Đại Viên Vương

Chương 25: Hồi vũ họa song tuyệt-trổ tài thi họa kiến mỹ nữ









Thập phương ma đạo hàn băng chưởng quả là công phu bá đạo tuyệt luân, Vương Phật Nhi đã đả thông được lưỡng đạo kinh mạch ra tay tràn đầy hàn khí lẫm liệt hóa khí thành băng. Mặc dù Yên Vân Lâu không ít kẻ có công phu không tồi, hung hãn cuồng đồ nhưng so với Vương Phật Nhi vẫn còn kém quá xa.



" Ừm! Thuỷ hoả Linh Lung Tháp có thể tăng chân khí lên mười lần, quả nhiên dùng cực tốt." Từ đại môn và thính đường xuất hiện mười tên ngăn cản hai người bọn họ đều bị Vương Phật Nhi nhất nhất đánh ngã. Hắn trong lòng không khỏi có chút đắc ý. "Tên này thật là lỗ mãng, đã kinh động vô số người ở bên trong Yên Vân Lâu chăm chú theo dõi". Nhạn Giang Nam âm thầm kêu khổ, hắn biết Yên Vân Lâu có chút địa vị không phải dễ trêu chọc nhưng cũng không kịp ngăn cản Vương Phật Nhi.



Một thiếu phụ phong tao xuất hiện, giọng nói dịu dàng như yến oanh ngăn cản Vương Phật Nhi cùng Nhạn Giang Nam. Liếc qua hai bên cả giận nói: "Lũ nô tài các ngươi sao lại dám đắc tội với hai vị Tiểu công tử? Còn không nhanh toàn bộ lui xuống."



" Nhị vị Tiểu công tử! xin gọi ta là Vân Di. Các ngươi có sự tình gì lại đến Yên Vân Lâu của ta?"



Đang cực kỳ thống khoái lại được người ra tiếp đón, Vương Phật Nhi liền dừng tay cười nói:" Vị đại nương này quả là xinh đẹp cuốn hút, chúng ta nghe nói quý lâu có Cầm cô nương tài nghệ song tuyệt, cố ý chạy tới để xem. Không nghĩ tới nơi này thật là không yên ổn, đột nhiên có người bên trong chạy ra hành hung chúng ta!"




Vân Di lướt ánh mắt qua hai vị công tử kia trong lòng thầm cười khổ, hai vị tiểu công tử này dẫu có nói thêm bao nhiêu tuổi đi nữa sợ rằng cũng còn rất nhỏ tuổi để vào Yến Vân Lâu lại chẳng rõ lai lịch ra sao, nàng liền nghĩ trước tiên hãy thăm dò sáng tỏ sau đó mới quyết định phương pháp đối phó.



Vương Phật Nhi thấy vậy thì mừng rỡ, hắn mặc dù thẩm mỹ tiêu chuẩn rất cao nhưng là cũng sẽ không dựa theo cái loại này tiêu chuẩn tới đây tìm bạn gái. Nhìn Vân Di mặc dù đã năm nay đã gần bốn mươi nhưng thân thể đầy đặn cuốn hút, cử chỉ mê người, Vương Phật Nhi cũng không để ý trêu chọc vài câu.



"Hai vị thật là đáng yêu, chắc là hai vị Tiểu công tử nói đùa. Vốn Cầm cô nương từ trước đến nay đặt ra nhiều đề tài, muốn gặp gỡ cũng đâu có thể tùy tiện ngay được. Hai vị nếu là nguyện ý tuân theo quy củ, xin nghe theo lời thiếp đây."



Vương Phật Nhi vui vẻ đáp ứng rồi bảo Nhạn Giang Nam cùng hắn cùng đi xem đến tột cùng vốn là đề mục gì đây.



Vân Di cười thầm tự nhủ:" Cũng là ta đa nghi rồi, không biết là hài tử nhà ai chạy đến đây chơi. Đợi lát nữa bọn họ trả lời không được đề tài tất xấu hổ đứng lên, hay là cũng nói một vài lời để chữa thẹn.



Nàng đang có nhiều tâm tư trong đầu, Vương Phật Nhi thì lại chỉ cảm thấy mới mẻ, cũng không phán đoán Vân Di thật sự đem hắn trở thành một thiếu niên bình thường.



Xung quanh có nhiều khách nhân lui tới, nhìn thấy không có gì náo nhiệt đều tự mình đi tìm vui rồi. Yên Vân Lâu vốn mỹ nữ vô số, mặc dù không phải là hàng đầu nhưng cũng có thể khiến cho phần lớn khách nhân ở đây say mê.



Vân Di dẫn hai người đi tới một gian thính đường, trong phòng đã có hơn mười người đang đứng. Nơi này có bảy tám án tử đã mở, có thể thấy được hoặc giấy trắng, hoặc quyển sách, hiển nhiên đều là những đề mục khác nhau.



