Đại Viên Vương

Chương 239: Chiến trận hung hiểm, hồn huyễn song binh









Mộ Dung Thôn vẫn còn trầm ngâm, Vương Phật Nhi liền mắng thầm:" Đại Lôi Âm tự của ta thiếu nhất là dân cư, nếu có thể thu nhận được tám chin vạn dân chúng Thanh Mộc thành thì sẽ tức thì có thể trở thành thế lực mạnh hùng cứ một phương, chỉ tiếc ..."



Vương Phật Nhi nghĩ đến chuyện phải chắp tay dâng những người này cho Hỏa Viên đại tướng thì lòng đau khôn tả. Nhưng hắn lại không nghĩ ra biện pháp tốt để đẩy lùi quân Tây kỳ bên ngoài Đại Lôi Âm tự để dẫn đám dân chúng tay không tấc sắt này trở về, nếu có thì cũng chỉ bị giết chết mà thôi.



Chuyện này cực kỳ quan trọng nên Mộ Dung Thôn không dám liều, đành cố hỏi:" Không biết Thập Phương tướng quân dùng cách gì để có thể tạm thời đánh lui quân đội của hai nhà phản vương ?"




Vương Phật Nhi cười hắc hắc đáp:" Đợi ta chuẩn bị chiến đấu xong thì sẽ nói cho Mộ Dung thành chủ. Ngoài ra còn muốn Mộ Dung thành chủ chuẩn bị một toán thợ mộc giúp nhanh chóng chế tạo cho một ít xe ngựa, sau đó tập trung kỵ thú để kéo xe vận chuyển người già phụ nữ trẻ con, còn những kỵ binh của thành chúng ta sẽ tạm thời do ta điều khiển, không thể khác được."



Mộ Dung Thôn giận dữ nói:" Nếu Thập Phương tướng quân có thể tạm thời đánh lui binh mã của hai nhà phản vương ở ngoài thành thì chúng ta cần gì phải trốn về lãnh địa của Hỏa Viên đại tướng, cứ thế chạy xuyên qua hoang nguyên trước núi Linh Cữu là có thể đến nơi Hy Cùng tộc sinh sống. Nơi đó mật độ dân cư thưa thớt, đến ngay cả Cơ Huyễn chinh chiến liên tục mà vẫn không khuất phục được. Hoang Mộc đại tướng còn có giao tình không tệ với tộc trưởng Hy Cùng tộc, tạm lánh một thời gian thì chắc là không vấn đề gì!"



Vương Phật Nhi chỉ cười không đáp nhưng lại ngấm ngầm thở dài, thầm nghĩ:" Tuy đến với hoả viên đại tướng thì chắc chắn sẽ bị vị Yêu tướng có cá tính này cướp mất số dân cư của Thanh Mộc thành nhưng lại an toàn nhất. Muốn đến nơi Hy Cùng tộc sinh sống thì phải vượt Nam Thiên Môn quan, xuyên qua lãnh địa của Tây kỳ Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn mới được, hai cách này khó dễ thế nào thì tất nhiên là không cần phải nói. Mộ Dung Thôn cứ lo trước nghĩ sau thiếu quyết đoán chính là yếu điểm của một người thủ thành. Xem ra Hoang Mộc đại tướng dùng người không khách quan, không có bao nhiêu nhân tài dưới trướng."



Đại Lương quân thu binh nhưng vẫn tập trung cách thành không xa, bắt đầu nổi lửa đun bếp, phỏng chừng hôm nay sẽ không tấn công thành nữa. Vương Phật Nhi vẫy tay chào từ biệt Mộ Dung Thôn rồi xuống khỏi thành lâu, gọi bọn Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng, Lý Huyền Cảm cùng đi tìm Thỉ Phong Doanh của mình.



Tuy Đại Lương quân và Bắc Chu quân vẫn chưa vây kì chung quanh Thanh Mộc nhưng có một số thi binh du dãng bên ngoài đã thường xuyên tiến đến các cửa thành. Khi bộ binh Thỉ Phong Doanh đi theo sau tiến vào Thanh Mộc thành thì đã đụng độ với mấy nhóm thi binh, hy sinh mất mấy chục người mới giết sạch đám thi binh đến xâm phạm.



Vương Phật Nhi nghe được tin tức này thì lại khá ngạc nhiên, suy tư một lát rồi triệu tập võ tướng thủ hạ đến phân công nhiệm vụ, lệnh cho Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà mỗi người mang theo một tấm phong trấn Hắc giáp huyền kỵ đi ra ngoài thành truy bắt thi binh.



Hắc giáp huyền kỵ mà hắn thu thập được cầm trọng phủ trong tay trông rất uy mãnh. Lệ Khuynh Thành cũng đưa tên Hắc giáp huyền kỵ mà mình thu phục cho Khương Công Vọng mượn tạm và giao toàn bộ đám thi binh nàng thu phục được dọc đường cho Ngọc Thi Thực Đồng theo bên cạnh Mộc Liên trưởng lão thống lĩnh. Chuyển giao ấn ký thi binh xong, Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng tiến ra khỏi thành.




Mộc Liên trưởng lão thấy Vương Phật Nhi còn muốn bắt thêm thi binh thì không khỏi có chút ưu tư hỏi:" Thanh Mộc thành không thể so bì được với Đại Lôi Âm tự, thi khí mà quá nặng thì sẽ ảnh hưởng đến trời cao. Trong nhiều trận chiến, Ác Quỷ Đạo đã mở ra hút thi binh của cả bên ta và Đại Lương quân vào. Ngươi còn muốn bắt thi binh làm gì?"



