Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 90: Đi myanmar



Vụ án ở trường nhanh chóng được giải quyết trước kỳ nghỉ, việc lần này liên quan rất rộng, Khúc Phàm giải quyết xong thì Thước Nhạc cũng thi cuối kỳ xong.

Mới vừa thi xong, người một nhà liền vội vàng đi Myanmar, năm nay sự kiện mua bán quốc tế sắp bắt đầu rồi, vốn định đi Đằng Xung (Bảo Sơn, Vân Nam) trước rồi tới Myanmar giờ phải đổi lại, mười ngày trước Mập ca đã tới Myanmar để chuẩn bị cho sự kiện buôn bán quốc tế.

Yangon là thành phố du lịch bậc nhất của Myanmar, nó là một thành phố ven biển có phong cảnh nhiệt đới, là thánh địa phật giáo nổi tiếng trên thế giới, nhất là Chùa vàng. Vì hôm nay là sự kiện buôn bán về ngọc bích, mọi người tới tụ cùng Mập ca, dọn đồ vào khách sạn.

Sự kiện lần này tổ chức tám ngày, năm nay có hơn bốn ngàn ngọc thạch để chọn lựa, ước chừng khoảng hơn bốn ngàn tấn ngọc thạch, đây cũng là quy mô lớn nhất trong ba năm nay, phải biết là giờ giá ngọc bích rất cao, nguyên liệu cũng khó tìm.

Cầm thiếp mời Mập ca chuẩn bị, Thước Nhạc Khúc Phàm và hai vị phụ thân cùng nhau tiến vào trung tâm triễn lãm, hai vị mẫu thân không có hứng thú với chuyện này, hai người dẫn theo Quả Quả đi dạo xung quanh. Thương nhân tới đây quả thật rất nhiều, đa số đều là thương nhân Trung Quốc, hàng len dạ đặt ở trong phòng, xếp thành một đống, đa số đều là mở ra. Nhìn hàng len dạ đầy phòng, cậu có cảm giác nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Khúc Phàm cười “Từ từ xem, còn ba ngày mà.”

Gật đầu, hai người tiến về phía một chồng hàng len dạ. Thước phụ và Thước phụ đã đi theo Mập ca, bên đó có chuyên gia có thể giúp giảng giải cho họ, đương nhiên thú vị hơn đi theo hai người. Đổ thạch trên mặt đất phần lớn đều là mở làm hai, tính mạo hiểm khá bé, Thước Nhạc nhìn thạch tốc độ khá mau, hai ngươi cũng không biết đổ thạch, hoàn toàn là bằng cảm giác, cảm thấy bên trong linh khí nhiều thì ghi nhớ, bất quá nhìn mười cặp, lại chỉ có một khối linh khí so ra tạm được.

Trước khi tới Thước Nhạc cũng xem không ít sách về ngọc bích, không thể nói là am hiểu, nhưng cũng biết sơ sơ về loại thủy, màu sắc của ngọc bích. Khối trong tay cậu là loại băng nhu, phần được mở ra thoạt nhìn không tốt lắm, song cậu lại cảm giác được bên trong có sung túc linh khí, một khối len hạ nhỏ như vậy lại chưa lượng lớn linh khí, bên trong ít nhất cũng là loại băng. Phải để Khúc Phàm nhớ kĩ cái này.

“Nghỉ một chút đi.” Khúc Phàm lấy một lọ nước khoáng ra, đưa cho cậu.

“À, không biết bên Mập ca chọn được mấy khối, hàng len dạ ở đây thực khó chọn.”

Hai người đứng ở lối đi nhỏ, có chút chắn đường, Khúc Phàm kéo cậu ra sau tựa vào nguyên thạch, Thước Nhạc nghiêm mặt lại.

“Sao vậy?” Vốn Khúc Phàm đã để ý cậu nên giờ liền phát hiện sự bất thường của cậu.

