Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 88: Thông báo



Thước Nhạc bất an nhìn ngoài cửa sổ, sờ bụng mình, cảm giác như không phải sự thật, cuộc sống của cậu từ lần nghỉ hè đó đã đi theo một hướng khác, đóa hoa sen thần kỳ, không gian rộng lớn. Sự bất ngờ không ngừng xảy ra. Giờ hoa sen lại cho cậu cả khả năng có thai. Đứa bé này là con của cậu và Khúc Phàm, chỉ cần nghĩ đến đó đã khiến cậu hạnh phúc không thôi.

“Thước Nhạc, có người tìm.” Bạn học đứng ở cửa gọi cậu.

Ngạc nhiên, lúc này ai lại tìm cậu.

Đi tới cửa thì thấy một hình dáng cao lớn đứng ở hành lang.

“Xin chào, anh tìm tôi sao?” Nhìn mặt có vẻ quen.

Người con trai nhìn cậu bối rối, “Tay cậu thế nào rồi?” Nói xong nhìn vào cánh tay treo lên của cậu.

Cậu bỗng nhớ ra đây là người hôm qua chơi bóng rổ, “Hì hì, không sao, chỉ nứt xương thôi, không quá nghiêm trọng. Cảm ơn cậu tới thăm.”

Cậu ta gãi đầu “A, không có gì, đều là do mình sai, à, mình tên là Trịnh Đào, năm ba khoa gây tê lớp hai, nếu có chuyện gì cứ việc tới tìm mình. A, sắp tới giờ vào lớp rồi, mình đi.”

“Uhm, tạm biệt.” Thấy cậu ta vội vàng đi, Thước Nhạc cười.

“Thước Nhạc cậu quen Trịnh Đào sao?” Lăng Phỉ Phỉ quay đầu lại hỏi Thước Nhạc.

“Chỉ gặp một lần, cậu ta rất nổi tiếng sao?”

Biểu tình Lăng Phỉ Phỉ như thể cậu là người ngoài hành tinh vậy “Hotboy của khoa gây tê, sinh viên xuất sắc hai năm liên tục. Phó bộ trưởng thể dục hội sinh viên. Hội phó đội bóng rổ. Lại là hoàng tử tình ca của trường ta. Năm trước trong tiệc tân sinh cậu không xem tiết mục của anh ấy sao?”

Có chút kinh ngạc, thật sự nổi tiếng a, tiệc tân sinh năm ngoái sao? Lát nữa về nhà cậu tìm coi mới được, mà sao vừa rồi hình như anh ta khá ngượng ngùng. “Không ngờ anh ta nổi tiếng như vậy.”

Lăng Phỉ Phỉ khinh thường, “Không phải là cậu chưa từng vào diễn đàn trường đi?”

Lắc đầu “Chưa lên bao giờ.”

Vẻ mặt Lăng Phỉ Phỉ như thể đoán trước được rồi “Vậy cậu có biết hotboy trong trường chúng ta là ai không?”

Lắc đầu, ai rảnh rỗi mà để ý cái đó chứ.

“Vậy tốt nhất cậu đi xem đi.” Nói xong quay đầu đi.

Phốc… Thước Nhạc thiếu chút nữa là phun nước lên máy tính.

“Sao lại thế này? Không cẩn thận gì cả.” Khúc Phàm vội chạy lấy khăn tay đưa cho cậu. Lấy cái khác lau đất. Tới lúc anh từ nhà vệ sinh ra thì Thước Nhạc cũng đã phục hồi tinh thần lại.

“Em xem cái gì vậy…” Khúc Phàm cũng đứng hình.

Trên màn hình là một nam sinh mặc một thân màu trắng cổ cao, làn da trắng noãn, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, hai mắt cúi xuống, tóc đen bóng mềm mại rủ nhẹ, cậu ta chăm chú đọc sách, thoạt nhìn rất tao nhã ôn hòa.

