Akane ngồi nhìn chăm chăm lên cánh cửa, nơi có dán chi chít
những mảnh giấy ghi chú công thức. Hai tay siết chặt lấy ống
quần. Biểu hiện gương mặt vô cùng căng thẳng.
-Chị Hai !!! -Giọng Mikane í ới bên ngoài- Chị tính ngồi trong đó đến bao giờ ?
-Chút… nữa…thêm chút nữa thôi…!!!
-Không được!!! Em mắc lắm rồi!!!
-Dùng cái dưới lầu đi…
-Papa đang dùng.
-Vậy đi mà giục papa ấy!!! Cái con bé này! Đi vệ sinh mà cũng không được yên!!! – Akane bực mình hét toáng lên.
…
Akane bị một chứng bệnh kinh niên đó là mỗi khi cô nàng căng thẳng
quá độ thì sẽ bị táo bón. Mà không phải loại táo thông thường, cái sự
tình này kéo dài những vài ngày cho đến khi cô nàng qua khỏi cơn lo
lắng.
Mà bài thi ngày mai chính là nỗi lo bự nhất từ khi Akane chui ra khỏi bụng mẹ.
…
Ngược lại với Akane, tuyển thủ Jun trước ngày ra trận còn đang bận…chơi đá banh trên màn hình phẳng.
Bên cạnh cậu chủ nhỏ là một bàn thức ăn phong phú được đầu bếp tính
toán cẩn thận tỉ lệ các chất dinh dưỡng, đảm bảo cung cấp đầy đủ năng
lượng và dưỡng chất cho não bộ hoạt động.
Nhưng cậu chàng mải chơi đến độ quản gia e hèm tiếng thứ mười cậu mới tạm buông đầu Ps4 xuống mà ăn lấy lệ.
…
Tame nằm duỗi chân trên chiếc ghế trường kỷ dài, cuốn sách chụp lên
mặt. Một chuỗi âm thanh thần thánh đều đều phát ra từ cuốn sách. Làm
thiên tài quả có cái sướng của thiên tài. Nghỉ ngơi ăn chơi thì nhiều
hơn người khác, nhưng điểm số vẫn cao chót vót trên ngọn cây.
…
Hokkai một mình trong phòng tập boxing. Những cú đấm mạnh mẽ chuẩn
xác dội vào bao cát thành tiếng bùm bụp chắc gọn. Mồ hôi từ hai bên thái dương rơi toong toong trên sàn. Ánh mắt chuyên chú như của một tay đấm
bốc nhà nghề thực thụ.
…
Tora gấp sách lại, đứng dậy vươn người vài cái. Tiếng xương kêu răng
rắc do ngồi học liền tù tì mấy tiếng. Cậu chàng thả người lên giường,
vừa nhắm mắt lại định ngủ thì tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn
vang lên.
Tora với tay túm lấy diễn thoại. Trên màn hình là dòng tin nhắn: “Chúc ngủ ngon. Ngày mai hãy cùng làm bài thật tốt nhé!”
Tora khẽ mỉm cười. Cảm giác được quan tâm quả là rất dễ chịu. Cậu
chàng thực muốn gọi điện cho người kia. Ngón tay cái cứ lưỡng lự giữa
hai cái nút: gọi và trả lời sms. Cuối cùng thì khát vọng trẻ trâu đã
phải nhường chỗ cho cái đầu lạnh.
Tora nhắn trả lời chỉ vỏn vẹn 3 chữ “Uh. Ngủ ngon.”
***
[Buổi sáng ngày thi đầu tiên]
Khi các học sinh đã yên vị trong phòng thi, một chiếc xe hơi 12 chỗ
từ từ tiến vào sân trường. Cửa xe mở ra, 12 vị giám thị trong đồ vest
đen bước ra, lạnh lùng tiến vào trong khu lớp học.
Tora và Jun trời xui đất khiến thế nào lại bị xếp chung một phòng
thi, ngồi hai bàn cạnh nhau. Một tên thì gục lên bàn tranh thủ ngủ trước khi giờ thi bắt đầu, một tên thì gác chân lên bàn ngồi đọc lại tài
liệu.
Giám thị A bước vào phòng. Vị giám thị này thực ra tuổi đời còn khá
trẻ. Tuy nhiên gương mặt gầy gò và kiểu tóc nghiêm túc khiến anh ta nhìn như một ông giáo trung niên khó tính.
