Đại Viên Vương

Chương 270









" Vì sao trước đây huynh lại biến thành đứa trẻ sáu tuổi đến đảm nhiệm chức trụ trì Đại Lôi Âm tự, ở hình dạng như bây giờ không phải tốt hơn sao?"



" Cái này......" Vương Phật Nhi tức thì lộ vẻ bối rối, đành phải nói quanh:" Trụ trì sáu tuổi gây chấn động hơn, còn đổi thành Trụ trì thiếu niên sẽ kém hơn một chút."



Lệ Khuynh Thành che miệng cười, khẽ nói:" Không ngờ các vị trưởng lão của Đại Lôi Âm tự còn nhàn rỗi vui tính đến thế này. Đúng là trong thời gian ngắn, tên của huynh đã loan truyền khắp Trung thổ Thần Châu, danh nổi như cồn, nhưng mà cái tin đồn liên quan đến việc huynh là con tư sinh của ai thì cũng luôn đi kèm theo."



Vương Phật Nhi nhăn mặt, không khỏi hỏi lại:" Không biết tin đồn đó nói thế nào?"



Lệ Khuynh Thành cười khanh khách đáp:" Đương nhiên không đồn rằng huynh là đời sau của năm đại thủ tọa, nhưng mà tất cả mười ba vị Phật Đà của Đại Lạn Đà đều có phần. Cũng không thiếu tin đồn muốn nói toạc ra thân phận của huynh, chỉ là không có ai chịu tin thôi!"



Vương Phật Nhi đột nhiên thầm chấn động, chậm rãi hỏi:" Khuynh Thành, muội và Bạch tiền bối, Chi Hiểu Long tiền bối cùng nói ta là cái này kia nọ, không biết đến tột cùng đó là cái gì?"



Lệ Khuynh Thành kinh ngạc hỏi:" Chẳng lẽ Cưu Ma La Cấp Đa đại sư chưa bao giờ nói với huynh sao?"



Vương Phật Nhi ho khan một tiếng, mặt có vài phần hung ác, gằn giọng nói:" Khuynh Thành, muội trăm ngàn lần chớ có đùa cợt. Đương nhiên là sư phụ chưa nói, mà ta cũng không nói chơi!"




Hai người đã đến trấn nhỏ của Hy Hòa tộc này khá lâu rồi. Lệ Khuynh Thành kéo Vương Phật Nhi ngồi xuống bên một cái cối xay, mỉm cười đáp:" Chăc hẳn là huynh cũng biết sau khi vượt qua thiên kiếp lần thứ ba thì các tu sỹ của Trung thổ Thần Châu sẽ có năng lực xé rách hư không đi đến thế giới khác. Để tránh thiên kiếp hết lần này đến lần khác ập xuống, các tu sĩ thường lựa chọn cách rời khỏi Trung thổ Thần Châu."



Vương Phật Nhi lần đầu nghe nói rằng mục đích phi thăng là để tránh thiên kiếp, vội vàng hỏi:" Thái cổ thần thú hoặc là võ giả Hoang thần vị không phải chịu thiên kiếp thì không phải sẽ càng ngày càng mạnh, rốt cục không thể nào kiềm chế được ư?"



Lệ Khuynh Thành gật đầu:" Quả đúng là như thế, cho nên các võ giả bây giờ dù có công lực cao thâm như thế nào cũng không bằng một phần vạn thần thông của Thái cổ thần thú. Tuy nhiên Hoang thần vị muốn tăng thần thông lên bằng với Thái cổ thần thú thì cần phải có thời gian rất dài, lực lượng tăng lên chậm hơn nhiều so với các võ giả. Cứ cho là bọn họ trường thọ thì cũng phải mất mấy vạn năm mới có thể xưng hùng ở Trung thổ. Thời gian dài như vậy, nói không chừng bị người khác g!ết chết từ lâu rồi. Hoàng thúc của Đại Càn vương triều hận Hoang thần nhất, nghe nói hai ba ngàn năm trước đã từng đi khắp Trung thổ chỉ nhằm khiêu chiến với những cao thủ Hoang thần vị còn lại từ thời Thượng cổ và đánh chết hơn mười vị, khiến nghe nói từ lâu lắm rồi, ở Trung thổ Thần Châu chẳng còn Hoang thần nào tồn tại nữa."