Tấm ảnh này được đăng trên diễn đàn đại học Hoa Cảnh, trong mục bình chọn hoa khôi hotboy được mọi người yêu thích nhất năm nay, toàn bộ kết quả đều do sinh viên chọn, người chiến thắng là hotboy của trường. Số phiếu của cậu hơn người đứng thứ hai tới năm trăm tám mươi phiếu, xa xa dẫn đầu.

Trên thực tế khiến cả hai không thể nói gì, là bởi người này chính là Thước Nhạc. Bức ảnh này được chụp trộm khi cậu ở thư viện vào đầu xuân.

Vì nghe xong lời Lăng Phỉ Phỉ nói, nên vừa ăn xong cơm chiều là Thước Nhạc lên diễn đàn xem, không ngờ vừa mở ra liền thấy ảnh chụp của mình.

Khúc Phàm cười “Sinh viên trường em thật là, đây là hình chụp trộm, vậy mà lại đăng lên.” Trong lòng anh cũng có chút không vui. “Được rồi, em đừng xem nữa, phóng xạ máy tính cũng lớn lắm, không tốt cho đứa bé.”

Thước Nhạc gật đầu tắt máy tính, nghĩ ngày mai có lẽ nên tìm admin xóa bức ảnh đi. “Em đi tắm, anh nói tháng sáu rồi sao thời tiết còn nóng như vậy chứ.”

Khúc Phàm nhìn cậu đi vào, cầm điện thoại lên, “Alo, Lý Tử, cậu giúp tôi một chuyện…”

Ngày hôm sau không đợi Thước Nhạc nói với admin, diễn đàn đã bị hack, mất không ít ảnh. Tuy vẫn còn vài thứ, nhưng làm lại cũng rất phiền toái, ảnh của hoa khôi hotboy cũng không đăng lên nữa.

Chờ tới cuối tuần, Khúc Phàm được nghỉ, sáng sớm ăn sáng xong, nhờ Ngô thẩm dẫn Quả Quả qua chỗ Lâm thẩm chơi cùng đứa bé, hai người mời cha mẹ hai nhà tới gian giữa trung viện.

Thước Nhạc ngồi bên cạnh Khúc Phàm bối rối không yên, không biết cha mẹ sẽ có phản ứng gì, tuy cả hai đều mong chờ đứa bé này nhưng dù sao chuyện này cũng không bình thường, vạn nhất mọi người không thể nhận… Thước Nhạc không dám nghĩ tiếp.

Khụ… Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc, thấy hai cặp cha mẹ đang nhìn bọn họ “Uhm, con và Nhạc Nhạc có chuyện muốn nói với mọi người, uhm, có thể có chút bất ngờ. Con hy vọng mọi người không cần quá kích động.”

“Đừng dài dòng nữa, nói mau, một chút cũng không sảng khoái, cả đời chúng ta sóng to gió lớn gì chưa gặp qua.” Khúc phụ trừng mắt, sốt ruột nói.

Quay đầu nhìn Thước Nhạc, hai tay nắm chặt “Dạ, Thước Nhạc có thể mang thai.”

Yên lặng…một lảnh yên lặng.

Hơn nửa ngày “Tiểu Phàm, con vừa nói cái gì?” Khúc mẫu tỉnh táo lại đầu tiên.

“Làm sao có thể?” Vẻ mặt Thước mẫu không thể tin nhìn Thước Nhạc.

“Hai đứa đang đùa cái gì vậy.” Thước phụ trừng mắt như đang trách cứ hai người đùa giỡn với cha mẹ.

Thước Nhạc không biết làm sao.

“Ba mẹ, là sự thật, Thước Nhạc thật sự có thai.” Khúc Phàm khẳng định.

“Thật sự?” Mọi người cùng hỏi một lúc.

Thước Nhạc từ tốn gật đầu.

Thước phụ ngồi thẳng dậy, “Sao lại vậy? Hai đứa nói rõ cho ta nghe nào.”

“Không phải trên người Nhạc Nhạc có một gốc sen sao? Trước kia nở hai đóa, một mang theo không gian, một lại khiến tinh thần lực của em ấy cường đại hơn, gần đây lại có một đóa xuất hiện, nó hợp với thân thể của Thước Nhạc, bên trong là con của chúng con.”

