Đại Viên Vương

Chương 261









Hai nắm đấm đua nhau nện xuống cái Đầu lâu của Lý Hư nhưng lại giống như đấm vào một cái cái túi chứa đầy không khí vậy. Vương Phật Nhi như là hoàn toàn mất trí, hống lên không ngừng và trong cơn giận dữ, hai tay của hắn chụp mạnh vào hai cái sừng lớn trên Đầu lâu của Lý Hư rồi vận thần lực hung hăng nhấc bổng cái đầu thần thú đường kính hơn trăm thước này lên khỏi vùng trung tâm của cơ quan chiến thành. Truyện "Đại Viên Vương "



Chi Hiểu Long vốn đã im hơi lặng tiếng đột nhiên hét lớn:" Đa tạ tiểu tử Bạch Nguyệt tộc. Lão phu đi đây!" Một nhành mây xanh biếc dài trăm trượng bỗng nhiên từ phía dưới chiếc Đầu lâu của Lý Hư bay vọt lên, không dừng lại lấy nửa khắc mà lao thẳng ra khỏi cơ quan chiến thành, nhoáng lên ở phía chân trời rồi chẳng biết biến đi đâu mất.



Trong đầu Vương Phật Nhi hiện giờ chỉ có mỗi cái Đầu lâu của Lý Hư, hận ý ngập trời làm cho hắn căn bản chẳng để ý tới sự tồn tại của Chi Hiểu Long mà chỉ ra sức nhấc bổng Đầu lâu của Lý Hư lên rồi nổi giận hống một tràng dài và ném thẳng lên trời cao.



Sau đó, Vương Phật Nhi tung người nhảy lên giữa không trung đuổi theo cái Đầu lâu của Lý Hư, xuất phát sau mà lại đến trước, hợp song chưởng lại rồi khi lại mở ra thì đã thấy một thanh bổng lớn bằng băng trong suốt sáng lóng lánh hình thành ở trong tay.



Thanh bổng bằng băng này bên ngoài có khói lạnh thấu xương cuộn quanh, bên trong hình như có vô số mãnh thú gầm rống. Khi Vương Phật Nhi dùng một tay nắm chắc thanh bổng ngang nhiên chỉ thẳng lên trời thì tất cả lôi điện cuồn cuộn trong tầng mây đánh xuống đều hội tụ vào thân bổng.



Cơ hồ không một chút do dự, Vương Phật Nhi vung tay giáng thẳng cây bổng xuống cái Đầu lâu của Lý Hư. Lần này, phần hài cốt tàn phế của con Thái cổ Thần thú mà Vương Phật Nhi vốn không thể làm gì được kia đột nhiên phát ra tiếng rống như sấm nổ, ngọn lửa đỏ rực trên thân thể bùng phát, hung hăng quay cuồng rồi há ngoác mồm cắn chặt lấy thanh đại bổng băng giá của Vương Phật Nhi.



Ngay cả khi có chân thân Thái cổ Ma viên thì lực lượng của Vương Phật Nhi vẫn còn lâu mới bằng được cái Đầu lâu của Lý Hư. Chân khí băng hàn vừa chạm vào ngọn lửa đỏ trên thân Lý Hư thì Vương Phật Nhi liền bị ngọn lửa đỏ làm chấn động khiến thanh đại bổng gãy thành từng khúc. Kình lực dư thừa của Ngọn lửa đỏ trên Đầu lâu của Lý Hư không suy giảm đánh hắn bay vào trong mặt đất vô biên tạo thành một cái hố sâu có đường kính nửa dặm.



Hoang nguyên Mãnh Thú Đạo vô cùng vô tận, trên đó sinh sống những loại cầm thú hung mãnh căn bản là không có hoặc hiếm thấy ở Trung thổ Thần Châu. Lúc Vương Phật Nhi rớt xuống gần cơ quan chiến thành thì đã có một đàn bò cạp khổng lồ to như xe tăng bò đến phía sau cơ quan chiến thành.




Khi Vương Phật Nhi nổi giận gầm lên một tiếng và lao lên khỏi mặt đất thì sáu bảy con bò cạp giương cao hai càng, dựng thẳng cái đuôi kịch độc to bằng đầu người lên xông về phía hắn.



" Cút ngay!"