Vương Phật Nhi tức thì toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên những hưng phấn do việc tiến cấp lên Hoang thần vị đã bị phá tan." Lão hỗn đản Bạch thái giám kia còn định đi khiêu chiến Hoàng thúc của Đại Càn vương triều nữa chứ. Về sau ta nhất định phải tránh xa lão một chút, bằng không gặp phải cái loại sát thần này, cho dù không chết thì cũng bị cắt mất hai hòn bi nhỏ cực kỳ bi thảm."



Mỗi lần vượt qua thiên kiếp thì thực lực của võ giả đều tăng vọt về chất, tuy nguy hiểm rất lớn nhưng cũng có nhiều chô vô cùng ưu việt. Hắn mới tiến cấp lên Hoang thần vị, lực lượng không thua gì cao thủ tiểu thiên kiếp nhưng muốn so sánh với tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai mà không có ba năm ngàn năm phấn đấu thì không thể nào đạt được. Chi Hiểu Long có lực lượng tiểu thiên kiếp, khổ tu bốn năm ngàn năm, lực lượng lúc mạnh nhất cũng không thua gì tu sĩ vượt qua thiên kiếp lần thứ hai. Đó là bằng chứng rõ ràng nhất.



Lệ Khuynh Thành tiếp tục nói:" Các tiền bối có thể xé rách hư không, rời mặt đất phi thăng này đều lưu lại một vài vật, thường là binh khí tùy thân hoặc là tinh thần ấn ký. Nếu ai có thể tương hợp về tinh thần với vị tiền bối đó thì có thể dựa vào những thứ này để mượn lực lượng lực lượng của họ từ chốn hư không. Bắc Đẩu của huynh có tinh thần ấn ký của Đao vương Tinh Dật Vũ thời xưa, tuy nhiên võ công của huynh hoàn toàn không hợp với ông ấy nên dù có thể mượn được đao ý vô cùng thì cũng chưa chắc đã có thể vận dụng tự nhiên được."



Vương Phật Nhi bám tay vào chiếc cối xay, xuất thần lắng nghe nhưng vẫn không quên hỏi:" Thân thể của ta là thế nào?"



Lệ Khuynh Thành dần dần tỏ vẻ nghiêm trọng, kể tiếp cho Vương Phật Nhi:" Các tu sĩ rời khỏi thế giới Trung thổ, ngẫu nhiên sẽ có người muốn có một lần quay trở lại, cũng không thiếu người đã thành công. Chẳng qua, cao thủ thần phật giáng lâm trở lại này thường thường không còn nguyên vẹn."



Vương Phật Nhi nghe kinh hãi, vội vàng hỏi:" Thế nào là không còn nguyên vẹn?"



Lệ Khuynh Thành liền chỉ vào thái dương của Vương Phật Nhi, điềm nhiên đáp:" Ví dụ như huynh, tinh thần ấn ký không nguyên vẹn nhưng lại có thân thể mạnh nhất thiên hạ."



Vương Phật Nhi giống như bị thiên lôi bổ trúng đầu, bí mật lớn này vừa hé mở ra thì hắn còn kinh hãi hơn bất cứ một ai khác.



" Trong cái thể xác hiện tại này đã sinh ra ý thức một lần nữa, Vương Phật Nhi huynh cũng không bao giờ còn là vị thần phật giáng lâm kia nữa mà chỉ còn là Phật Nhi của muội!" Lệ Khuynh Thành đôi mắt đẹp long lanh, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt hắn và vô cùng ôn nhu ôm lấy Vương Phật Nhi vào trong lòng.



Hắn ôm chặt lấy Lệ Khuynh Thành rồi khóc toáng lên.



" Cưu Ma La Cấp Đa tiền bối nhất định biết huynh là vị thần phật nào giáng lâm nhưng muội lại không thể nào biết được. Nhưng mà huynh không nên lo lắng, tinh thần ấn ký của vị thần phật đó đã bị thương nặng như thế thì trong khoảng thời gian ngắn không thể nào giáng lâm xuống Trung thổ lần nữa."