-Chào các em. tôi là người phụ trách phòng thi số 4 ngày hôm nay. Các hình thức quay cóp, trao đổi hay chép bài của nhau đều bị nghiêm cấm
tuyệt đối. Nếu để tôi phát hiện ra gian lận, em đó sẽ bị tước quyền làm
bài và bị đuổi ra khỏi phòng thi ngay lập tức. Mọi người rõ rồi chứ ?
Không ai đáp trả. Đến cả muỗi cũng chẳng buồn vo ve.
Vị giám thị A đang cố tỏ ra oai phong, bị tình cảnh này làm giảm mất
50% hào khí. “Đúng là cái trường cá biệt !” -Vị này thầm nghĩ.
Dường như không chịu thua, anh ta tiếp tục hắng giọng hỏi lại lần nữa, to hơn, dõng dạc hơn:
-Đã rõ rồi chứ ?
Vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Đến lúc này đã hết giữ được bình tĩnh, vị giám thị A đập bàn quát lớn:
-Tại sao các em không trả lời tôi ? Các thầy cô trường này dạy học
trò kiểu gì đây ?!?! Một chút lễ độ cũng không có. Thứ như thế này mà
cũng được gọi là học sinh à ?
-Thưa thầy…-Một tiếng nói vang lên.
Tất cả mọi tầm mắt đều hướng về cuối lớp. Tora trưng ra bộ mặt không thể nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào đối phương.
-Thầy tính khi nào mới cho làm bài thi ? Đã trễ 5 phút so với giờ quy định chung. Thầy sẽ bù thêm giờ cho tụi em chứ ?
Vị giám thị kia chột dạ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Quả là đã trễ 5
phút. Nãy giờ mải mê ra oai, anh ta quên mất giờ phát bài thi. Bị học
sinh bắt bẻ lại, anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
“Được lắm, cái thằng nhóc cao kều cuối lớp kia. Cứ đợi đấy. Ta sẽ
canh gác nhà ngươi thật kỹ. Để xem cái thứ học sinh cá biệt thì làm được gì nếu không quay cóp.”
…Tíc..tắc…tích…tắc…
Thời gian dần trôi đi. Cả phòng thi yên ắng, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy.
Tora bình thản giải quyết lần lượt các câu hỏi. Trong khi đó, Jun
đang bí lù trước câu hỏi số 17. Cậu chàng liếc liếc mắt qua bên cạnh.
Câu số 17 Tora chọn đáp án B. Jun hí hửng khoanh tròn ngay chữ B. Được
một lúc, Jun lại bị tắc ngay câu số 33. Cậu chàng lại sử dụng nhãn thuật đẳng cấp cao để nhìn trộm đáp án của Tora. Cứ vậy mà bình yên qua ải
những 5 lần. Đến lần thứ 6 thì vị giám thị lù lù xuất hiện hay bên cạnh.
Vị giám thị dùng thước gõ lên mặt bàn cái bốp, khiến cả lớp giật
mình. Nhưng mà, lạ thay vị giám thị kia không phải gõ lên mặt bàn Jun,
mà là bàn của Tora.
-Em học sinh này, tôi cảnh cáo, nếu còn tiếp tục cho bạn kế bên coi bài thì tôi sẽ tịch thu bài làm của em ngay lập tức.
Tora ngước mắt nhìn thái độ đầy đe dọa của giám thị, rồi lại nhìn
sang bên cạnh. Jun vẫn cúi đầu vờ chăm chú làm bài, coi như ta đây vô
tội không biết giám thị đang nói cái gì.
Trong khi giám thị vẫn đang diễn vai “ông giáo nghiêm túc khó tính”
thì Tora đột nhiên đứng phắt dậy. Hành động đó cùng với cơ thể cao lớn
che cả ánh sáng khiến vị giám thị kia giật mình, bỗng dưng thấy hồi hộp
như thể chính anh ta là học sinh bị giám thị bắt gặp khi đang quay cóp.
Tora chẳng nói chẳng rằng, xách đống giấy làm bài và bút viết đi thẳng một mạch lên bàn giáo viên ngồi.
-Em làm cái gì vậy hả?