Bị sáu bảy con bò cạp công kích nhưng Vương Phật Nhi không thèm liếc mắt, hai con ngươi lấp lánh kim diễm chỉ nhìn chằm chằm vào cái Đầu lâu của Lý Hư đang quay tròn ở giữa không trung điên cuồng hấp thu lôi điện.



Gợn sóng băng nhàn nhạt trên người Vương Phật Nhi tỏa ra bốn phía, hắn gầm lên một tiếng rồi lại bay lên trên không. Sáu bảy con bò cạp kia còn chưa tới gần đã bị gợn sóng khí băng hàn vô cùng lạnh lẽo này tràn qua và lập tức lặng yên bất động, một sau lát thì trong cơ thể chúng phát ra những tiếng động răng rắc. Vô số những vết nứt hiện lên trên lớp giáp xác cứng rắn rồi những thân hình khổng lồ bị một lực lượng từ trong ra ngoài xé rách tan tành thành những khối băng lóng lánh. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi hóa thân thành Thái cổ cự viên khổ đấu với Đầu lâu của Lý Hư, lúc thì đóng băng ngàn dặm, khi thì lửa cháy đỏ trời khiến cho ngay cả tầng mây điện không bao giờ tiêu tan của Mãnh Thú Đạo cũng bị xé toang thành một vết rách cực lớn. Truyện "Đại Viên Vương "



" Vì sao ta lại thù hận nhiều như vậy?"



Đánh nhau kịch liệt hồi lâu, Vương Phật Nhi dần khôi phục thần trí, trong lòng vô cùng nghi hoặc bèn thu tay lại. Đầu lâu của Lý Hư quả thật đã chết từ lâu. Thái cổ thần thú có được thân thể bất tử, cho dù thể xác đã bị Thủy Câu Thần chém thành hơn trăm mảnh nhưng cái đầu thì bảo lưu lại một tia tinh hồn còn sót lại, tuy vẫn còn bản năng nhưng không thể suy luận.



Vương Phật Nhi dừng tay không đánh nữa thì Đầu lâu của Lý Hư cũng không đến gây sự. Chỉ thấy một cái đầu lâu cao trăm mét bay lượn giữa không trung truy đuổi mây trời thu hút lôi điện với vẻ vô cùng quỷ dị.



Vương Phật Nhi siết chặt thành đại bổng bằng băng không biết lại được ngưng tụ từ khi nào, cười khổ một tiếng, nghĩ thầm trong bụng:" Ta chuyển thế đến nơi này, đầu tiên là biến thành đứa trẻ sáu tuổi, giờ lại biến thành một con khỉ lớn như vậy, sau này sẽ còn biến thành cái gì nữa chứ?"



Chân lực băng hàn trào dâng mãnh liệt trong cơ thể hắn có vẻ bá đạo chưa từng có, hùng hậu đâu chỉ gấp trăm lần lực lượng nguyên bản của hắn? Vương Phật Nhi suy ngẫm tình hình hiện tại, dù thế nào cũng không sao hiểu nổi tại sao lực lượng của mình lại tăng lên tới trình độ như thế này.



Vương Phật Nhi kiềm chế chân nguyên trong cơ thể, thân hình thu nhỏ lại một mạch cho đến hình dạng một đứa trẻ sáu tuổi, chân lực vừa cuồng bạo đến cực hạn cũng giống như thủy triều rút vào trong cơ thể, kết thành một hạt châu như băng tinh trong suốt ở phía sau não.



Vương Phật Nhi đưa tay tháo chiếc mặt nạ Huyễn Điệp xuống, biết rằng mình từ nay sẽ không dùng đến chiếc bảo vật đến từ hải ngoại này để biến hóa hình dạng nữa.



Vương Phật Nhi cũng không quan tâm đến Đầu lâu của Lý Hư còn đang bay lượn ở tầng mây trên đầu, hít thật sâu rồi và khẽ hét lên một tiếng, băng khí bên ngoài cơ thể phụt mạnh hóa thành một con rồng băng khí bay lên trời cao.



" Đầu lâu của Lý Hư đã là vật chết thì không thể chết lần nữa mà ta cũng không biết phải đối phó như thế nào, trước hết hãy tìm tòa cơ quan chiến thành kia xem có biện pháp nào có thể điều khiển được không!"