Vương Phật Nhi được Lệ Khuynh Thành an ủi thì tựa hồ xua tan đi những sợ hãi vẫn tiềm ẩn sâu trong lòng hắn kể từ khi vào đến Trung thổ. Vương Phật Nhi chợt nhớ rằng còn có chuyện quan trọng bèn trầm giọng hỏi:" Những vị thần phật trước kia trở về Trung thổ, sau đó thì đi đâu?"



Lệ Khuynh Thành đáp:" Những việc loại này đều là chuyện cơ mật tối cao của các thế lực lớn, những người hay biết đều bị giết sạch. Khi ở Dao Trì, muội tình cờ mở xem một số hồ sơ nên biết một vài điều. Một bộ phân thần thông cực cao có thể bảo toàn nguyên vẹn khi giáng lâm, mục đích của bọn họ quá nửa là để giúp truyền nhân đời sau nhưng họ nhiều nhất chỉ có thể ở lại Trung thổ nửa năm bởi vì với tu vi của bọn họ sẽ dẫn động thiên kiếp được tích lũy đến mức không thể kháng cự nổi. Cũng có những người không giữ được trọn vẹn tinh thần ấn ký, tuyệt đại đa số sẽ biến thành quái vật hung ác, thậm chí hóa thân thành Minh yêu Thi quỷ nên mỗi một lần họ xuất hiện đều gây ra một trường mưa máu gió tanh ở Trung thổ. Tuy rằng đã mất tinh thần ấn ký nhưng những thần phật giáng lâm này có thân thể vô cùng mạnh mẽ nên lần nào cũng phải huy động rất nhiều cao thủ thiên kiếp mới có thể trấn áp nổi. Thế cho nên qua mấy ngàn năm mà Trung thổ Thần Châu vẫn có ít cao thủ thiên kiếp như vậy. Đại đa số họ đều chết trong loại chiến dịch này."




Vương Phật Nhi thầm cười khổ:" Còn có một loại khác là ta đến nhờ đoạt xác, may mắn mà xâm nhập vào cái thân thể này!"



Hai người là thiếu niên nam nữ, Vương Phật Nhi khí phách anh tuấn, Lệ Khuynh Thành hoạt bát xinh đẹp. Họ ngồi trên cối xay thủ thỉ tâm tình, thoáng trông có vẻ nàng nàng ta ta vô cùng tình tứ. Dân chúng trong trấn tuy rất cảnh giác đối người từ bên ngoài tới nhưng đi ngang qua cũng không quá để ý.



Vương Phật Nhi cuối cùng cũng vượt qua biến cố, nhanh chóng khôi phục tâm trí, vỗ vai Lệ Khuynh Thành và lớn tiếng nói:" Hay là chúng ta đi mua cái gì ăn rồi tiếp tục đi về phía trước, chắc sẽ ra khỏi phạm vi thế lực của Cơ Huyễn và có thể tiến vào lãnh địa quân phản kháng Hy Hòa tộc."



Nghe được ba chữ quân phản kháng, vài người dân Hy Hòa tộc đi ngang qua liền trợn mắt nhìn sang. Vương Phật Nhi cũng không để ý, thản nhiên nói tiếp:" Nếu chúng ta có thể liên hợp với quân phản kháng của Hy Hòa tộc thì sẽ có thể đánh đuổi bọ Cơ Huyễn xâm lược để cho Đại Lôi Âm tự chúng ta và Hy Hòa tộc đều có cuộc sống yên ổn, không còn bị người ức hiếp."



Hắn dùng Thập Phương Đống Ma Đạo phát ra mấy câu nói này, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng lại truyền đi cực xa khiến cho phải đến quá nửa cái trấn nhỏ này đều có thể nghe thấy như thể những lời nói nhỏ nhẹ ở bên tai.



" Mật thám phương nào? Dám đến đây nói bậy nói bạ!"