Thước Nhạc lắc đầu, xoay người sang chỗ khác, thấy mình đang dựa trên một khối len dạ cao một mét ba, dài hai mét, rộng một mét, khối đổ thạch này chỉ sợ phải nặng hơn một tấn, giá không tốt lắm, một ngàn hai trăm vạn Euro, giá này thực sự khiến người ta chùn bước. Vòng quanh khối len dạ này mấy vòng, Thước Nhạc dùng tay sờ sờ.

“Hai người các ngươi ở đây a.” Mập ca đi bộ tới.

“Ngươi xem thế nào rồi?” Khúc Phàm hỏi.

“Ta chỉ nhìn hàng rõ, còn lại giao cho sư phụ Trương. Thước Nhạc xem cái gì vậy? Woa…tảng đá này, em đừng nhìn nữa, nó đặt ở đây đã nhiều năm, hàng năm đều bàn ra, người xem cũng không ít nhưng không ai muốn.”

Thước Nhạc không trả lời, trong lòng mừng thầm, không ai muốn rất tốt, nếu có thể hạ giá quy định xuống mua về thì thực tốt. Phải biết là vừa rồi chỉ dựa vào thì một đám linh khí từ phía sau xông tới, cổ linh khí này mạnh tới con cậu còn có thể cảm giác tới, thậm chí cậu còn cảm nhận được sự hưng phấn của con mình.

Tạm biệt Mập ca, Thước Nhạc kéo Khúc Phàm ra khỏi triển lãm, một vật có giá hàng triệu thì hai người phải bàn bạc kĩ. Lần này tới Myanmar mang theo hơn hai ngàn bốn trăm vạn Euro, một phần là tiền bán tứ hợp viện, một phần là tích tụ mấy năm nay của Khúc Phàm còn có tiền của Khúc phụ cho.

Muốn mua khối len dạ này, nếu giá thấp một nửa, Khúc Phàm cũng không có ý kiến gì, anh rất tin tưởng Thước Nhạc, cho dù đổ thất bại cũng không sao. Nói ra thì Khúc Phàm người này yêu cầu về vật chất cũng không cao, trước khi quen Thước Nhạc từng tháng anh đều dựa vào tiền lương hơn tám ngàn của mình mà sống, tiền chia hoa hồng của công ty trong nhà cơ bản là không động vào, sau này ở cùng Thước Nhạc lại tiếp tục giao cho cậu bảo quản, tiền lương mỗi tháng giữ trong tay phần lớn cũng dùng giúp đỡ đồng nghiệp cùng đơn vị.

So với Khúc Phàm thì Thước Nhạc tiêu tiền có chút tùy ý, Thước phụ Thước mẫu tiền lương không thấp, trong nhà lại chỉ có một đứa con trai, bình thường bác còn cho tiền tiêu vặt, cho nên từ nhỏ Thước Nhạc đã không thiếu tiền, sau này lên trung học bán hoa vài lần, trong tay tồn không ít tiền, rồi đến di sản của ông ngoại ở Bắc Kinh lại khiến cậu giàu có không ít, tất cả tạo thành việc Thước Nhạc tiêu tiền tùy ý, nếu đổi là người khác chỉ sợ phải lo lắng rất nhiều.

Kéo Khúc Phàm đi đi hai ngày, buổi chiều ngày cuối cùng điền giấy đấu thầu, trừ bỏ khối len dạ hơn một ngàn vạn, Thước Nhạc còn xem trọng hơn ba mươi khối, đều là linh khí tạm được. Lựa một chút, cuối cùng điền hai mươi ba tờ. Tiền trên tay tiêu sạch sẽ. Còn lại hơn mười khối, Thước Nhạc liền đưa cho Mập ca, chính mình không có thực lực mua xuống, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Mập ca không nói nhiều mà điền giấy đấu thầu. Trả giá là do Mập giúp làm, tuy biết Thước Nhạc chọn hàng len dạ nào, anh cũng không tới cạnh tranh giám, dù sao cậu chọn cái gì, thì cũng có ưu đãi với anh.

