Anh không biết bác em, từ nhỏ bác đặc biệt đối tốt với em, là người truyền thống, ông nội bà nội em qua đời sớm, trong nhà do bác chống đỡ, bác còn ngóng trông em truyền hậu đại cho Thước gia.”
Thước Nhạc uống miếng canh, “Em đừng nghĩ quá nhiều, cách tết còn một khoảng thời gian, yên tâm đi, đến lúc đó anh đi van cầu bác, bị đánh không hoàn trả bị mắng không hé răng, nhất định có thể đả động bác.” Nói thật Khúc Phàm cũng không để ý chuyện này, hai người ở cùng nhau đã một năm, Thước Nhạc tựa như cắm rễ cả đời trong lòng anh, giờ Thước Nhạc đã giống như cốt nhục không thể chia lìa của anh.
Thước Nhạc liếc mắt khinh thường Khúc Phàm, nghĩ nghĩ cũng đúng, giờ nghĩ nhiều cũng không được gì, có cha mẹ cậu đứng trước, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ lo liệu.
“Đúng rồi, ngày mai Mập tới đây, vật trang sức ngọc bích gì đó đều đã làm xong, ngày mai đem tới đây, vừa lúc em có thể chọn vài món trang sức cho bác, không chuẩn vui vẻ lên thì sẽ đồng ý đâu.” Nguyên bản hai ba tháng là có thể làm xong, xong ngọc rất tốt, Mập mời hai vị mài ngọc nổi tiếng, một vị ở Dương Châu, một vị tại Bắc Kinh, vừa lúc nam bắc chạm trổ đều tới, tay nghề của hai vị sư phụ đều rất tốt, Mập mất không ít công sức mới có thể mời tới, đây vẫn là người ta xem ở chất lượng ngọc mới chịu, bất quá dù là thế, có thể cũng đỡ cho anh tốn ít tài liệu.
“Hừ, có thể bị mấy thứ này mua được thì không phải bác rồi.”
Khúc Phàm hắc hắc nở nụ cười, “Anh quên mất, bác em là Đảng ủy mà đúng không.”
Thước Nhạc cũng cười cười, “Dượng em còn làm ở Viện kiểm soát, đó là gia đình liêm khiết nhất nhà em đấy.”
“Không sao cái này không tính là hối lộ. Quan lớn hơn nữa cũng sẽ không tìm tới anh.”
Sáng hôm sau Thước Nhạc gọi điện cho dì Triệu trước, dì Triệu rất vội, ban ngày còn có hai cái giải phẫu, Thước Nhạc liền chờ buổi tối dì Triệu tan tầm mới qua.
Khoảng mười giờ thì Béo ca tới, cầm hai thùng lớn, “Ai nha anh em, cái này coi như xong việc, nhanh tới xem, rất tuyệt nha.” Vừa vào viện Mập đã hò hét ồn ào.
Thước Nhạc cười ha ha nhận một cái thùng, “Được rồi, đi ra phía sau đi.”
Hai người xách đồ đi vào ba gian thính, hai người ngồi ở trên giường La Hán tây ốc, Thước Nhạc đặt thùng ở phía trước.
Mập mở một thùng ra, bên trong là mấy cái hộp nhung lớn nhỏ, mở mấy cái hộp nhung nhỏ đặt trên bàn trước, “Nhìn xem, đây là cố ý làm cho em và Khúc Phàm đấy.”
Thước Nhạc vừa mở ra đã bị ánh sáng xanh chói mắt, tập trung nhìn vào, là một cặp nhẫn, loại lão thủy tinh mặt ngọc lục bảo ánh sáng trong suốt, khiến người ta không thể rời mắt.
“Đây là bộ phận cực phẩm nhất của tài liệu, em xem đây là cực phẩm lấy ra từ đế vương ngọc, nước ngọt mười phần, ánh sáng màu sắc cực phẩm, lấy đi ra bán, ít hơn năm trăm vạn là không được, càng khó được là hai khối này dù là màu sắc hay ánh sáng đều giống nhau như đúc, thiên hạ vô song. Khuôn nhẫn là dùng vàng 18K và bạch kim phối hợp.
Hai cái nhẫn trong hộp, thoạt nhìn giống nhau như đúc, duy nhất không giống là độ lớn nhỏ của nhẫn, Thước Nhạc cầm quan sát tỉ mỉ, thử một chút, ngón tay vô danh bên tay trái là vừa nhất.