Một đội quân sĩ Tây Kỳ chạy như điên theo đường phố của trấn đông đến nơi. Bọn chúng cũng nghe thấy những lời cuồng ngạo của Vương Phật Nhi, khi nhìn thấy cặp thiếu niên nam nữ tuấn tú như thần tiên này thì tên tiểu đội trưởng cầm đầu khá là sửng sốt. Hắn quát lớn:" Nếu còn dám nói năng bậy bạ se bị chém chết tại chỗ! Mau mau bó tay chịu trói thì còn có đường sống!" Truyện "Đại Viên Vương "



Lệ Khuynh Thành duyên dáng cười khanh khách, vươn tay đeo chiếc mặt nạ Nguyên tố, ngón tay ngọc khẽ búng một cái, hơn mười quầng lửa bắn nhanh ra. Chiếc mặt nạ Nguyên tố này có thể phân thành hai loại biến hóa, một loại là hóa thành giáp trụ, loại biến hóa còn lại là hóa thân thành cái được người châu Thiên Phương gọi là quái vật chủ Nguyên tố.



Mỗi một loại biến hóa đều làm lực lượng tăng lên, đối phó đám binh lính nho nhỏ này thì Lệ Khuynh Thành cũng không dùng loại biến hóa nào.



Viên tiểu đội trưởng thật ra cũng có vài phần chân tài thực học, liền bổ song chưởng phát ra một luồng kình phong đẩy những quầng lửa bắn ra xa, nhưng thủ hạ của hắn lại không được tốt số như vậy, bị quấng lửa đánh trúng thân thể, lập tức toàn thân cháy xém, chết oan chết uổng.



" Chiếc mặt nạ Nguyên tố này dùng không hay bằng Vô sinh sát đạo của muội, uy lực tuy quái dị nhưng lại quá thấp."



Nghe Lệ Khuynh Thành oán trách, Vương Phật Nhi cũng không biết làm thế nào, chỉ đành an ủi:" Ta đã cầu xin Bạch tiền bối và Chi Hiểu Long tiền bối sáng tạo cho muội môn tâm pháp thành tựu nhanh chóng kia, mất khoảng năm ba năm thì sẽ phục hồi công lực."



Lệ Khuynh Thành giận dữ nói:" Hai vị này không biết bi3n thái đến mức nào mà đòi dung hợp Thái Cổ Ngũ Hành Khí Binh và Bích Diễm Âm Lôi Đao thành một môn công phu mới. Bọn họ coi Mộc tộc Kiếm soái, Bạch Nguyệt Võ thánh là cái gì chứ? Võ học của hai đại tông sư này khác nhau một trời một vực, ta lại là người của Nhân tộc thì làm sao mà luyện nổi!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, thuận tay phát ra Thập Phương trảm tướng quyển chém tên tiểu đội trưởng phản ứng chậm nửa nhịp, mãi mới nhớ rằng cần phải nhanh chóng bỏ chạy kia chết tại đương trường, sau đó mới nói:" Không phải hai vị tiền bối cuối cùng cũng tuyên bố thất bại rồi sao. Họ cuối cùng cũng dùng kiến thức võ học của mình chỉnh sửa lại Vô sinh sát đạo và sáng chế ra Thái Âm đao chương. Ta cảm thấy rất thích hợp cho muội luyện."



" Hừ! Nhưng bọn họ lại phong tỏa khí mạch của muội, nếu không thể tu luyện Thái Âm đao chương đến tu vi ngũ phẩm thì sẽ không có cách nào vận dụng được chân khí chứa đựng trong cơ thể."



Vương Phật Nhi nắm lấy bàn tay bé nhỏ rồi kéo Lệ Khuynh Thành đi ngang qua những người đi đường bị trận giết chóc làm sững sờ, thản nhiên đáp:" Cũng là hai vị tiền bối muốn nàng có thể tu thành nhanh hơn, việc phong ấn một chút sẽ khiến thời gian muội tu luyện đến ngũ phẩm rút ngắn ít nhất ba phần."



Chỉ trong chốc lát, tin tức quân Tây Kỳ bị giết đã loan truyền khắp toàn trấn. Vương Phật Nhi lãnh đạm nhìn dân cư trong trấn thu thập đồ đạc, hợp thành một đoàn hỗn loạn. Có người ngẫu nhiên nhìn sang phía bọn họ, ánh mắt tràn ngập hận thù.




Cơ Huyễn chưa bao giờ lưu tình đối với Hy Hòa tộc, mỗi lần có binh lính bị giết thì đều tàn sát cả thôn trấn nên đám dân trấn này sợ sau đây đại quân Tây Kỳ kéo đến thì toàn trấn khó có thể còn mạng sống.



