Ra khỏi tứ hợp viện, Thước Nhạc nhìn xung quanh, không phát hiện người nào khả nghi, thở nhẹ ra, hình như phóng viên không biết chỗ cậu ở, mấy ngày nay đi học cậu đều phải rất cẩn thận. Đi vòng quanh ngoài ngõ nhỏ mấy vòng, thấy không ai theo dõi mới vào viện.
Tứ hợp viện của lão Lý rất gần nhà Thước Nhạc, đều cùng một ngõ nhỏ, tứ hợp viện có ba khu sân, tính ra thì tứ hợp viện ở khu họ đều được duy trì tương đương đầy đủ, càng khó được là chủ quyền ở đây lại rất rõ ràng, chỉ có vài nhà là ở chung, không lộn xộn.
Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc vào nhà lão Lý, một nhà năm người sống ở đây, sân quét dọn thực sạch sẽ, ở sân nhà chính cũng có một gốc cây hòe.
Vừa vào sân Lý Cảnh Điền liền chạy ra đón, ông thấy Thước Nhạc liền vui mừng nói “Nhạc Nhạc, mau tới xem cho bác, nó còn cứu được không?” Lý Cảnh Điền biết Thước Nhạc, không quá tin cậu có thể cứu được hoa, thôi thì ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa vậy.
Lý Cảnh Điền kéo Thước Nhạc vào sân nhà chính, Thước Nhạc cười đi theo “Được ạ, để cháu xem thử.” Nói xong liền nhìn chậu hoa trên bàn, lúc này mới khiến cậu sửng sốt “Bác Lý, sao nó lại thế này? Sao lại bị nặng vậy.” Nhíu mày, trên phiến lá của hoa lan trên bàn đầy vết đen to hình trứng, đã lan từ phiến lá tới rễ. Hoa lan trong chậu dường như sắp chết. Cho dù cậu không hiểu về bệnh của thực vật thì cũng biết hoa lan này bị thán thư (hay còn gọi là bệnh đốm than), huống chi lão Lý lại là người dưỡng hoa lan.
Haiz! Lão lý thở dài, giải thích với Thước Nhạc “Tháng trước bác đi tham gia họp đại học ở Hải Nam, chơi khoảng một tháng, đem hoa lan giao cho con, nó cũng không biết dưỡng hoa, tưới nước lung tung, đáng thương cho hoa lan của bác, giờ thành thế này.”
Thấy bộ dáng than thở của lão Lý Thước Nhạc không khỏi buồn cười, nghe phụ thân nói con trai của ông là giảng viên đại học, bình thường thời gian đều dành cho nghiên cứu khoa học, con dâu thì làm ở bệnh viện, không có thời gian làm việc nhà, đáng tiếc cho chậu lan này.
“Bác Lý, bồn hoa lan này của bác vẫn còn rễ, coi như tốt, phiến lá đã hư hết, nếu muốn cứu e là phải cắt bỏ hết lá đi, nếu không nhất định không cứu được. Hay là cháu cho bác một chậu khác. Chậu này coi như thôi.” Không phải Thước Nhạc không muốn cứu, chỉ là bồn hoa lan này cơ bản đã chết, không có nhiều sức sống, cậu cũng không chắc chắn. Trao hy vong cho ông, cứu không sống lại khiến ông khổ sở.
“Sao bác lại không biết chứ, mấy hôm nay chạy vài chỗ, đều không có cách nào, chính là bồn hoa làn này là bác và bạn già lúc đi du lịch cùng nhau phát hiện, sau khi bà ấy qua đời, bác vẫn chăm sóc cẩn thận, chỉ tại con mọt sách nhà bác, chẳng biết gì. Bác thực luyến tiếc nó.” Lý Cảnh Điền sờ chậu hoa, có chút thương cảm.
Lý Cảnh Điền cười “Tốt tốt, Nhạc Nhạc, cháu giúp bác thử, bác tới sân nhà cháu, liền biết cháu là người dưỡng hoa giỏi, cháu cứ xem hoa cỏ trong viện nhà cháu thực tươi tốt nha. Giống bình thường đều được cháu dưỡng thành danh phẩm.”