Mập nhìn Thước Nhạc cười ha ha nói “Lúc trước Khúc Phàm nói cỡ cho anh, rất vừa. Cái còn lại là làm theo cỡ của Khúc Phàm.”
Trong lòng vui sướng, ngoài miệng lại nói “Nhẫn này quá chói mắt, mang ra ngoài không quá thích hợp.” Nhìn trái nhìn phải lại vẫn không muốn lấy xuống. Quan hệ của cậu và Khúc Phàm không thể tỏ rõ cho thiên hạ đều biết, có thứ gì thể hiện rõ ràng quan hệ của họ thì càng đặc biệt yêu thích.
Thừa dịp Thước Nhạc xem nhẫn, Mập mở mấy cái hộp nhung khác ra, trong đó có bốn bộ trang sức, là vòng tay dây chuyền khuyên tai nhẫn. Còn lại là bảy đôi vòng ngọc, bốn mươi mặt dây chuyền Quan Âm Phật linh tinh, hình thức không cầu kì, mang ý nghĩa chúc phúc như ý can đảm phước lành…, lá trúc cây tiền tài ngọc khấu (cúc áo ngọc) không thiếu, đều là từ khối đế vương ngọc làm ra. Lúc trước cắt ra khối đế vương ngọc rất lớn, Thước Nhạc cắt một phần ba gia công, không ngờ có thể làm ra nhiều như vậy.
“Dù sao chỗ em vẫn còn, anh cũng không giữ lại cho em, sư phụ mài ngọc tốt rất khó mời, tiện thì làm luôn một lúc, về sau muốn lấy cũng dễ, còn lại tài liệu ngỏ, mài thành mặt nhẫn, tuy không bằng cái của hai người, cũng đáng giá trên dưới một trăm vạn, giữ tốt, tương lai có thể tăng giá trị đó.” Mập mở một cái hộp chữ nhật ra, bên trong là mặt nhẫn chưa khảm vào khuôn.
Thước Nhạc gật đầu “Khối ngọc này gia công ra thật đúng là chói mắt.”
Cười cười “Em nhìn nhìn lại cái này.” Lấy một cái hộp khá lớn ở dưới cùng lên, mở ra, bên trong toàn là ngọc bốn màu làm thành, ngọc bốn màu đã không nhiều, Thước Nhạc lại cắt thành nhiều khối, giờ làm ra hai đôi vòng tay, một đôi chuỗi ngọc, bốn đồ trang sức.
“Em xem màu nhiều lại đều, nước ngọc mười phần, độ trong suốt cao, ngụ ý phúc lộc thọ hỉ, thật sự khó được. Cũng chỉ kém hơn so với khối đế vương ngọc kia một chút, nhưng ánh sáng màu này lại khó được, một cái vòng ngọc giá có thể tăng ngàn vạn lần, không kém mấy so với khối đế vương ngọc kia. Này làm thành mặt Quan Âm hoặc Phật thì màu hơi tạp, sư phụ mài ngọc thiết kế thành linh hầu hiến thọ, kỳ lân, ngũ thử (chuột) tài vận, còn có như ý. Còn lại thừa thẹo thì vừa đủ làm hai chuỗi ngọc.”
Thước Nhạc yêu thích không muốn buông tay, đừng nhìn cậu là nam, đối mặt ngọc bích cực phẩm như vậy không thể không động tâm, “Béo ca, anh có người mình thích sao? Chọn vài món, làm bảo bối trấn điếm đi.”
Mập cười ha ha vui vẻ “Anh em đừng nói chứ ta còn có suy nghĩ này đâu, lần trước lấy ngọc bích loại băng chỗ em, gia công xong, kiếm không ít tiền, anh đang suy nghĩ chuyện trọng điểm kinh doanh của cửa hàng thành ngọc đi, tuy giờ giá cả cao, nhưng lợi nhuận vẫn thực khả quan.”
Thước Nhạc vẫy tay “Béo ca anh thấy ưng cái nào liền chọn đi, nhiều như vậy em cũng là cất đi thôi, lại không thiếu tiền, những thứ này em cũng không bán.”
“Được, sảng khoái, anh cũng không kiếm lợi của em, vòng tay phúc lộc thọ hỉ anh lấy một cái, mặt dây Quan Âm Phật mỗi thứ một cái. Ba thứ này anh định đem đi đấu giá, coi như làm quảng cáo, còn lại em giữ đi, ngọc bích loại thủy tinh lần trước còn nhiều, trữ hàng coi như đủ.”
Gật đầu “Được rồi, vậy về sau còn cần thì nói với em.”
