Đại Viên Vương

Chương 271









" Chiêm Trảo! Lần trước ở Đại Lôi Âm tự đã tha cho ngươi, giờ còn dám tới đây diễu võ dương oai sao!" Vương Phật Nhi cầm thiết bổng từng bước tiến ra, nhưng thật ra là sử dụng công phu Súc địa thành thốn chớp mắt đã tới trước mặt Thần Thử tướng quân và vung bổng quét ngang.



Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo chỉ có tu vi thất phẩm thấp kém, nào dám chống chọi với một Vương Phật Nhi dũng mãnh nên vội vàng lộn nhào một cái bay xuống ngựa. Các cao thủ Thần Thử quân hộ vệ phía sau vội xông lên bảo vệ chủ.



Vương Phật Nhi chỉ dùng có một hai phần trăm sức lực cũng dễ dàng đánh bay những cao thủ Thần Thử quân đó, giơ bổng đập xuống đánh nát con Phong Mã thú mà Chiêm Trảo lưu lại thành một đống thịt vụn. Nhìn hình dạng thê thảm của con tọa kỵ, Chiêm Trảo cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ:" Còn cái mũ trụ nữa, ta phải vứt nốt cho hắn thôi. Nếu để hắn đến cướp, vạn nhất lỡ tay đập một cái trúng đầu thì phiền lắm!"



Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo vội tháo luôn chiếc mũ trụ ném đi rồi hét lớn một tiếng, thủ hạ Thần Thử quân hô hét inh ỏi rồi ào ào xông lên. Sau khi có hơn mười người bị Vương Phật Nhi dùng thiết bổng đánh bay thì lập tức có kẻ thét lên:" Tiểu tặc này quá dũng mãnh, chúng ta phải dùng trận pháp thắng hắn!"



Hơn ngàn tên Thần Thử quân cùng kết ấn, một luồng khí thế xám mờ xông thẳng lên trời cao rồi ngưng tụ thành hình một con chuột rất lớn hung tợn xông tới cắn Vương Phật Nhi.



" Sao mà quân Tây Kỳ đều biết chiêu thức ấy!"



Vương Phật Nhi vung thiết côn đánh về phía trước, tuy vẫn xuyên qua và đập trúng thân hình con chuột kia nhưng lại không thể tạo gây cho nó chút thương tổn nào." Không xong!" Thầm nghĩ mình thất thủ, Vương Phật Nhi liền cúi đầu, giơ vai hứng chịu một trảo của con chuột hung dữ thì mới rút được Kim Lân mộc ra và đánh về phía trước phá tan hình tượng con chuột. Vương Phật Nhi bị trúng một trảo nhưng cũng không đau đớn gì, chỉ có quần áo là bị xé rách toạc mất một mảnh.




Con chuột lớn này chính là do khí phách của tướng sĩ Thần Thử quân biến thành chứ không phải là vật có thực, bởi vậy vũ khí bình thường căn bản không đánh thương được nó, còn nếu Vương Phật Nhi sử dụng Thập Hung Sát thần bổng thì tất nhiên chỉ cần một chiêu là đánh tan cái khí phách này. Thần Thử quân của Chiêm Trảo thì làm sao có thể so sánh với Đằng Xà quân của Cơ Huyễn .



" Thế này đi, dùng ba phần khí lực đánh tan lũ Chiêm Trảo quân này là được rồi, không cần mạnh tay quá mức!"



Kim Lân mộc là pháp binh tam phẩm, tuy kém hơn Thanh cung Mộc một bậc nhưng lại có sức trừ tà. Vương Phật Nhi có bổng cầm tay thì liền quét ngang Thần Thử quân, mấy lần liền phá tan hình thái của con chuột lớn hung dữ kia.



Chiêm Trảo thầm kêu khổ. Thần Thử quân của hắn toàn dựa vào môn bí thuật này để chui luồn ngàn dặm, lựa thời cơ phục kích quân địch chứ về căn bản thì hình tượng con chuột này không phải dùng để đánh nhau. Chiêm Trảo nhìn Vương Phật Nhi uy phong lẫm liệt mà uất ức muốn hộc máu. Hắn miễn cưỡng chống đỡ một rồi chỉ huy bại quân rút lui.