Ngày hôm sau đúng tám giờ, kết quả đấu thầu công bố, mua được thì hưng phấn, không được thì thất vọng. Thước Nhạc cuối cùng đấu thầu được mười bảy thứ, trong đó có khối len dạ hơn một ngàn vạn kia, nó khiến cậu tốn một ngàn năm trăm vạn Euro, còn lại mười sáu cái, tổng cộng là bảy trăm ba mươi vạn Euro, cái đắt nhất là hơn một trăm vạn, rẻ nhất là mười vạn Euro, giá cả đều là ở tầng trung hạ, tính mạo hiểm cao. Mập cũng đấu thầu được mười chín cái, có chín khối là Thước Nhạc đưa cho anh, giá cả cao hơn nhiều, trong đó có hai khối là Thước Nhạc đặc biệt muốn mà không có tiền mua, tổng cộng hết hơn bốn ngàn vạn Euro, lần này Mập bỏ vốn lớn, thật sự là chuẩn bị kinh doanh ngọc bích, tất cả vốn ban đầu đều đổ vào.

Kế tiếp còn có đấu giá hàng có mạo hiểm thấp, trong tay không còn bao nhiêu tiền, cậu cũng không đi xem náo nhiệt làm gì, vì có hạn chế về tiêu thụ, cuối cùng lấy đến tay khoảng hơn một trăm khối len dạ. Đều nhờ Mập ca chuyển tới một kho hàng ở Bắc Kinh, tuy lúc nhập khẩu phải giao phí, nhưng theo quy cách hợp pháp vẫn tốt hơn.

Kết thúc sự kiện, người một nhà ở lại Myanmar chơi ba ngày, thăm chùa miếu ở Myanmar, ăn tôm hùm, mua đặc sản. Ba ngày sau tất cả lên máy bay đi Đằng Xung.

Đi Đằng Xung không phải vì mua len dạ, mà thuần túy là du lịch, nhiệt độ cả năm của Đằng Hướng trung bình là 14.9­oC, giờ là mua hạ thì hơn hai mươi độ, độ ấm thích hợp, đáng tiếc là thân thể của Thước Nhạc giờ không được ngâm suối nước nóng, thực đáng tiếc.

Hai cặp cha mẹ dẫn Quả Quả đi tắm suối nước nóng, hai người thì đi núi Vân Phong, núi Vân Phong địa hình hiểm trở, độ cao so với mặt biển gần ba nghìn mét, ngồi xe cáp lên, còn phải đi hơn bốn trăm bậc thang, độ dốc khoảng tám mươi độ, phi thường hiểm trở. Từ Hà Khách có viết: “Thiến thụ mông tế, như thúy đào trầm vụ, thật sâu tại hạ, mà mạc cùng manh mối, duy nghe thấy vượn thanh trăm ngàn, phụ xướng ở giữa, mà nhân mạc tới cũng” (cái này mình không tìm ra lời thơ đã dịch và mình cũng không thể dịch nên đành để QT vào…xin lỗi mọi người). Chỉ tiếc tiếng vượn khó có thể nghe thấy, lên tới đỉnh núi, sương trắng dưới chân, dãy núi xa xa, đều khiến người ta cảm thán về sự kì diệu của thiên nhiên.

“Thế nào em mệt không?” Khúc Phàm dẫn Thước Nhạc tới ngồi lên một khối đá lớn, hỏi.

“Lắc đầu “Không cảm thấy tốt lắm, nơi này thực đẹp. Tuy trong không gian cũng có cảnh như vầy, nhưng không có cảm giác rung động như vầy.”

“Không có mặt trời không có trăng sao cũng thiếu sự thay đổi của thiên nhiên. Nhưng ở đó rất nhiều linh khí, đến anh cũng có thể cảm giác được.” Khúc Phàm linh mẫn, cũng có chút cảm ứng với linh khí.

“Ở đâu có thể hoàn mỹ chứ, em đã có rất nhiều thứ, có chút việc là không thể cưỡng cầu.” Nắm tay Khúc Phàm đặt lên bụng cảm giác nhịp đập của con, ông trời ưu ái cậu như thế, cậu còn gì mà tiếc nuối chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.