-Nếu em ngồi ở đây thì sẽ chẳng cho ai coi bài được nữa. Đúng chứ,
thưa thầy giám thị ? – Tora trả lời với ánh nhìn sắc bén chiếu thẳng vào vị giám thị A.
“Cái thằng nhóc đó, ánh mắt thật đáng sợ. Nó có phải là học sinh
không vậy.” -Giám thị A nghĩ thầm. – “Tốt nhất đừng nên gây chuyện với
nó.”
Thế là Tora ung dung một mình một cõi ngồi làm bài trên bàn giáo
viên, để lại Jun ấm ức xoay sở một mình dưới kia. Jun thầm chửi trong
bụng “Tên Tora chết bầm, ích kỷ, xấu xa. Cho nhòm bài một chút có chết
ai đâu.”
***
[Ngày thi thứ hai]
Môn Lịch sử là thứ mà Akane kinh hãi nhất. Những cái tên và mốc thời gian cứ nhảy
loạn xạ trong đầu cô nàng. Cái tên nào đọc đến nghe cũng quen quen, rõ
ràng có học qua rồi nhưng lại chẳng nhớ rõ là trong thời đại nào và bọn
chúng làm chức vụ quái quỉ gì.
Akane liền quay sang Tame cầu cứu với cái ánh mắt của một con mèo
hoang lạc đàn trông đến tội nghiệp. Giám thị B của bọn họ là một cô giáo nghiêm nghị trong bộ vest đen. Tame khẽ thở dài, gỡ kính xuống, dịch
bài làm sát mép bàn, rồi cầm tờ đề thi tiến lại gần giám thị.
-Thưa cô, có vài câu hỏi em chưa rõ lắm, không biết cô có thể giúp em giải thích một chút ?
Vị giám thị giương ánh mắt khó tính nhìn Tame, lạnh lùng hỏi:
-Câu nào ?
-Là câu số 4 này.. -Tame khẽ nhích lại gần cô ta. Khoảng cách gần gũi khiến cho vị giám thị bắt đầu có chút bối rối. Nhưng ánh mắt sắc bén
vẫn bao quát toàn bộ phòng học.
-Cô dùng loại nước hoa gì vậy ? -Tame khẽ thì thào. – Mùi thơm của nó tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất ngọt ngào.
Lần này thì vị giám thị kia không thể không ngước nhìn Tame với hai gò má hơi ửng hồng.
-Chỉ là một loại bình thường thôi…
-Em lại không nghĩ nó bình thường. Thực sự mùi hương rất quyến rũ, giống như chủ nhân của nó vậy..-Tame tiếp tục thì thào.
-Em…em cứ nói quá lên. -Vị giám thị càng lúc càng bối rối trước những lời mật ngọt của Tame. Khi cô ta cố dịch sang bên một chút để tránh sự
gần gũi quá mức thì Tame lại nhanh chóng áp sát. Thứ duy nhất bây giờ cô ta có thể nhìn thấy là vầng ngực rộng của cậu học sinh này.
Giám thị B không hề biết rằng tất cả chỉ là chiêu trò mỹ nam kế của
tên Hội Phó ranh mãnh, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý, tạo cơ hội cho Hội
Trưởng đáng thương kia chép bài lia lịa.
***
[Ngày thi cuối cùng]
Tiếng chuông kết thúc bài thi cuối cùng vang lên cũng là lúc các
phòng học như rung chuyển bởi tiếng hò reo. Tài liệu, sách, giấy nháp…bị tung lên hỗn loạn trong không khí. Các vị giám thị cũng bó tay trước
tình cảnh hỗn loạn. Những kẻ ở lầu một lập tức phóng người qua cửa sổ
chạy ra sân trường. Những đứa ở tầng cao hơn thì đu tay vịn cầu thang mà trượt xuống tầng dưới, hòa cùng đám đông. Từ các ô cửa sổ, giấy trắng,
giấy màu, giấy nháp bay tung tóe xuống sân. Cả trường giống như có lễ
hội, ai nấy đều tưng bừng hớn hở mặc kệ kết quả vẫn còn chưa có.
…
Cả nhóm của Akane tập trung tại quán cafe Gió Mới để ăn mừng kỳ thi kết thúc.
Jun hút một mạch cạn ly nước, rồi ngửa đầu dựa lên thành ghế, thở hắt ra.
-Phù, cuối cùng cũng xong. Cứ như là mới được ra tù ấy.