Ngay cả khi đã khôi phục lại thân hình, Vương Phật Nhi vẫn có thể cảm giác thấy chân khí băng hàn trong cơ thể vô cùng hùng hậu, ngũ quan lục giác sâu sắc hơn cả chục lần, ý niệm tập trung. Thừa Long niệm pháp vốn phải khổ tu mới có thể thành tựu nhưng giờ vận dụng tự nhiên tùy theo tâm thức giống như đã luyện mười năm tám năm đến thành thục.



" Ta từng nghe sư phụ nói rằng tuy dân cư của Trung thổ Thần Châu đều là hậu duệ của Thái cổ thần thú nhưng truyền đời suốt mấy ngàn trăm thế hệ thì huyết mạch đã bị pha loãng, hiện tượng phản tổ từ sau kỉ Đế vương đã cực kỳ hiếm thấy. Từ nhân tộc lần đầu thống nhất quốc gia, xuất hiện vương triều họ Cơ thì số võ giả tu luyện tới trình độ phản tổ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiện nay đường lối võ học mà mọi người tu luyện lại hoàn toàn bất đồng với võ học cổ, có cố gắng thế nào cũng chỉ tu đến thiên kiếp chứ không phản tổ, tại sao ta lại biến thành con khỉ lớn được chứ?"




Bốn chữ Thượng cổ võ học vừa hiện lên trong đầu, Vương Phật Nhi lập tức toát mồ hôi lạnh. Đúng vậy, hắn xuất thân từ Đại Lạn Đà tự, võ học đều do liệt đại cao tăng trong mấy ngàn năm qua sáng chế ra. Nhưng Thập Phương Đống Ma Đạo lại là thượng cổ võ học hàng thật giá thật.



Lại liên tưởng đến chỗ cổ quái trong thân thế của mình, Vương Phật Nhi càng nghĩ càng cảm thấy sau lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.



Cơ quan chiến thành mất Đầu lâu của Lý Hư thì dần dần tiêu hao hết năng lượng, đã đứng lại trên hoang nguyên. Khi Vương Phật Nhi trông thấy nó thì đã có mấy ngàn con quái thú thân dưới như tằm, thân trên như rết đang vây quanh cơ quan chiến thành, miệng gặm nhấm phát ra những tiếng rào rào.



" *** nó, để bầy yêu thú này cắn phá thì ta còn có thể chiếm được tiện nghi gì nữa?"



Vương Phật Nhi từ giữa không trung vận Thập Phương Đống Ma Đạo, vừa chuyển chân lực đến lòng bàn tay thì một đạo đao mang như cầu vồng đã bắn thẳng xuống dưới mặt đất, lập tức chém hơn mười con quái thú đứt thành hơn trăm đoạn đều chằn chặn.



" À! Thì ra là thế!"



Vương Phật Nhi từ nãy chỉ suy nghĩ, giờ sử dụng võ công mới kinh ngạc phát hiện kinh mạch trong cơ thể của mình đã trở nên như có như không, chân khí vận động tùy tâm không hề gặp trở ngại gì.



" Khó trách Bạch thái giám tiền bối nói rằng sau khi vượt qua thiên kiếp, nếu không phải là võ học cấp thần thoại thì trong mắt cường giả đã vượt qua thiên kiếp đều không có bí mật gì đáng nói. Họ chỉ cần trông thấy người khác sử dụng một lần là có thể lập tức học hiểu, thì ra là vì kinh mạch đã trở nên như có như không, chân khí tùy tâm biến hóa. Không ngờ ta chưa từng vượt qua thiên kiếp nhưng sau khi phản tổ thì cũng có biến hóa tương tự."



Giờ phút này, hắn dùng khí đao từ trên trời cao trăm mét chém xuống mà tựa như đang giáp mặt. Mặc dù quái thú như tằm mà không phải tằm, giống rết mà không phải rết kia nhiều đến mấy ngàn nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị Vương Phật Nhi chém chết gần hết, máu văng đầy đất.



