Cái chuyện yêu đương, nói chung là rất hại não người xung quanh.
Ví như hai đối tượng đằng kia, đang tay nắm tay cùng đến trường. Trường của nàng hướng Tây, trường của chàng hướng Đông. Nhưng sáng nào chàng cũng hăng hái dậy sớm để đưa nàng đến trường, khiến cho đám người hầu trong nhà choáng váng trước sự siêng năng bất ngờ của cậu chủ. Bọn họ còn gom góp quần áo, mua lương thực dự trữ, gia cố lại toàn bộ hệ thống cửa…vì sợ sắp có bão lớn ập đến.
Nàng thì khỏi nói. Mỗi ngày đều vui vẻ hát khe khẽ khi đang làm việc nhà. Tối đến là cái điện thoại bàn bị độc chiếm với những câu chuyện không đầu không đuôi, nhưng lại kéo dài bất tận. Chẳng những trong lòng nàng ngọt ngào mà lời nói ra khỏi miệng nghe cũng như đường mật. Chị của nàng vì thế mà bị doạ nổi da gà, mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại lập tức ba chân bốn cẳng đào thoát khỏi hiện trường, chui vào phòng bấm điện tử.
Cái chuyện yêu đương nói chung là khá ảnh hưởng đến bao tử của người khác.
Khi papa đóng gói vali, lưu luyến ôm hai đứa con thơ, sụt sùi dặn dò những chuyện cần thiết…rồi cứ thế yên tâm phóng thẳng lên máy bay, chuỗi ngày “tự lăn vào siêu thị” của cô chị bắt đầu, vì cô em còn bận hẹn hò.
Rồi một ngày cô chị mừng rỡ nhìn bàn thức ăn phong phú, lấp lánh hoa cả mắt thì trong lòng nghẹn ngào xúc động. Cuối cùng thì em gái cũng nhớ đến bao tử của chị nó.
Đang định mở lời tán thưởng thì một cái đầu bù xù thò vào bếp khiến cô chị ngậm ngùi hiểu ra sự thực tàn nhẫn : cái bàn ăn phong phú kia vốn là dành cho thằng quỷ nhỏ Jun. Còn cô chẳng qua là thân phận ăn ké mà thôi.
Chuyện yêu đương nói chung là làm tăng rất nhanh level tự kỷ của người xung quanh.
Sáng nào cũng có cảnh tượng đối nghịch : Một bên là hai bạn trẻ rẽ phải, tay trong tay chìm đắm trong bầu không khí màu hồng hạnh phúc. Bên kia bà chị già rẽ trái, từ đầu đến chân toả ra “tự kỷ khí” ngùn ngụt.
Tối nào khi cô chị mò về nhà cũng chỉ thấy bốn bề tối thui, yên lặng như tờ, đến tiếng muỗi kêu còn nghe rõ như radio bật chưa đúng sóng.
Ti vi coi một mình cũng chán. Chồng truyện tranh mới mướn đọc chẳng mấy chốc đã xong. Nhà tuy nhỏ nhưng sao giờ thấy rộng quá.
Chuyện yêu đương nói chung là dễ khiến người bên cạnh lên cơn tăng xông.
Akane quăng cuốn truyện thứ 5 bay veo lên bàn, tay vớ lấy cuốn thứ 6 mở ra đọc. Cô nằm dài lười nhác trên ghế sô pha, một chân rúc dưới gối, một chân thả đong đưa dọc thành ghế.
Mikane đã về từ nửa tiếng trước, giờ đang bám lấy điện thoại. Akane không thể hiểu được mấy kẻ đang yêu. Vài phút trước mới gặp nhau xong mà bây giờ đã lại ngồi thủ tha thủ thỉ qua điện thoại. Đâu mà có lắm chuyện để nói thế không biết.
(Mikane) : Được. Vậy mai 8 giờ gặp nhau nhé ! Tớ cũng sẽ đem theo một ít cơm cuộn trứng.
Akane vểnh tai nghe cuộc trò chuyện. Vừa đến đoạn hẹn gặp ngày mai, liền nhảy phắt khỏi sô pha chạy lại chỗ Mikane.
-Nè mèo con ! Em hứa ngày mai đi với chị mua quà mà ! Quên rồi sao ?
Mikane đưa tay lên bịt miệng, mắt mở to hoảng hốt. Biểu tình này quả đúng là đã quên thật. Akane ngửa mặt lên trời muốn gào lên “Trời xanh ơi, ông có thấu cho nỗi khổ làm người vô hình này không ?”
Akane giựt ống điện thoại trong tay Mikane, hét vào ống nói :
-Tên nhóc kia !!! Sức chịu đựng của con người có giới hạn biết chưa ? Chị nhịn nhóc đủ rồi nha. Ngày mai Mikane là của chị. Miễn bàn cãi.