-Cậu từng ngồi tù rồi hay sao mà biết cảm giác giống nhau ? -Tora vặn lại.
-Anh đây không nói chuyện với chú. Đừng có xen vào, cái đồ ích kỷ, xấu bụng, keo kiệt.
-Thế vẫn đỡ hơn thể loại không biết làm rồi đi coi lén bài người khác.
-Cái tên kia !!! Đừng tưởng mình giỏi rồi làm phách. Chưa biết ai hơn ai đâu.
-Để xem, đến lúc có kết quả rồi sẽ biết ai hơn ai.
Hai tên nhóc cứ thế mỗi người một câu, cãi qua cãi lại. Chỉ tội
Mikane ngồi ở giữa hứng chịu bom đạn từ hai phía. Hokkai thì vẫn như cũ, mặc kệ chiến tranh thế giới thứ 3 có xảy ra đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến thế giới bánh ngọt ngay trước mặt.
Hazumi khều khều Akane, hỏi khẽ :
-Chị không can hai người đó à? Nhỡ họ nóng lên đánh nhau thì sao ?
-Kệ tụi nó. Hai tên trâu bò đó có đánh nhau cũng không chết được đâu
mà. -Akane bình thản trả lời trong khi tay không ngừng bấm điện thoại.
-Lại nhắn tin cho gấu à ? -Tame đột nhiên cắt ngang.
-Ờ. Anh Rukio nói chút nữa sẽ ghé qua.
-Thế à. -Tame buông một câu thờ ơ, nhưng ánh mắt lại có gì đó phức tạp.
…
Vài phút sau, quả thực Rukio xuất hiện. Cả đám liền choáng váng toàn tập.
Rukio bảnh bao phong độ ngày nào biến đâu mất, thay vào đó là một ông chú râu ria lởm chởm, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm.
-Anh mới từ cái ổ nào bước ra vậy ? -Jun là người hỏi trước tiên sau vài giây đứng hình vì sốc.
-Anh gia nhập hội vô gia cư à ? -Tora tiếp lời.
-Là vừa bị cưỡng bức hay cướp giựt ? -Tame kéo kính xuống nhòm nhòm một lượt từ trên xuống dưới.
-Hahaha…-Rukio cười rộ lên. Mấy ngón tay anh luồn vào tóc quào quào
vài cái. – Cả tuần nay phải theo dõi tội phạm nên anh không có thời gian chăm sóc bản thân. Nhưng mà…anh thấy cũng đâu có tệ lắm, sao mấy chú
làm quá lên thế ?
-Vậy là cả tuần rồi anh chưa tắm ? -Akane giờ mới có thể mở miệng.
-Tuần này tắm rồi mà. Đây em ngửi thử đi. – Rukio xáp lại gần Akane, dí dí ngực vào sát mũi cô nàng.
Akane la oai oái, dùng hết sức đẩy Rukio ra. Còn Rukio lại cười rất sảng khoái với trò đùa này.
Cái bàn của bọn họ đã ồn nay càng ồn hơn. Khách ở những bàn khác bắt
đầu nhìn lại phía này. Tora tinh ý, ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng.
Rukio ngồi phịch xuống, với tay lấy cốc nước trên bàn của Akane định
tu một hơi hết sạch, liền bị Akane giằng lại. Hai bên cứ thế tranh qua
tranh lại một ly nước. Người trong cuộc thì thấy ngọt ngào, người ngoài
cuộc thì thấy ngứa cả hai con mắt.
Jun hắng giọng.
-Hội Trưởng, bọn em đâu phải vô hình, ngồi chình ình ở đây nè.
Akane quăng cho Jun cái nhìn tên lửa, cao giọng hỏi:
-Thế những lúc ở nhà, chị cũng thành người vô hình trước mặt hai đứa còn gì ?
Nghe thế Jun im luôn, còn Mikane chỉ biết cúi đầu tập trung uống nước.
-Còn tụi em nữa ! – Đến lượt Tora lên tiếng.
Rukio nghe thế, liền nở nụ cười thần thánh của anh ấy, đáp trả lập tức :
-Chú đừng ghen tị, có bạn gái rồi biết đâu chú còn mùi mẫn hơn thế này?
Nói xong thì Rukio hướng ngay tầm nhìn vào Hazumi khiến cô bé đỏ mặt cúi thấp đầu chẳng dám ngước nhìn ai.