Vương Phật Nhi thản nhiên hỏi:" Bao lâu Ác Quỷ Đạo lại mở ra một lần?"



Mộc Liên trưởng lão suy nghĩ một lát rồi đáp:" Ước chừng ba ngày. Nếu không phải bởi vì thi khí quá nặng làm cho Ác Quỷ Đạo mở thông đến Nhân Gian Giới hút đi không ít thi binh thì thi binh thủ hạ của Đại Lương Vương còn phải nhiều gấp đôi. Tuy nhiên, bình thường quân đội mà sử dụng nhiều thi binh như vậy thì đều rất ít khi tập trung vào cùng một nơi mà phân tán ra để tránh thi khí quá nặng. Thế nhưng không biết tại sao Đại Lương Vương lại không hề e ngại!"



Vương Phật Nhi hừ lạnh một tiếng, nói:" Chỉ sợ là Đại Lương Vương không đủ năng lực khống chế thi binh nên không dám bố trí thi binh phân tán ra. Chờ Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng truy bắt thi binh trở về thì chúng ta sẽ biết rõ về Đại Lương Vương."



Mộc Liên sửng sốt hỏi:" Đại Lương Vương là hóa thân của thiên thi, tương đương với Thi yêu nhất phẩm, thậm chí có khả năng tiếp cận cảnh giới Minh hoàng thì tại sao lại có vấn đề trong việc khống chế thi binh thủ hạ chứ?"



Lệ Khuynh Thành đến giờ cũng hiểu ra, cất tiếng trả lời:" Nếu Đại Lương Vương có thể hoàn toàn khống chế thi binh thì tất nhiên thi binh du lãng sẽ không xuất hiện ở bên ngoài thành mà sẽ bị hắn thu dụng toàn bộ. Nếu trên người thi binh mà hai vị tướng quân Nhạc, Khương bắt về không bị thi khí của Đại Lương Vương khống chế thì nói lên rằng thi khí trên người hắn không đủ ngưng tụ, dễ dàng phát tán. Biết được điểm này thì có thể khác bố trí rất nhiều việc khác." Truyện "Đại Viên Vương "



Mộc Liên trưởng lão mới bừng tỉnh, mừng rỡ nói:" Nếu chính bản thân Đại Lương Vương có vấn đề thì chúng ta có thêm vài phần hy vọng chiến thắng."




Vương Phật Nhi phất tay áo bào than thở:" Các tộc Tây Địch định viễn chinh Đại Càn vương triều, không ngờ ngược lại Tây kỳ lại đến tấn công Hoang Mộc đại tướng trước. Hai bên chinh chiến không biết đã bị chết bị thương bao nhiêu rồi. Đại Lôi Âm tự thật sự không nên gia nhập loại chiến tranh này." Truyện "Đại Viên Vương "



Mộc Liên trưởng lão vâng vâng dạ dạ cáo lui nhưng trong lòng lại khá tức giận, thầm nghĩ:" Giờ thì ngươi còn nói không nên gia nhập cái gì nữa, tại sao lúc trước lại không chịu tìm đến nương tựa vào Hoang Mộc đại tướng mà lại chọn chiếm Đại Lôi Âm tự. Hiện giờ lại dẫn Thỉ Phong Doanh đến đây, nếu Mộ Dung Thôn làm việc không tốt thì chỉ sợ dân chúng Thanh Mộc thành này cũng bị ngươi chiếm hết......"



Trước đây, Vương Phật Nhi xuất phát từ Đại Lạn Đà tự, dọc đường đi đã dùng thủ đoạn thu hút, lừa gạt dân chúng. Những việc này đến nay vẫn còn hiện rõ trước mắt nên tất nhiên Mộc Liên luôn ngờ vực đối với lời nói của Vương Phật Nhi, một chút đồng cảm cũng không có.



Mộc Liên trưởng lão rời đi, Vương Phật Nhi phân công công việc cho những võ tướng còn lại. Hắn nhìn thấy Lệ Khuynh Thành đang đăm chiêu bèn đột ngột hỏi:" Khuynh Thành, muội thích sử dụng đao, vì sao trường đao của mình chỉ là loại binh khí bình thường. Ngoài việc nó có tính chất rất tốt thì không tương xứng với võ công của ngươi. Dao Trì chính là một danh môn đại phái nên tất nhiên có không ít thần binh cất trong kho, sao lại phải keo kiệt như vậy?"



Lệ Khuynh Thành cười nhẹ đáp:" Trường đao của muội được tính là thần binh nhất phẩm, sao lại không xứng cho muội sử dụng. Thiên hạ có rất nhiều binh khí nhưng là thật sự được gọi là thần binh lại cực kỳ ít ỏi. Thần binh có tính chất đạt tới nhất phẩm, không dị năng gì cũng đã rất là hiếm thấy. Nếu có thể tương hợp nó với hồn phách để luyện thành hồn binh thì không chỉ hơn hẳn thần binh pháp hệ mà so với linh binh phong ấn hồn phách cũng có tác dụng tốt hơn nhiều."



Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, nhăn mặt làm trò quỷ, cười nói:" Ta thì ngược lại thà tốn công đi luyện huyễn binh còn hơn đi luyện hồn binh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.