Mập lấy ngọc của mình cất đi, cũng không chọn lựa, đều giống nhau cả.
Thu đồ vào trong thùng, Mập lấy một thùng khác lên, thùng này hơi lớn. Mở ra ở trên cùng là một hộp dài, bên trong vòng tay mặt dây chuyền trang sức linh tinh làm từ ngọc bích loại băng và ngọc đen. Hộp không lớn lại được xếp đầy, đặt không tỉ mỉ như cái trước.
Có thể là do vừa nhìn loại thủy tinh, giờ loại băng tất nhiên không thể hấp dẫn người, song mặc dây Quan Âm Phật ngọc đen lại rất ưa nhìn, còn có chuỗi vòng ngọc đen, vong tay ngọc đen nồng đậm.
Mập lấy một cái loại băng để trong tay thưởng thức “Này thì không thể so với đế vương ngọc, bất quá mấy cái vòng tay này cũng đáng giá một trăm vạn, vật trang sức nhỏ cũng mấy chục vạn, giữ lại tặng người khác cũng tốt.” Giờ tài khí lớn, ngay cả thứ này cũng chướng mắt.
Không xem tiếp, đặt hộp qua một bên, một cái hộp lớn ở dưới cùng, Mập đứng lên trực tiếp lấy tấm che rương lên, bên trong là mành treo, tất cả đều do ngọc đen tạo thành, ngọc đen được dideu khắc thành hình lá sen, thỉnh thoảng xen kẽ hoa sen đài sen, hạt châu nhỏ cũng được điêu khắc thành hình hạt sen.
Thước Nhạc nhìn thấy kinh hỉ “Thật chế thành sao, em còn nghĩ ngọc đen không đủ.” Lúc cắt ra ngọc dên, Thước Nhạc có ý tưởng này, chỉ nhắc tới, không ngờ thật sự chế thành.
“Chính vì vậy mới dùng nửa năm, Diệp sư phụ ở Dương Châu làm đấy, vốn phía nam chạm trổ tinh tế hơn, đây là ba trăm ba mươi ba mảnh lá sen, bốn mươi chín đóa hoa sen, hai mươi bảy đài sen, đồng dạng là một trăm lẻ tám cái hạt sen, không cái nào giống nhau. Dùng dây vàng kết lại. Phía trên là cọc ngang, có thể gấp tháo dỡ, có thể dựa theo độ lớn cả phòng để đặt. Ở đây là dựa theo cỡ em yêu cầu mà làm đấy. Hẳn là không cần sửa.”
“Khẳng định vừa. Thật sự là một tác phẩm nghệ thuật. Em đều không muốn dùng tới rồi.”
“Vẫn là treo lên đi, treo lên mới là không lãng phí nó.”
Mập ăn cơm trưa trong nhà xong mới rời đi, Thước Nhạc thu đồ vào không gian, cặp nhẫn ngọc thì mang, dù sao cũng không vướng bận gì.
Đi đến hậu viện treo mành ngọc đen tại đông ốc, khi chế tác có đề cập với lão sư phụ, hai cái hoa lan nhô ra vừa lúc dùng để đặt, hoàn toàn là dựa theo kích cỡ mà làm, đặt lên phi thường thích hợp, phòng này vốn là dùng trong mùa hè, nếu xài màn thì hơi nóng, lại không thể giống nhĩ phòng bên kia dùng cửa ngăn ra, treo mành lên thì có người tới có thể nghe tiếng, nói thật lúc trước khi mẫu thân xông tới thật đúng là khiến cậu có cảm giác không an toàn.
Một mình ngồi trên ghế dài, cầm đống ngọc nhìn, thật sự yêu thích, mãi tới khi Ngô thẩm tới gọi cậu, mới phát hiện mình lãng phí cả buổi chiều. Thu ngọc vào phòng trúc trong không gian, không có nơi nào càng an toàn hơn ở đó.
Đón Quả Quả, buổi tối Khúc Phàm lại tăng ca, ăn cơm chiều xong Thước Nhạc mang theo Quả Quả, lái xe đi tặng đồ cho dì Triệu.
Chồng của dì Triệu là giảng viên Học viện quản lý dầu mỏ, nhà ở gần Olympic Village (Chaoyang, Bắc Kinh, Trung Quốc), quá xa, Viện chăm sóc sức khỏe mẹ và trẻ em lại ở huyện Phong Đài, gần nhà cậu, nên mới quyết định tặng tới đó, vừa vào bệnh viện Thước Nhạc liền nhíu mày, có chút hối hận vì mang Quả Quả tới, thời gian này có dịch cảm nghiêm trọng, trẻ em ở viện rất nhiều, sớm biết thì đến nhà tốt hơn, chẳng sợ xa cũng không sao. Dặn Quả Quả không được sờ lung tung, hai người đi tới phòng khoa nhị lưu sản, dì Triệu đang kiểm tra cho một cậu bé.