-Em họ anh cái gì cũng được, chỉ mỗi tội hay mắc cỡ. Thằng nhóc nào mà muốn tán nó phải mạnh dạn một chút mới được.
Trong khi cả đám đang rôm rả thì một bóng người tiến lại gần chỗ Hazumi.
-Cuối cùng cũng gặp được em. -Người này lên tiếng.
Hazumi ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt nâu trong suốt dịu dàng. Đôi mắt đã từng chứa cả thế giới của cô trong đó.
-Lucas…vì sao anh lại ở đây ? – Khó khăn lắm Hazumi mới cất nên lời.
(Chú thích: Bạn đọc không nhớ tên Lucas này là ai thì đọc lại chap 27
nhóe)
-Anh đến tìm em. Chúng ta nói chuyện một chút được không ?
-Này anh bạn kia. -Rukio nãy giờ phởn phơ cười giỡn, vừa nhìn thấy
Lucas, sắc mặt liền đanh lại. -Hazumi nhà anh không có gì phải nói với
cậu hết, tốt nhất là biến ngay và luôn đi.
-Hazumi, chỉ 5 phút thôi. Làm ơn !
Đôi mắt màu nâu từng nhìn Hazumi trìu mến dịu dàng, nay trở nên thẫm
hơn, vương đầy nỗi u uất. Hazumi là loại người nếu thấy một con mèo bị
bỏ rơi trên đường, sẽ vì thương xót mà nhặt về nuôi. Nếu xem một đoạn
phim cảm động, sẽ khóc đến mức xài hết cả cuộn khăn giấy. Thế nên, trong tình huống
hiện tại, dù không cảm thấy thoải mái đi chăng nữa, Hazumi vẫn không thể phớt lờ ánh mắt van nài kia.
-Chỉ 5 phút thôi ?
-Uh, chỉ 5 phút thôi, anh hứa.
Tora khẽ liếc nhìn bóng lưng Hazumi theo Lucas rời đi, trong lòng nổi lên sự khó chịu không thể lý giải.
Tiếng kim đồng hồ dường như to hơn mọi ngày. Tora có thể nghe rõ tiếng tích tách rành rọt của nó giữa không gian ồn ã.
-Hơn 5 phút rồi…-Tora lầm rầm.
-Chú nóng ruột thì cứ ra ngoài đó xem. – Rukio nhét một thìa kem to bự vào miệng, vừa nhai vừa nói.
Tora không trả lời. Mấy ngón tay đan vào nhau, hết co rồi lại duỗi.
Cuối cùng hết chịu nổi, anh chàng đứng phắt dậy, lúng túng biện minh:
-Em đi làm điếu thuốc.
Rồi Tora bước nhanh ra cửa. Hokkai cũng toan đứng dậy, tính đi ké
miếng thuốc với thằng em, liền bị Jun giựt lại ngồi phịch xuống ghế.
-Anh đúng là đầu đất mà. Đi theo làm bóng đèn à ?
-Bóng đèn gì ? Anh muốn ra ngoài hút thuốc.
-Ây…đúng là Hokkai ngốc. – Akane thở dài. -Cậu nghĩ thằng nhóc ấy đi hút thuốc thiệt à ?
-Nó bảo thế còn gì.
Lần này cả đám cùng thở dài. Cái loại đầu đất thế này sao lại thoát được kiếp FA ? Quả là phép màu đã xảy ra.
…
Tora vừa ra đến ngoài cửa, liền chứng kiến cảnh giằng co giữa Hazumi và Lucas.
-Anh không tin. Em vẫn còn tình cảm với anh. Em chỉ là đang giận hờn thôi, phải không ?
-Hoàn toàn không. Tại sao em phải giận hờn chứ ?
-Vì Yoko, em giận anh đã hẹn hò với Yoko. Nhưng anh đã nhận ra lỗi
lầm của mình và chia tay cô ấy rồi. Hazumi, hãy cho anh một cơ hội để
làm lại từ đầu. Được không em?
Lucas kiên quyết ôm Hazumi vào lòng trong khi cô bé gắng thoát ra.
Tora cảm thấy khí nóng bốc đầy đầu. Cậu bước nhanh về phía hai người,
lớn tiếng:
-Buông Hazumi ra !