Làm bạn với Thước phụ Khúc phụ, vào tứ hợp viện nhà bọn họ, thực đúng là làm cho người khác mở rộng tầm mắt, trong viện xanh um tươi tốt, cảnh sắc mê người, không biết làm thế nào mới được vậy, hoa cỏ lớn lên tươi tốt, cây hòe già ở tiền viện, cao hơn hai mươi mét, tán rộng che trời, một người cũng ôm không hết. Càng khó được là cả hai cây cho dù là phẩm chất hay chiều cao đều giống nhau. Thực vật khác lão không biết, nhưng là người yêu lan, lão rất am hiểu về chúng, chỉ tiền viện đã hơn mười chậu hoa lan, đều là trồng trực tiếp trong viền, thậm chí có một gốc địa lan cánh sen trắng (1), trồng ở đoạn hành lang gấp khúc, khiến lão kinh ngạc không ngừng, quá tùy ý, thậm chí lão còn thấy con chó nhỏ nhà họn họ chui tới chui lui ở bụi hoa, thường thường còn đụng lá cây. Tuy đau lòng, nhưng Lý Cảnh Điền không thể không thừa nhận, người nhà này trồng quá giỏi.
Thước phụ và Lý Cảnh Điền ngồi trong sân chơi cờ vua, Thước Nhạc ở bên cạnh bàn chăm sóc hoa lan, Thước Nhạc cắt bỏ lá, chỉ để lại thân rễ, sợ đất trong bồn cũng có vấn đề, liền thay đất, đất trong không gian chắc là cũng có tác dụng.
Kỳ thật mọi việc thực đơn giản, chỉ cần dùng nước hồ và đất trong không gian, linh khí trong đó sẽ từ từ tẩm bổ cho rễ cây, dần dần tốt hơn.
“Ông nội, chúng cháu đã về.” Theo tiếng la, hai đứa bé từ ngoài viện chạy tới, đeo túi xách to. Hẳn là chạy từ phía ngõ nhỏ vào, đầu đầy mồ hôi.
Vừa lúc Thước Nhạc làm xong, đi vào nhà chính, hai đứa bé là cháu nội sinh đôi của lão Lý.
“Chú Thước.” Hai cậu bé thấy Thước Nhạc, liền bổ tới.
“Chú Thước, chú tới lúc nào? Có nhớ Văn Văn hay không?” Cậu bé thoạt nhìn như một chú hổ con hỏi.
“Đúng đúng, có nhớ Võ Võ không nha?” Một cậu bé khác tướng mạo y hệt hỏi.
Thước Nhạc cười ha ha nhìn hai anh em Văn Võ, xoa đầu hai đứa bé, “Ừ, hai đứa có ngoan hai không nha, chú nghe Quả Quả nói, hai đứa nhốt bạn học vào WC, uhm, có chuyện đó không?”
“Không có đâu. Văn Văn Võ Võ là bé ngoan.” Hai anh em cùng liếc nhìn nhau, hừ tên phản bội đó. Bọn họ vì ai chứ, không phải là vì hắn mới nhốt người vào WC sao. Hừ, không thể tha thứ. Nhất định phải…hắc hắc…hắc hắc…
Bịch bịch…bắn nhẹ hai cậu bé, Thước Nhạc nói “Đã lên tiểu học rồi đừng gây chuyện nghịch ngợm. Ha ha, cuối tuần tới nhà chú, chú làm bánh táo cho hai đứa.”
A…hai cậu bé hoan hô, “Cháu muốn ăn bánh ngọt vị mâm xôi nữa.” “Cháu muốn ăn vị hoa quả.”
Thước Nhạc cười đồng ý. Từ nhỏ Quả Quả không có bạn, lên tiểu học, vừa lúc quen hai anh em này, hai đứa bé này cũng không biết thế nào đều rất thích Quả Quả, ở trường luôn bám cậu bé, sau đó ba người tình cờ gặp trong ngõ nhỏ, mới biết hai nhà ở thực gần, ông nội hai bên lại còn có quan hệ tốt, ba đứa bé càng thêm thân mật. Bất quá cũng khiến mọi người đau đầu, ba đứa đều là quỷ nghịch ngợm.
Về tứ hợp viện, Quả Quả được mẫu thân đón về, cậu bé ngồi trong thư phòng của mình làm bài tập, ở phương diện này cậu bé rất tự giác, mỗi ngày về nhà đầu tiên là làm bài tập.
Thấy cậu vào nhà, Quả Quả cười với cậu, cũng không dừng bút.