Triệu Tâm Di thấy Thước Nhạc thì gật đầu, không nói gì mà tiếp tục kiểm tra cho người bệnh, Thước Nhạc dẫn Quả Quả ngồi ở cửa đợi.
Hơn mười phút sau xem bệnh xong, Triệu Tâm Di đi ra, “Thước Nhạc lại cao lên rồi, đây là Quả Quả đúng không. Hai đứa vào đi.”
“Dì Triệu bận lắm sao ạ?”
“Cũng không có gì, thời gian này phẫu thuật xếp đầy, muốn mời cháu về ăn bữa cơm, thời gian đi làm lại chưa sắp xếp được.”
Thước Nhạc đặt đồ lên bàn trong văn phòng, “Dù sao cháu còn ở Bắc Kinh, sợ gì sao này không có cơ hội ăn cơm tại nhà dì Triệu. Nhưng thật ra dì Triệu, nơi này gần nhà cháu, có thời gian thì ghé nếm thử tay nghề của cháu.”
Triệu Tâm Di vui vẻ nói “Tốt, khi nào mẹ cháu tới, đã nửa năm chưa gặp.”
“Trước khi hết năm khẳng định tới, đồng nghiệp của ba mẹ cháu ở Nam Kinh còn nhiều, thế nào cũng phải đi thăm một lượt. Mẹ cháu nói cháu gái dì trăng tròn trăm ngày cũng bỏ lỡ, một tuổi thì cũng không tới được, nói cháu đem đồ tới tặng, chờ qua năm sẽ tới tụ họp.”
Trừng mắt Thước Nhạc một cái, sẳng giọng “Mẹ cháu chính là quá khách khí, chúng ta quan hệ thế nào, trước kia chính ta còn đỡ đẻ cháu đâu, chỉ nhỏ xíu xiu, giờ đã lớn như vậy.”
Hơi ngượng ngùng cười cười “Mấy thứ này không đáng bao nhiêu, nhưng đều là do mẹ cháu tự chọn ở Nam Kinh cả. Là thành ý thôi.”
Triệu Tâm Di cũng không khách khí, hỏi Thước Nhạc vài chuyện, mãi tới có người bệnh tới, Thước Nhạc mới mang theo Quả Quả chào ra về.
Mới vừa xuống lầu, Quả Quả muốn đi vệ sinh, Thước Nhạc dẫn Quả Quả đi vào nhà vệ sinh trong bệnh viện, dẫn cậu bé vào trong, mình đứng ở ngoài chờ, lúc này một đứa bé đi khám bệnh cũng vào nhà vệ sinh, người nhà cha mẹ ông bà một đống người, Thước Nhạc vội nhường đường, đến một đầu hành lang chờ, người bệnh đi qua đi lại không ít, cả nước đều tụ đủ, thời gian này có dịch cảm cúm, bác sĩ trong bệnh viện cũng vội không đến.
Người đi vệ sinh ra, Quả Quả còn chưa thấy đâu, Thước Nhạc cảm thấy có gì đó không đúng, bảo bối nhà bọn họ chẳng lẽ bị tiêu chảy.
Chạy nhanh đi vào, trong nhà vệ sinh không có ai, Thước Nhạc sốt ruột, tìm xung quanh, cậu đứng ở ngoài hành lang lại không thấy Quả Quả đi ra, chỉ sợ là nhiều người chặn mất. Chạy nhanh về đầu bên kia hành lang, bên đó có mấy phòng và cửa lớn thông ra ngoài, cửa mở “Quả Quả…Quả Quả…”
“Ba ba, con ở đây.”
Từ phía sau truyền tới tiếng của Quả Quả, Thước Nhạc nhẹ nhàng thở ra, đi lại “Quả Quả sao lại chạy loạn. Ba ba lo lắm biết không.”
Đi tơi thì thấy Quả Quả đang đứng, trời tối nhìn không quá rõ ràng, chỉ thấy mơ hồ trong tay Quả Quả ôm thứ gì.
“Quả Quả, con ôm cái gì vậy.” Chạy nhanh tới hỏi.
Quả Quả cười hì hì đưa đồ trong lòng về phía Thước Nhạc, “Ba ba xem này…”