Vừa nhìn thấy Tora, Lucas có vẻ giật mình buông lỏng tay, Hazumi nhân cơ hội đó thoát ra, chạy về phía Tora.
-Lại là cậu. -Lucas cau mày, đưa tay vuốt mớ tóc bồng bềnh ra phía
sau. -Lần trước cậu cùng Hazumi diễn kịch, tưởng tôi không biết sao. Đây là chuyện giữa hai người bọn tôi, người ngoài như cậu đừng có chen vào.
Tora nở nụ cười đầy thách thức, nói :
-Tôi vẫn chen vào đấy. Anh làm được gì ?
Lucas hướng tầm mắt tha thiết về phía Hazumi.
-Em nói đi, anh phải làm gì để khiến em hết giận ?
-Lucas, chúng ta thực sự đã kết thúc rồi, tại sao anh không hiểu ?
-Anh không hiểu ! Anh không tài nào hiểu được !! – Lucas vò đầu khổ
sở. – Anh yêu em, em cũng yêu anh. Tại sao chúng ta không thể làm lại
chứ ?
Lucas tiến gần về phía Hazumi. Cô liền nép ra phía sau Tora để lẩn tránh.
-Anh đừng cố chấp như vậy ! Chẳng phải em đã nói là không còn quan tâm đến chuyện trước đây nữa?
-Không đúng. Anh rất hiểu em mà. Em không phải loại người dễ dàng quên đi chuyện quá khứ như thế. Trừ phi…
Lucas sựng lại. Ánh mắt phảng phất nét đau khổ.
-Trừ phi em đã thích ai khác.
Tora cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp. Hơi thở phả vào sau lưng cậu dường như cũng nặng nề hơn.
-Hazumi, em nói đi. Em đã thích ai khác phải không ?
Lucas lao đến nắm lấy cổ tay Hazumi lắc lắc. Tora lập tức túm lấy
cánh tay Lucas, siết mạnh. Vì quá đau nên cuối cùng Lucas đành buông
Hazumi ra.
…
Trong khi cuộc tranh giành đang hồi gay cấn thì ở phía cột điện cách đó không xa, có mấy cái đầu đang lấp ló.
-Này, tránh cái đầu ra Jun, chị ứ nhìn thấy gì cả.
-Được rồi, từ từ em tránh, đừng có đẩy.
-Auchh…cậu huých vào lưng anh đó !
-Hokkai im lặng đi và đừng có tì khuỷu tay lên vai tôi.
Akane vừa lườm Rukio vừa để ngón tay lên miệng nhắc nhở anh trật tự.
Rukio khẽ nhếch khóe môi, lại gần kê cằm lên vai Akane rồi ung dung coi
tiếp màn kịch gay cấn đằng xa.
…
Lucas gặp phải sự cản trở của Tora thì trở nên cáu gắt.
-Chẳng phải tôi đã nói chuyện này không liên quan đến cậu, đừng có xen vào rồi sao ?
-Chuyện của Hazumi đương nhiên liên quan đến tôi. – Tora gằn giọng.
-Hừ. Cậu cho rằng mình là gì của Hazumi ? Chỉ mới giả bạn trai một lần thôi, đừng quá hoang tưởng.
Tora siết chặt nắm đấm. Cậu thực sự muốn đấm vỡ mặt cái tên kiêu ngạo kia. Nhưng bàn tay Hazumi níu chặt lấy tay cậu. Cô bé sợ xảy ra đánh
nhau trước cửa quán, sẽ không có lợi cho Tora chút nào. Nhưng Lucas cứ
tiếp tục bức bách cô bé nói ra có phải cô đã thích người khác rồi không. Cơn thịnh nộ này của Lucas, cô chưa từng thấy bao giờ. Trước đây, cho
dù cô có nhõng nhẽo thế nào, Lucas cũng vẫn dịu dàng, chiều chuộng cô.
Lucas bây giờ thật lạ lẫm, cũng thật đáng sợ. Hazumi chỉ dám nép sát vào lưng Tora mà run rẩy.
-Dừng lại ở đây đi !!! – Tora hét lên. -Anh đang làm Hazumi sợ đó. Anh không thấy sao ?