Có thể là bởi học họa, chữ của Quả Quả viết rất đẹp, tốc độ cũng nhanh.
Làm bài tập xong, Quả Quả thu dọn sách vở, “Ba ba, con muốn học Taekwondo.”
Dời tầm mắt khỏi vở bài tập của cậu bé “A, vì sao lại muốn học Taekwondo. Không phải lão ba đang dạy con tán đả sao?”
Quả Quả nghiêng đầu, “Nhưng mà Văn Văn Võ Võ đều học. Con muốn học cùng bọn họ.”
Sờ đầu cậu bé, “Quả Quả, con muốn cùng Văn Văn Võ Võ ở cùng nhau, hay là con muốn học, phải biết học Taekwondo không phải chuyện dễ, nếu con tính học, vậy nhất định phải nghiêm túc, con không yêu cầu con học cái gì cũng phải tốt nhất, nhưng thái độ học tập phải nghiêm túc, không thể nổi hứng muốn học cái gì thì học, gặp khó khăn thì bỏ, cuối cùng cái gì cũng không học được. Quá trình học tập sẽ gặp đủ loại khó khăn và thống khổ, con đều phải vượt qua, không được dễ dàng bỏ cuộc.”
Quả Quả chớp chớp mắt “Dạ, ba ba, con sẽ suy nghĩ kỹ.” Cậu bé gãy đầu nói.
Buổi tối hai người nằm trên kháng, Thước Nhạc kể chuyện này cho Khúc Phàm.
“Nó muốn học, em cứ để con học, anh dạy tán đả cho con, nó học rất tốt, học chút thứ phòng thân cũng tốt. Em xem, lúc trước anh nói em học tán đả hoặc là Taekwondo, em lại không chịu học. Giờ con muốn học, em không thể ngăn cản.” Khúc Phàm cọ cọ sang phía cậu.
“Em không có ngăn, chỉ là muốn con suy nghĩ kỹ. Học Taekwondo rất khổ, sẽ bị va té.”
“Em quan tâm quá thôi, con trai từ nhỏ phải rèn luyện, càng chắc nịch càng tốt, giờ con ở nhà được nuông chiều giống cái gì, bộ dạng cứ như con gà con vậy, chẳng vận động gì cả.”
“Được rồi, nhưng, em nói trước, sau này anh ít dạy mấy cái chuyện đánh nhau nghịch ngợm, trước kia Quả Quả ngoan biết bao, giờ ngay cả mái ngói cũng muốn dỡ.”
“Ha ha, cái này không phải khiến con bớt lầm lì sao.”
Giữa tháng một Thước Nhạc thi cuối kỳ xong, thế là không phải nghĩ gì nữa, liền tĩnh dưỡng ở nhà.
Khúc Phàm và bốn người lớn đều rất khẩn trương, dù sao việc này quá kỳ lạ, bọn họ chưa từng trải qua, trong nhà bỏ ra một số tiền lớn, biến đông sương phòng ở hậu viện thành phòng sinh, đông sương và tây sương bên đông viện giống nhau, kiến trúc hai mái hiên, diện tích gần bằng nhà giữa. Bố trí trong phòng cũng không khó, Thước Nhạc đem tất cả gia cụ bỏ vào không gian, phòng liền trống rỗng, còn lại thì dùng bông vải bao lại, Thước mẫu mua bông vải màu nhẹ, khiến phòng ở càng thêm ấm áp, đồ dành cho sinh sản đều đặt trong phòng, mỗi ngày tiêu độc. Bịch máu cũng chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Thước mẫu rất lo lắng, bà xuất ra tất cả tinh lực của mình. Khúc mẫu thì mỗi ngày làm thuốc bổ cho mọi người. Cũng chuẩn bị đồ cho trẻ sơ sinh.
Lâm thúc Lâm thẩm và Ngô thẩm dường như phát hiện cái gì, dù sao Thước Nhạc Khúc Phàm bàn tới tây sương, động tác lớn như vậy ai cũng thấy, thêm nữa trong phòng lại đặt rất nhiều đồ con nít, điều này không thể không khiến người ta hoài nghi, có điều ai cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua trong sự lo lắng khẩn trương, ba mươi mốt tháng một, tức hai mươi tám tháng chạp, trên người Thước Nhạc có động tĩnh.