Nói xong Akane cúp máy cái rụp. Trong lòng có chút thoả thê vì cuối cùng cũng lấy lại uy phong Đại tỷ của mình.
Vài giây sau thì điện thoại lại rung lên.
-Alo. -Akane bắt máy giọng hình sự.
-Chị yêu dấu. -Jun nịnh nọt. -Mai em đi cùng chị và mèo nhỏ vậy.
-Miễn đi. -Akane kiên quyết.
-Chị muốn đi đâu ? Em sẽ nói tài xế chở chúng ta đến chỗ đó.
“Miễn đi” -Akane thầm nghĩ trong đầu. Nhưng thế quái nào cô lại không nói ra miệng được. Nơ-tron thần kinh của cô đang phân tích lợi hại giữa đi xe ô tô nhà và xe bus:
Xe nhà được ngồi thẳng cẳng thoải mái. Xe bus ngày cuối tuần tìm chỗ ngồi như tìm kim đáy bể.
Xe nhà đi thẳng một đường tới nơi. Xe bus còn phải đổi tuyến.
Xe nhà ghế nệm êm ái, âm nhạc dìu dịu. Xe bus ghế nhựa, lại ồn ào tạp âm tạp mùi.
Nói túm lại là cái sự sung sướng của xe nhà đã mua chuộc được Akane.
…
Nơi Akane muốn đến là khu phố cổ Timehouse. Nghe nói những thứ đồ cổ không tìm được ở nơi khác, đều có thể tìm được ở Timehouse.
Papa ngoài đam mê nghiên cứu, còn có sở thích sưu tầm đồ cổ. Đặc biệt là những thứ kỳ bí.
Hai chị em lê lết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Những thứ đồ cổ quái có rất nhiều, nhưng giá cả thì cao tận mây xanh. Đến khi hai người gần như sắp hết hi vọng thì họ nhìn thấy một vật.
Vật này thoạt nhìn tuy có vẻ rất cũ kỹ, nhưng lại không khác thứ đồ dùng của người hiện đại là bao. Chính là một chiếc nón lưỡi chai màu xanh nhạt.
Điều đặc biệt là trên chiếc chiếc nón có vẽ một cành mai, bên cạnh đề bài thơ bằng nét chữ loằng ngoằng như tiếng Trung Quốc.
Chủ cửa hàng là một ông lão tầm ngoài 60, nhưng vẫn còn khá khoẻ mạnh. Thấy hai chị em có vẻ hứng thú với chiếc nón, ông liền vui vẻ giới thiệu.
-Các cháu cảm thấy một chiếc nón lưỡi trai đặt giữa đám đồ cổ có phần lạc lõng chăng ?
-Dạ. Quả thực có chút kỳ lạ.
Ông chủ khẽ cười hiền từ. -Những vị khách khác cũng nói như vậy. Họ thậm chí còn nghi ngờ ông bán đồ giả.
-Vậy nguồn gốc món đồ này từ đâu ạ ? Những chữ viết trên đó cháu cũng không hiểu.
-Chiếc nón này là quà một người bạn làm khảo cổ tặng ông. Cậu ta nói rằng nó được tìm thấy trong hòm mộ một vị vua nhà Lê của Việt Nam. Bài thơ đề trên chiếc nón là bút tích của vị vua này, thể hiện nỗi nhớ nhung đến người con gái ở nơi xa.
-Làm thế nào một chiếc nón thời hiện đại lại xuất hiện ở quá khứ như thế ?
-Đó cũng là điều cậu bạn ta không lý giải được.
-Chiếc nón này ông bán bao nhiêu ạ ?
-Ồ…-Ông chủ tiệm mỉm cười. -Cháu thực sự có hứng thú với chiếc nón này ?
-Dạ.
Ông chủ tiệm bỏ chiếc nón vào trong một chiếc hộp giấy màu vàng nhạt, mỉm cười bảo: -Cháu trả bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi.
Akane mở ví ra, ngẫm nghĩ một chút rồi cô vét hết tiền đưa cho ông chủ. Ông mỉm cười nhận số tiền, rồi trao chiếc hộp cho Akane, khẽ nói:
-Vật có duyên gặp người.
Akane chưa hiểu ý nghĩa câu nói đó. Nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ vì đã chọn được món đồ cho sinh nhật papa.
Khi Akane, Mikane và Jun bước ra khỏi cửa hàng, cũng đã tầm trưa. Dòng người qua lại đông đúc hơn hẳn lúc trước.
-Chúng ta tìm chỗ nào ăn thôi ! Chị đói bụng rồi.