Lệ Khuynh Thành nắm tay Vương Phật Nhi nhìn loại cảnh tượng này, khẽ hỏi hắn:" Huynh cảm thấy biện pháp này thực sự có thể thu phục được người của Hy Hòa tộc hay sao?"



Vương Phật Nhi cười ha ha đáp:" Ta cũng không biết, nhưng đã có Cơ Huyễn làm đích thì dù sao cũng có thể thử một lần." Hắn đề khí hô to:" Ta chính là trì ký danh đệ tử Vương Thập Phương của trụ trì Đại Lôi Âm tự, lần này tới là muốn liên lạc với quân phản kháng Hy Hòa tộc, kề vai chiến đấu đánh đuổi quân xâm lược Đại Càn vương triều. Nếu mọi người muốn chuyển đến vùng thế lực của quân phản kháng thì ta có thể hộ tống đến nơi!"



Đại Nhật chân hỏa ngưng tụ ở trong tay Vương Phật Nhi giống như một mặt trời nhỏ cháy rừng rực, kết hợp với vũ lực biểu hiện mạnh mẽ như thế khiến lời nói của hắn tự nhiên càng có thêm khí phách.



" Ngươi thật sự là người của Đại Lôi Âm tự? Không phải gian tế của quân Tây Kỳ?"



Nghe thấy có người hỏi, Vương Phật Nhi liền chỉ vào đám binh lính vừa mới bị g!ết chết kia, cao giọng đáp:" Chứng cớ đây này, còn gì phải hoài nghi nữa? Hơn nữa ta chính là người của Bạch Nguyệt yêu tộc, sao lại thành gian tế của Đại Càn vương triều!" Truyện "Đại Viên Vương "



Cái trấn nhỏ này tuy có không ít người tập võ, Hy Hòa tộc lại là một trong số những dòng tộc thượng võ nhất trong các yêu tộc nhưng trước vũ lực mà Vương Phật Nhi đã thể hiện thì các võ giả trong trấn đều có mặc cảm.



Nghe hắn nói có thể bảo vệ mình di cư thì bọn họ nhất thời quên mất rằng nguy cơ toàn trấn bị tàn sát mà bọn họ gặp phải cũng là do hắn gây ra. Lập tức còn có những bô lão đức cao vọng trọng trong trấn chỉ huy con cháu bắt đầu rời đi.



Nếu không phải Cơ Huyễn cai trị nghiêm mật và tàn khốc thì những người này đã chạy trốn tới vùng quân phản kháng từ lâu rồi. Vương Phật Nhi chọn cái trấn nhỏ này với dự liệu là Cơ Huyễn sẽ cử viện quân tới, quả nhiên vừa thử chút thủ đoạn thì liền thấy ngay hiệu quả.



Trpng trấn có trên ba ngàn hộ, để thu dọn xong và rời trấn thì cũng phải mất không ít thời gian. Dân chạy nạn đi chưa được mười dặm thì đã bị một toán binh mã chặn đường. Viên tướng cầm đầu toán quân này chính là Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo. Sau khi hắn được Vương Phật Nhi thả ra thì bị phái tới nơi đây chấp hành nhiệm vụ.



Lệ Khuynh Thành nhìn thấy hình dáng béo phì mập mạp của Chiêm Trảo thì không nén nổi cười, nói với Vương Phật Nhi:" Huynh hãy tính xem nên làm gì Chiêm Trảo, lần này lại bắt sống hắn hay chỉ đánh bại rồi cho hắn rút đi?"



Vương Phật Nhi truyền âm đáp:" Ta muốn đánh rơi cái mũ trụ của hắn, giết tọa kỵ của hắn, sau đó tha cho đám quân Tây Kỳ này được thua chạy, bắt sống không tiện chấm dứt công chuyện!" Truyện "Đại Viên Vương "



" Hừm! Cái tên tiểu tặc này, ngươi dám kích động dân chúng tạo phản. Bản đại tướng quân hôm nay nhất định phải bắt ngươi chôn sống cho đất phì nhiêu để trồng lương thực!"



Vương Phật Nhi nhìn thấy trên xe ngựa của một hộ dân có một cây thiết bổng to đùng liền nhẹ nhàng nắm lấy rồi vọt ra khỏi đám người, chỉ vào Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo quát lên



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.