Lucas sựng lại. Đúng là trong vài giây anh đã không làm chủ được bản
thân. Anh tự hỏi mình bị sao vậy? Lúc gặp được Hazumi, anh tràn đầy tự
tin biết bao. Anh tin là một người hoàn hảo như anh đã mở miệng nối lại
tình cảm xưa thì chắc chắn Hazumi sẽ đồng ý. Cái tự tôn của anh quá lớn
để chấp nhận lời từ chối thẳng thừng từ Hazumi.
Thêm nữa, cô bạn gái bé nhỏ ngày xưa luôn nép vào lòng anh mong chờ
sự che chở, nay lại trốn sau lưng một thằng con trai khác. Anh không cam tâm. Anh không thể chấp nhận sự thật này.
-Được rồi…có lẽ em cần thời gian suy nghĩ. Anh sẽ chờ…
Nói xong, Lucas khẽ thở dài rồi quay lưng rời đi. Trước đó, còn bỏ lại một câu : “Lần khác sẽ tới kiếm em.”
…
Lucas đi khuất rồi, Hazumi bắt đầu khóc tức tưởi. Đôi vai bé nhỏ run
lên bần bật. Tora có thể cảm thấy lưng áo mình thấm ướt. Cậu quay người
lại, dùng cả hai tay ôm lấy mặt Hazumi. Đôi mắt to ngấn nước, một cái
chớp mắt là hai hàng nước trong suốt lại rơi dọc theo gò má. Tora nhẹ
nhàng lấy ngón cái quệt đi chúng. Hai người đang ở rất gần, mắt đối mắt.
…
Cái đám làm chuyện lén lút nín thở theo dõi diễn biến.
-Hôn đi, hôn đi. -Có tiếng thì thào.
-Em cá là sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Cái tên chết nhát đó… – Jun lên tiếng.
-Ồ, chú đang tự nói bản thân đấy à ? – Rukio châm chọc. – Anh đã nghe kể về mối tình thầm lặng 3 năm của chú.
-Hội trưởng…-Jun rít qua kẽ răng. – Chị được lắm.
-Chị đâu có bịa chuyện ? -Akane cười gian tà đáp trả.
…
Trở lại với cặp đôi kia, trong không khí hồi hộp nghẹt thở, Tora dần
cúi đầu sát hơn nữa. Hazumi nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một.
Nhịp đập ngày càng nhanh hơn, gấp gáp hơn, tưởng chừng như sắp nổ tung
trong lồng ngực.
Tora cũng cảm thấy mạch máu như đang bị đun sôi. Từng ngón tay đến cả cổ lẫn mặt đều nóng ran. Hơi thở của cậu cũng nóng rừng rực như phát
sốt.
Đến khi môi hai người chỉ còn cách nhau một chút xíu nữa thôi thì…Hazumi bất ngờ nấc lên.
…
Cơn nấc cụt đến bất ngờ phá bĩnh tất cả. Cái đám lén lút đằng xa đồng thanh thở hắt ra “Aii, tiếc quá !” . Người trong cuộc thì khỏi nói, còn tiếc hơn đến 100 lần. Hazumi cố gắng bịt miệng ngăn tiếng nấc. Nhưng
không tài nào dừng lại được. Tora liền kéo Hazumi bước nhanh trở lại
quán, một ly nước sẽ giải quyết được vấn đề này.
Khi về đến chỗ ngồi, hai người vì lo lắng chữa cơn nấc mà không nhận
ra thái độ kỳ lạ của đám người kia. Kẻ nào cũng tỏ vẻ bận rộn làm
một-cái-gì-đấy. Nhưng thực ra lại chẳng làm cái gì cả. Gương mặt thì ngu ngơ vô số tội nhưng ánh mắt lại láo liên bất chính.
***
Buổi tối, đang cuộn mình trong chăn, Hazumi lại bật dậy với lấy điện
thoại trên bàn. Cô bé định nhắn tin cho Tora. Cô bé muốn nói cho cậu ấy
biết Lucas đã đúng khi nói cô thích một người khác. Nhưng khi còn đang
xóa đi viết lại dòng tin, thì một tin nhắn mới hiện ra. Là Tora gửi.
“Hazumi, đừng quá lo nghĩ chuyện hôm nay. Tớ sẽ đảm bảo không để cái tên đó lảng vảng quanh trường, nên cậu cứ yên tâm.”
“Cám ơn về hôm nay, Tora. Tớ xin lỗi vì đã đem lại phiền phức cho cậu.”