“Mấy tháng rồi?” Khúc mẫu không thể tin nổi mà nhìn bụng Thước Nhạc, bằng phẳng nhìn không đoán ra được.

“Từ lần đầu tiên con thấy đến giờ cũng được hai tháng rưỡi rồi.”

“Tháng tư tháng năm cơ thể Thước Nhạc không thoải mái là vì mang thai?” Thước mẫu đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian Thước Nhạc không bình thường.

“Dạ. Có lẽ là thế.”

“Vậy sẽ không có gì nguy hiểm chứ?” Khúc phụ đột nhiên nói. Thước phụ ở bên cạnh nhìn ông, rồi quay sang nhìn Thước Nhạc.

Lắc đầu “Có lẽ là không sao, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, con có thể cảm giác được đứa bé, Khúc Phàm cũng có thể, tuy nói lúc đầu có chút phản ứng, nhưng cũng không quá khác lúc trước đóa hoa sen kia nở, nhưng mấy ngày này lại không thể vào không gian, tinh thần thể ra vào thì không sao.”

“Nhưng mà bụng con phẳng như vậy, không giống mang thai, lúc sinh ra thì làm sao?” Thước mẫu lo lắng hỏi.

Trong lòng Thước Nhạc ấm áp, “Kỳ thật đứa bé là ở trong cơ thể con, thời gian này con cũng nghĩ ra, đóa hoa sen bám vào trên người con, có lẽ là ở dạng năng lượng, theo như lời phật gia có ý giống như tu đạo vậy, chỉ là hai đóa hoa sen trước, một đóa thành không gian, một đóa lại tương liên với tinh thần của con, giờ đóa thứ ba là liên tiếp với huyết mạch của con, con là đàn ông, tự mình không thể mang thai, kỳ thật trong lòng con vẫn luôn muốn có một đứa bé mang huyết thống của con và Khúc Phàm, có lẽ là do nguyện vọng quá mãnh liệt, đóa hoa sen này mới khiến con có năng lực này.” Sờ bụng, cảm giác có chút lực đập vào, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Thước phụ vẫn căng thẳng lúc này mới yên lòng, đi đến trước mặt Thước Nhạc “Có thể để ba cảm nhận thử được không?”

Thước Nhạc đỏ mặt, nhỏ giọng nói “Ba…” nhưng không có ngăn cản, cầm tay phụ thân đặt lên bụng mình.

Ba người lớn tuổi khác trong phòng cũng khẩn trương nhìn Thước phụ.

Thước phụ cảm giác nhịp đập dưới tay, ánh mắt ướt lên, đây là nhịp đập của sinh mệnh “Tôi cảm nhận được đứa bé.” Giọng run run.

Thước mẫu vội chạy tới bên cạnh Thước phụ “Thật sao? Để tôi sờ thử.” Nói xong liền đẩy Thước phụ qua một bên, tự mình sờ lên bụng Thước Nhạc “A, sao lại không có.” Không có đụng đến.

Thước Nhạc đỏ rần mặt lên “Mẹ, mẹ sờ sai rồi, ở đây.” Cầm tay mẫu thân dời xuống một chút. Nhịp đập của đứa bé chỉ sờ lên hoa sen mới cảm giác được, rời đi thì không có.

Thước mẫu đầy mặt tươi cười “Là thật, tôi cũng cảm giác được. Đập rất có lực. Hẳn là thực khỏe mạnh.”

Khúc phụ Khúc mẫu đứng bên cạnh hâm mộ nhìn tay của Thước mẫu, lại ngượng ngùng không tiến tới.

Thước Nhạc lúc này cũng không ngại nữa, “Ba mẹ hai người cũng tới thử đi.” Đều là người lớn, không có gì phải ngượng cả.

“A!” Khúc mẫu tiến tới, sờ nhẹ, “Thật là khỏe mạnh.”

Tay Khúc phụ run run, một hồi lâu mới nói “Khẳng định là con trai. Rất rắn chắc.” Được rồi, đứa bé còn chưa sinh ra, đã phỏng đoán.