Akane quay đầu lại, đã không thấy hai đứa nhóc kia đâu. Xung quanh toàn người và người, chỉ nhìn thôi cũng hoa mắt, nói chi đến tìm kiếm.
Giữa lúc đó, tay của Akane bị ai đó nắm lấy. Cô giật mình quay lại. Nụ cười của Rukio rực rỡ như ánh ban mai chiếu rọi.
-Thật trùng hợp ! Lại gặp em ở đây.
-A. Em bị lạc mất Mikane và Jun rồi. Không rảnh nói chuyện với anh.
-Anh mới thấy tụi nó vừa nãy. Tụi nó nhờ nhắn lại là công chuyện xong rồi nên tụi nó đi trước.
-Cái gì ?!?! -Akane thiếu nước hét lên.
-Xem ra em bị bỏ rơi nhỉ ? -Rukio cười cười.
Mặt Akane xám xịt. Mây đen u ám trên đầu. Rukio liền choàng tay qua vai Akane, bảo:
-Bọn mình kiếm chỗ nào ăn đi.
-Em không đó…i….
Câu nói còn chưa xong thì chiếc dạ dày phản chủ đã kêu réo om sòm. Rukio cười nói:
-Cái dạ dày của em thành thật hơn em nhiều.
Akane cúi đầu không nói. Trong lòng ước chi có cái hố thật sâu để nhảy xuống cho rồi.
Rukio dắt Akane đến một quán ăn nhỏ nhưng sạch sẽ. Anh gọi hai tô mì ramen.
Điện thoại Rukio rung nhẹ báo tin nhắn đến.
(Jun) : Em đã làm theo yêu cầu của anh. Phần còn lại tự anh lo liệu nha. Chúc may mắn *mặt cười đểu*
(Rukio) : Chú làm tốt lắm. Anh với chú coi như huề. Không ai nợ ai.
Rất nhanh hai tô ramen được mang ra. Làn khói mỏng bốc lên từ váng nước lèo. Những sợi mì dài nuột nà nằm gọn trong tô, cuốn lấy những miếng thịt xắt mỏng. Mùi thơm cuộn lên khiến Akane nuốt nước bọt ực một cái.
Akane xách đũa lên ăn. Rukio cười bảo :
-Từ từ thôi kẻo nghẹn.
Akane vẫn tập trung vào chuyên môn ăn mì. Một lúc sau Rukio hỏi:
-Anh nghe nói em gái em đang hẹn hò với nhóc Jun ?
-Uhm.
-Vậy chắc em sẽ hơi buồn nhỉ ?
Akane đang ăn, nghe nói vậy thì sững lại một chút.
-Mấy người đang yêu thì chỉ nhìn thấy người yêu của mình thôi. Chẳng để ai khác trong mắt nữa.
-Uhm.
Rukio thổi thổi mấy cọng mì cho nguội, rồi bỏ vào miệng. Vừa nhai vừa ra chiều suy nghĩ. Cuối cùng anh phán một câu:
-Hay là em cũng hẹn hò với anh đi cho đỡ buồn.
Akane chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu:
-Anh thích làm người thay thế đến vậy à ?
-Ý em là sao ? -Rukio nhướng mày hỏi lại.
-Em thừa nhận khoảng thời gian này em có chút cô đơn. Cũng có chút ganh tị khi Mikane chỉ lo hẹn hò mà quên mất bà chị này. Nhưng như vậy không có nghĩa là em sẽ dùng anh để thay thế vào chỗ trống trong ngày của em.
Rukio cốc vào đầu Akane khiến cô kêu khẽ một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu.
-Đồ ngốc. -Anh buông tiếng thở dài. -Là anh thích ở cạnh em. Cho nên, những lúc em cô đơn, hãy gọi cho anh. Được chứ ?
Ngay lúc đó, có hai vị khách mới bước vào quán. Rukio đột nhiên hồ hởi vẫy vẫy tay:
-Bên này ! Anh Levi ! Rita !
Hai người kia tiến lại bàn của Rukio. Anh liền giới thiệu:
-Akane, em gặp anh Levi lần trước trong quán game, còn nhớ chứ ?
Akane gật đầu.
-Còn cái con nhỏ bạo lực đứng bên cạnh ảnh là Rita, bạn gái kiêm vợ sắp cưới của anh Levi.
Rita quất luôn chiếc túi xách lên đầu Rukio, gằn giọng:
-Cậu bảo ai bạo lực hả ?
-Không đúng sao ? -Rukio cười gian. -Cậu vừa chứng minh tức thì đó thôi.
-Hừ. Tớ tưởng cậu thuộc dạng người thích bị ngược đãi. Chẳng phải cô bạn gái bé nhỏ của cậu cũng là Đại tỷ của một trường trung học còn gì.