“Hazumi, tớ chỉ thắc mắc…lúc Lucas hỏi cậu đã thích ai. Chuyện đó là thật?”
Hazumi đọc xong tin nhắn, nín thở hết vài giây.
Trả lời sao đây ? Có nên nói cho cậu ấy biết ?
“Thật.”
Tora đọc cái tin có vỏn vẹn một chữ đó, cảm thấy tim muốn ngừng đập.
“Tớ có biết người đó không ?”
“Có.”
“Cùng trường sao ?”
“Uhm.”
“Cùng lớp à?”
“Không.”
“Cùng khối à?”
“Uhm.”
(Mấy cái tin nhắn qua lại dường như kéo dài hàng thế kỷ.)
“Cậu thích hắn ở điểm nào?”
“Tớ cảm thấy an toàn khi ở cạnh cậu ấy.”
“Hắn giỏi đánh nhau không?”
“Có.”
“Bằng Jun không?”
“Chắc cỡ đó. Tớ không chắc. Tớ chưa thấy cậu ấy đánh nhau bao giờ.”
“Hazumi !!! cậu chưa từng thấy hắn đánh nhau thì sao biết hắn giỏi??”
“Vì hắn nói hắn là trùm khối lớp 10.”
Nhắn xong cái tin đó, Hazumi nín thở chờ đợi. 5 giây trôi qua. 10 giây trôi qua. Hẳn 1 phút trôi qua, không có hồi đáp.
-Không lẽ cậu ấy không thích mình ? -Hazumi tự độc thoại. -Mình đã tự tưởng tượng ra sao ? Ah…trời ơi…làm sao đây ??? Thật mất mặt !!! Ngày
mai đi học làm thế nào đối diện cậu ấy ?
Hazumi lăn lộn trong chăn. Ngay khi đó, điện thoại rung lên. Hazumi cuống cuồng chộp lấy, mở ra xem.
“Còn đứa nào khác dám tự xưng như vậy sao ?”
Hazumi không biết nên khóc hay nên cười.
“Đồ ngốc.”
Nhắn xong tin đó, cô bé trùm chăn qua đầu, ôm bụng ấm ức. Dự là sẽ không thèm trả lời tin nhắn nếu Tora có trả lời chăng nữa.
Điện thoại rung mạnh, là cuộc gọi đến. Hazumi nhìn màn hình mà nín thở.
-Alo…
-Nè Hazumi. Trong khối lớp 10, nếu tớ đã xưng thứ 2 thì không thằng
nào dám xưng thứ 1. Thế nên…nếu cậu nói cái người cậu thích tự xưng là
trùm khối 10 thì nó cũng to gan lắm.
-Cậu gọi điện chỉ để nói như vậy thôi à ?
-Ừ.
Hazumi mím môi, kìm nén cơn giận dỗi.
-Nếu vậy thì tớ đi ngủ. Bai bai.
Hazumi cúp máy cái rụp, không chờ đầu dây kia trả lời. Cô bé tự chửi thầm “đồ ngốc, đồ đầu đất, đồ xyz !!!”
-Thế tại sao lại đi đánh người ? Cậu nói lòng vòng nãy giờ cũng chỉ
vì cậu tức giận khi có người khác dám đứng ngang hàng với cậu à ? Cái
chuyện làm đại ca hay làm người mạnh nhất quan trọng vậy sao ? Tớ thực
sự không hiểu nổi bọn con trai các cậu. Tớ mệt rồi, tớ muốn đi ngủ.
-Khoan đã. Đừng có cúp máy. Haiz…
-Còn gì nữa ? -Hazumi đã hết kiên nhẫn.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ.
-Hazumi. Cậu thích tớ à?
Hazumi nín thở. 1 giây. 2 giây. 3 giây trôi qua.
-Nè, sao không trả lời ?
-…
-Này Hazumi. Ngủ rồi sao ?
-…
-Hazumi, tớ cũng thích cậu. Tiếc quá, cậu ngủ mất rồi không nghe thấy câu này.
-…đồ ngốc…
Đầu dây bên kia cười phá lên.
…
Và thế là tối hôm đó, hai đứa nói chuyện điện thoại đến tận quá nửa
đêm mới chìm vào giấc ngủ. Hãy mơ những giấc mơ đẹp nhé các bạn trẻ ;)