Mãi một lúc lâu, mọi người mới bình tĩnh lại, ngồi xuống, “Nếu dựa theo cách tính bình thường đứa bé này còn khoảng hơn bảy tháng mới sinh, cũng có thể có thay đổi. Nhưng mà chuẩn bị chúng ta vẫn phải làm tốt, tình huống của Thước Nhạc đặc biệt, chúng ta nhất định phải cẩn thận, chuyện gì cũng phải lường trước, đừng để xảy ra sai lầm, cũng may em đây là bác sĩ, phương diện này em cần phải để ý nhiều vào.” Khúc phụ nói.

Mẹ Thước Nhạc không nói gì, còn cần nhắc sao, con mình bà giao cho ai cũng không yên tâm.

“Không chỉ thế, sau khi đứa bé sinh ra, hộ khẩu cũng là một vấn đề, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kĩ. Tuy nói con riêng của ai trong hai đứa cũng không phải vấn đề, dù sao cũng có quan hệ huyết thống chứng minh. Nhưng công việc của Khúc Phàm, Thước Nhạc lại còn đang học. Ảnh hưởng không tốt.”

“Ba, con nghĩ rồi, nếu không được, con liền từ chức.” Khúc Phàm đột nhiên nói.

Thước Nhạc khiếp sợ nhìn Khúc Phàm “Điều này không được!”

Thước phụ Thước mẫu cũng thực kinh ngạc, Thước phụ lắc đầu nói “Không được, sẽ có cách giải quyết, không cần tới bước đó.” Không ngờ Khúc Phàm có thể vì con mình mà đi tới bước này.

Khúc phụ Khúc mẫu thì lại không có phản ứng gì, Khúc phụ nhìn con mình gật đầu “Tiểu tử được lắm, Nhạc Nhạc đều vì con mà thế này, con nếu vẫn cố chấp, ta cũng không tha cho con, nhưng mà chuyện chưa tới nỗi đó. Ta sẽ nghĩ cách.”

Thước Nhạc nhéo tay Khúc Phàm “Việc này em nghĩ rồi, đến lúc đó liền đặt dưới danh nghĩa của em, chỉ cần không thông báo cho mọi người đều biết, em cũng không ngại, không có việc gì.”

Thước phụ gật đầu “Cứ thế đi, phía trường học của Nhạc Nhạc hẳn là không sao, phó hiệu trưởng ở đó từng là bạn học của tôi, cả hai còn là đồng hương. Nếu thật sự bị tố cáo cũng có thể khơi thông được. Vả lại dù sao đây là việc tư, trường học sẽ không quản nhiều như vậy.”

“Giờ nói còn quá sớm, chủ yếu là chúng phải chú ý an toàn của Nhạc Nhạc khi sinh đứa bé, ai da, cụ thể thế nào giờ chúng ta cũng không biết.”

“À đúng rồi, Nhạc Nhạc, không phải con định tháng bảy đi Myanmar sao. Vầy thì đừng đi nữa.” Thước mẫu đột nhiên nhớ tới gần đây Thước Nhạc đang làm hộ chiếu.

“Tháng bảy Thước Nhạc cũng được bốn tháng, nếu em ấy cảm giác không sao, con sẽ xin phép đi cùng em ấy, cũng là để em ấy giải sầu, dù sao cũng còn thực lâu. Nếu ba mẹ muốn đi thì chúng ta cũng cùng đi du lịch luôn, Myanmar cũng rất thú vị.” Khúc Phàm không muốn Thước Nhạc thất vọng, dù sao chuyện này đã chuẩn bị gần một năm.

Thước Nhạc mỉm cười, lần này thật sự là cậu không muốn bỏ qua, nửa năm rảnh rỗi cậu liền xem sách về ngọc thạch, hiểu biết không ít, vẫn luôn ngóng trông đi xem, không quan trọng kiếm được bao nhiêu, chỉ là cảm thấy hứng thú với nó.

“Được rồi, chúng ta cũng đi mở mang tầm mắt một lần.” Thước phụ quyết định, vốn tháng bảy bốn người già cũng định đi du lịch Châu Âu, giờ đi Myanmar chơi cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.