Vân Di cười nói:" Mấy người ở đây có khi một tuần, có người đã đến đây hơn mười ngày vẫn chưa phá giải một đề tài nào. Bất quá nếu là hai vị không muốn tuân theo mấy cái này, đã có thể tự mình hội họa một bức, hoặc là làm một bài thơ hay, tự hành phát huy!" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi dạo một vòng đối những trang giấy trên án tử cảm thấy rất hứng thú. Trên trang giấy viết một bài thơ:




Thuyền nhỏ đêm trăng sáng



Uống rượu không cần mồi



Yêu nhìn ánh trăng sáng



Dòng nước bàng bạc trôi



Yêu cầuvẽ một bức tranh hợp với tình hình.



Bên cạnh bày bảy tám ngọn họa bút, Vương Phật Nhi vội nhìn ngắm chúng. Đúng là bút của Trung thổ Thần Châu, chế tạo cực kỳ hoàn mỹ, so với những loại họa bút trước kia hắn từng dùng qua không giống nhau.



Bút của Trung thổ Thần Châu thân làm bằng trúc xanh, đầu bút không phải làm bằng lông mềm mà là một khối đặc. Dựa theo cách sử dụng bất đồng, cũng chia thành đầu bằng, đầu nhỏ, đầu tròn, ngoại trừ màu đen, trên quản bút và đầu bút đúc đặc màu sắc rực rỡ một đỏ một lam.



Tiện tay cầm lấy ngọn bút, Vương Phật Nhi thuận tay vẽ lên tờ giấy trắng một nét khiến một gã bạch nam tử y bên cạnh tức giận khiển trách.



" Ngươi không hiểu hội họa, định vẽ loạn gì vậy? Cẩn thận lỡ làm hỏng bức tranh được Cầm cô nương đề thơ!"



" Ồ! chưa đụng đến chữ viết mà, tẹo nữa ta sẽ vẽ hình che đi là được!"



Nam tử bạch y tức giận không nói nên lời, xem Vương Phật Nhi vẽ bậy ngang dọc lên tờ giấy trắng rốt cục kiềm chế không được vươn tay muốn đẩy hắn ra.




Vương Phật Nhi còn chưa ra tay, Nhạn Giang Nam ho khan một tiếng rồi vung trảo ra, cũng không thấy dùng chiêu thức thần diệu gì điểm vào khí huyệt nam tử áo trắng rồi ném y qua một bên.



Nhạn Giang Nam vừa ra tay, mọi người tại thính đường kể cả Vân Di đối với mọt màn này không nói được một lời nào, nhiều cặp mắt đều chú mục nhìn thiếu niên kia. Nam tử áo trắng này thường xuyên tới nơi đây mơ ước có thể giải được một đề tài, bởi vậy mọi người cũng đều nhận ra. Người này vốn là một gã viện sinh của Thanh Lư thư viện, vốn là tài tử có danh, một thân võ công thuộc loại chín phẩm. Nhưng Nhạn Giang Nam lại tùy tiện ra tay chế ngự y khiến cho những người ở đây không khỏi ở trong lòng đánh giá cao Nhạn Giang Nam.



Vương Phật Nhi lúc này đang vẽ tranh. Hắn luyện Tố miêu công căn cơ vững chắc, công phu này hợp với việc vẽ tranh, quả nhiên là tiện tay tự nhiên là vẽ được như ý.



Sau một lát, hiện lên một dòng suối róc rách xuôi dòng chảy, hai ba ngư dân đứng hai bên bờ gọi nhau, đúng là cảnh hoạt động sông nước đã được hiện lên trong tranh.



Vân Di ngẫu nhiên đi tới nhìn thoáng qua rốt cuộc nhìn đến sững người.



Bức tranh này của Vương Phật Nhi nếu như ở một trường mỹ thuật nào đó thì nhiều nhất tìm được một lời ngợi khen là một kẻ mới học cầm bút vẽ tranh, nhưng là ở thời đại này lại là một loại phát minh mới mẻ nghiêng trời lệch đất.



Vẽ gần, kết cấu, đánh bóng, vẽ bóng...... Đều là kỷ xảo thời đại này chưa từng có, nét bút vô cùng đơn giản, nhưng lại đem cảnh sắc hiện thực để vào trong bức tranh.



Mặc dù từ đầu tới cuối Vương Phật Nhi cũng chỉ dùng ngọn bút phác thảo sơ qua, nhưng đem đến cho ngươi xem vô số sắc thái rực rỡ, cảm giác chói mắt.



Chỉ mới nhìn đến một nửa bức tranh, Vân Di trong lòng cũng đã hiểu được nếu bức tranh chuyển cho Cầm Văn Anh nhìn thấy chắc chắn nàng sẽ nguyện ý gặp hai gã thiếu niên này. Nàng thầm nghĩ trong lòng: " Hai thiếu niên này khí độ bất phàm, kĩ xảo vẽ tranh tại trung thổ Thần Châu mới thấy lần đầu, chẳng lẻ là đệ tử họa đạo đại sư Bất Thành?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.