-Không phải đâu chị ! -Akane lập tức chống chế. -Em chỉ là Hội trưởng Hội học sinh thôi. Đại tỷ gì đó là do mấy đứa cùng trường kêu bậy.
Rita hướng mắt nhìn về phía cô bé ngồi cạnh Rukio. Giương mặt thật dễ thương, thật chẳng có chút gì đáng sợ như lời đồn của Rukio.
Rita mỉm cười ngồi xuống đối diện Akane.
-Vậy em là Akane ? Chị được nghe rất nhiều chuyện về em nha. Nào là “nữ hùng cứu mỹ nam”, nào là “chiến thần sân bóng rổ”…
Những chuyện Rita nhắc đến khiến Akane ngại đến mức chỉ muốn lật tung bàn, đá vỡ cửa sổ, phi thân ra ngoài bỏ trốn.
-Hồi đó em tưởng anh Rukio không có khả năng tự vệ. -Akane lí nhí.
-Phải ha. -Rita đánh bàn cái bốp. -Bản mặt của tên đó thực hiền lành ngây thơ, khiến cả chị ban đầu cũng bị lừa. Hoá ra là cáo đội lốt thỏ.
Rukio bẻ tay răng rắc, nhìn Rita với ánh mắt hình viên đạn.
-Muốn đánh nhau tại đây à ?
-Đằng ấy thích thì đây chiều. Nhào zô !!!
Levi lúc này mới lên tiếng:
-Anh đói.
Rita lập tức quên luôn lời thách đấu, rối rít gọi bồi bàn yêu cầu món ăn.
Khoé môi Rukio cong nhẹ. Tuy sắc mặt Levi chẳng chút thay đổi, vẫn lạnh lùng khó ưa nhưng Rukio biết tỏng trong lòng Levi đang vui vẻ.
Sau một hồi nói chuyện Akane biết được Rukio và Rita là bạn cùng khoá trong trường đại học. Hai người bọn họ giống như nước với lửa. Một kẻ chuyên chọc phá người khác, một kẻ chuyên bị chọc phá. Một người lắm mưu nhiều mẹo, người kia lại ngay thẳng thật thà. Vậy mà bọn họ lại rất thân với nhau.
Cũng nhờ Rukio mà Rita và Levi gặp gỡ nhau. Nghe nói thuở ban đầu cũng lắm gian truân. Khi mọi người nhắc lại chuyện cũ, anh Levi chỉ ngồi nhấm nháp cafe như thể câu chuyện chẳng dính dáng gì đến mình.
-À, cuối tuần sau tớ với anh Levi định đi ra đảo Châu Âu hai ngày một đêm. Hay là mọi người cùng đi cho vui ?
-Cuối tuần sau em rảnh không ? -Rukio quay sang hỏi Akane, ánh mắt chờ đợi.
Akane cảm thấy thật khó xử. Nghĩ xem với tính cách của Rukio ở lại qua đêm như vậy anh có thể làm ra những chuyện gì ? Akane lắc lắc đầu xua đi mấy cảnh 18+ ra khỏi trí tưởng tượng.
Rukio cười xoà, ghé sát tai Akane thì thầm:
-Đừng bảo em đang nghĩ đến những chuyện đen tối nhé !
-Không có. -Akane một mực phản bác.
-Hay là thế này, rủ cả Mikane và Jun đi cùng ?
-Em phải hỏi tụi nhóc đã.
-Không cần hỏi đâu. Anh chắc chắn bọn nhóc sẽ đi.
Rukio vui vẻ vắt tay ra thành ghế, môi nở nụ cười đắc thắng.
-Quyết định vậy nhé ! Chúng ta gặp ở bến tàu lúc 9 giờ sáng, được chứ ?
Mọi người nhanh chóng bàn xong kế hoạch cho ngày hôm đó. Akane thầm cảm phục tốc độ làm việc mau lẹ của họ. Phải chăng đó là một phần tính cách của những người học trong Học viện Cảnh sát ?
Trên đường về, Akane không ngừng lo lắng cho chuyến đi tuần sau. Khi Rukio thả cô trước cửa, Akane còn chẳng phản ứng trước câu nói đùa của Rukio. Anh liền kéo cô sát vào người mình. Hơi thở của anh phả qua tai cô nóng nóng, nhột nhột:
-Em mà cứ lơ đễnh như thế, anh sẽ tranh thủ lợi dụng cơ hội đó.
Akane chống tay vào ngực Rukio, gắng đẩy anh ra. Rukio cười, hôn nhẹ lên má Akane rồi buông cô ra. Đến khi xe của Rukio đi khuất, Akane mới bước vào nhà.