Vương Phật Nhi nhẹ nhàng hạ xuống, đứng đối diện với thứ quái vật khổng lồ cơ quan chiến thành này, tuy hắn muốn chiếm làm của riêng nhưng lại không biết làm thế nào để mang đi. Hắn đang vò đầu bứt tai thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hú dài rồi một dòng khí như cầu vồng đỏ ngang nhiên phá vỡ mây trời cuồn cuộn bay đến phía trên cơ quan chiến thành thì thu lại và hóa thành một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, cặp mắt hữu thần sáng ngời.



Vương Phật Nhi giật mình kinh hãi. Thiếu niên này vừa mới hiện thân đã thể hiện khí thế không thua già Bạch thái giám, võ công đúng là mạnh mẽ hiếm thấy trên đời. Hắn thủ thế sẵn sàng đối địch, chợt thấy người thiếu niên cất giọng nói già nua thì liền yên tâm.



" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, thì ra ngươi là thế này, chẳng trách đánh bậy đánh bạ mà lại phản tổ trở thành hoang thần."



" Thì ra là Chi Hiểu Long tiền bối, sao ngài lại có hình dáng như thế này?"



Vương Phật Nhi hỏi giọng kinh ngạc. Chi Hiểu Long cười hắc hắc, đáp:" Vừa rồi lão phu phá vỡ Mãnh Thú Đạo đến Nhân Gian Giới du ngoạn một vòng, đoạt được cái thể xác thiếu niên này, mất sáu canh giờ thì đả thông kinh mạch toàn thân rồi mới quay trở lại."



" Đâu chỉ là đả thông kinh mạch toàn thân! Lão già này đúng là quá giảo hoạt đi!"



Vương Phật Nhi cũng không bóc trần dụng ý của Chi Hiểu Long, chỉ vào cơ quan chiến thành và nói:" Không có Đầu lâu của Lý Hư thì cái này đã thành một đống phế liệu rồi. Tiền bối định đi đâu? Có muốn đến Đại Lôi Âm tự của ta ở tạm một thời gian hay không?"



Chi Hiểu Long ngước nhìn trời. Không biết Đầu lâu của Lý Hư đã bay lại gần từ khi nào. Cũng không biết cái đầu lâu cực lớn này bay lượn trên không trung đã hấp thu được bao nhiêu năng lượng lôi điện mà trong ngọn lửa đỏ bao quanh nó đã có sấm nổ ầm ầm, chớp giật liên hồi.




Lão bảo Vương Phật Nhi:" Ngươi thì biết cái gì chứ? Cơ quan chiến thành này chính do một tay ta kiến tạo, Đầu lâu của Lý Hư cũng do ta nghĩ ra biện pháp thu phục đến đây đảm nhiệm làm nguồn gốc lực lượng cho tòa cơ quan chiến thành này. Tiểu tử hãy đến đây giúp ta sắp đặt lại Đầu lâu của Lý Hư vào trong cơ quan chiến thành nào!"



Chi Hiểu Long xoa hai tay, một nhành mây xanh biếc liền từ trong cơ thể toát ra, chớp mắt đã kết thành một bộ giáp mây rồi lao thẳng tới chỗ Đầu lâu của Lý Hư còn đang quay cuồng trên tầng mây. Vương Phật Nhi khẽ nhận lời, nhẹ nhàng bay lên, vuốt song chưởng hóa thành một thanh đại bổng bằng băng cầm trong tay, nghĩ thầm trong bụng:" Chẳng biết vị Chi Hiểu Long tiền bối này có biện pháp gì để chế ngự Đầu lâu của Lý Hư đây? Ta cần cẩn thận một chút."



Khi Chi Hiểu Long đuổi kịp Đầu lâu của Lý Hư thì Vương Phật Nhi lại yên lòng. Chi Hiểu Long chính là dùng Trường Sinh Ngự Ma Kinh thần thông. Vương Phật Nhi vẫn chưa nhúng tay, đứng xem Chi Hiểu Long vận dụng thần thông hàng phục Lý Hư rồi âm thầm ngưng tụ một hạt chân khí nguyên thai và cấy vào bên trong Đầu lâu của Lý Hư.



Hạt chân khí nguyên thai nguyên bản của hắn đã bị tàn hồn của Đầu lâu của Lý Hư phá hủy mất rồi.



Đầu lâu của Lý Hư tuy có thần thông khôn cùng nhưng dù sao cũng là vật chết đã mất năng lực tự chủ, lại một lần nữa bị Chi Hiểu Long khống chế, mang về đặt ở trong cơ quan chiến thành. Không quá một lát, đáy tòa chiến thành này đã phun ra khói mây ngũ sắc và lại lần nữa bay lên trên không trung.



" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, ngươi có muốn lấy toàn cơ quan chiến thành này không?"



Vương Phật Nhi đang tính toán xem nếu mình xuất thủ thì có mấy phần chắc chắn sẽ giết được Chi Hiểu Long để đoạt lấy quyền khống chế cơ quan chiến thành, nghe lão quỷ ngàn năm hỏi thế thì liền cả kinh, ho khan một tiếng rồi đáp:" Cơ quan chiến thành này là tâm huyết của tiền bối, vãn bối làm sao dám có ý mong cầu."



Hắn lại nghĩ thầm trong lòng là:" Tuy ta có thể có được chân thân Thái cổ ma viên nhưng cũng không chắc đánh thằng lão quỷ mấy ngàn tuổi này. Thứ không chiếm được thì không thể nổi lòng tham!"



Chi Hiểu Long cười hắc hắc, điềm nhiên bảo:" Tòa cơ quan chiến thành này quả thật là tâm huyết một đời của lão phu, tuy nhiên ta cũng không ngờ rằng ngày vật ấy tạo thành cũng chính là lúc ta gặp hạn bị trấn áp. Nay thấy vật mà lòng cực kỳ khó chịu, tặng ngươi cho khuất mắt."



Vương Phật Nhi cố nén mừng rỡ trong lòng, nói đỡ lời:" Tòa cơ quan này chiến thành chỉ có thể bay lượn được ở Mãnh Thú Đạo, cho dù ta có lấy thì cũng không thể nào sử dụng được. Hay là tiền bối cứ giữ lấy, biết đâu ngày sau còn phải sử dụng đến nó."



Chi Hiểu Long lắc đầu, bảo Vương Phật Nhi:" Tất nhiên là tòa Hắc yêu thành này có thể xuất hiện ở Nhân Gian Giới. Lúc trước, khi kiến tạo nó thì ta đã khổ công suy nghĩ ra một ý tưởng sáng tạo độc đáo. Ngươi cũng biết rằng núi Linh Cữu này chính là nơi lúc trước Yêu tộc đại thánh Thủy Câu Thần đánh chết Lý Hư. Thi hài của Lý Hư phân tán ở khắp nơi trong núi Linh Cữu nên ta dùng Đầu lâu của Lý Hư làm nguồn lực chuyển động cho Hắc Yêu thành chính là để có thể mượn linh lực thi hài Lý Hư phân tán ở các nơi trong núi Linh Cữu mà tự nhiên ra vào Mãnh Thú Đạo."



Vương Phật Nhi nghe Chi Hiểu Long giải thích xong thì khâm phục lão quỷ mấy ngàn tuổi này sát đất và cũng hiểu được cái ngọn núi như máu thịt kia là cái gì." Tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, trí tuệ như thần! Nếu tòa Hắc Yêu thành này có thể mượn dùng di hài của Lý Hư mà tự nhiên qua lại giữa Mãnh Thú Đạo và Nhân Gian Giới thì chẳng phải là xuất quỷ nhập thần, có thể dễ dàng đánh bại bất cứ đội quân nào."



Chi Hiểu Long nói với giọng cực kỳ đắc ý:" Thời ấy ta đã nghĩ tới việc dùng tòa Hắc Yêu thành này đánh dẹp thiên hạ, thống nhất hai tộc Nhân Yêu, tạo thành nghiệp bá muôn đời. Nếu không phải di hài Lý Hư, chỉ có ở núi Linh Cữu, Hắc Yêu thành không thể nào di chuyển quá xa thì dù cho quân đội mạnh đến cỡ nào, ta cũng chỉ cần trở bàn tay một cái là lập tức tan thành tro bụi."



Vương Phật Nhi thầm kinh hãi, cũng không dám hỏi vì sao lão quỷ mấy ngàn tuổi này từ bỏ hùng tâm vạn trượng mà tặng Hắc Yêu thành cho người khác. " Ta phải nói chuyện cẩn thận hơn, nếu hỏi sai một câu khiến Chi Hiểu Long nổi lên ý chí ngày xưa thì không phải khôn quá hóa dại ư?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.