Dân chúng Hy Hòa tộc quả nhiên là dũng mãnh, khi Vương Phật Nhi khổ đấu với Thần Thử quân thì họ còn không có biểu hiện gì nhưng Chiêm Trảo vừa thua là bọn họ liền tháo nông cụ, một số còn lôi binh khí giấu trong hành lý ra rồi cùng nhau xông lên tấn công. May mắn là quân Tây Kỳ thường xuyên được huấn luyện, Thần Thử quân lại khá tinh nhuệ nên sau một hồi hỗn chiến cũng chui xuống đất chạy tháo thân.



Trận chiến kết thúc, địa vị của Vương Phật Nhi liền cao thêm vài phần. Đám dân cư của trấn đành dừng bước và sau khi to mồm chửi mắng lũ Thần Thử quân bại hoại, vài người xưa nay rất có uy tín với dân chúng liền đề nghị với Vương Phật Nhi:" Chúng ta còn cách chỗ quân phản kháng rất xa, trên đường ít nhất có đến quan ải. Nếu tiểu tướng quân Thập Phương có ý thì hãy chỉnh đốn lại và biên chế chúng ta thành đội ngũ!"



Vương Phật Nhi cười ha ha, lập tức đồng ý, sau khi điều chỉnh lại thì quả nhiên tốc độ hành quân nhanh hẳn lên.



Tổ tiên của Hy Hòa tộc là Điểu Hậu Hy Hoàng cũng được liệt vào số bảy đại thiên cầm thời Thái cổ như Thần điểu Li Loan, Tam trảo Kim Ô, tính tình dữ dằn, mới xuất thế đã oai phong, cho dù Thần thú Hoàng Đô nổi tiếng hung dữ nhất thời Thái cổ cũng không dám khinh thường. Tuy Hy Hòa tộc không hưng thịnh như A Hạp La vũ tộc được đứng trong hàng ngũ năm đại yêu tộc nhưng cũng là tộc lớn duy nhất trong bảy đại vũ tộc sống cuộc sống độc lập không dựa vào đồng tông.



Ngày nay thì huyết mạch thời Thái cổ đã loãng dần, mà Hy Hòa tộc từ thời Thập Đế Ngũ Hoàng vẫn không xuất hiện một thiên tài võ học nào có thể sáng chế ra được một môn võ học cấp thần thoại như kiểu Niết Bàn kinh, vi thế mới đành phải chịu ẩn khuất một góc.



Vương Phật Nhi vác đại bổng trên vai trông cực kỳ phong độ, dọc đường đi nhiều lần xuất thủ giúp những người tương đối già yếu mang vác cái này cái khác, khi thì chơi đùa nói giỡn với bọn trẻ con, không đến nửa ngày đã xây dựng được hình tượng tốt đẹp trong lòng đám dân chạy nạn này.



Khi gặp toán quân Tây Kỳ thứ hai, Vương Phật Nhi đã nghiễm nhiên là lãnh tụ của đám dân chạy nạn này, chỉ huy đơn giản nhưng dễ dàng đánh lui đối thủ làm cho bọn họ càng thêm khâm phục.



Buổi tối, khi các gia đình đã thu xếp xong xuôi và mọi người cùng đốt lửa trại thì có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi Hy Hòa tộc nhanh chóng quây lại bên cạnh Vương Phật Nhi. Nghe Vương Phật Nhi thuận miệng kể một số chuyện hay mà bọn họ chưa từng biết, một thiếu niên buột miệng đề nghị:" Thập Phương đại ca, huynh dạy chúng ta học võ đi!"



" Đúng vậy! Đúng vậy, Thập Phương đại ca huynh dạy chúng ta học võ đi!" Các đệ tử trẻ tuổi nối nhau không ngừng huyên náo nhưng rồi có những thiếu niên cá tính cách chín chắn hơn ngăn đồng bạn lại, nói:" Thập Phương đại ca là người của Bạch Nguyệt tộc thì sao có thể dạy võ cho chúng ta! Các ngươi không nên náo loạn!" Truyện "Đại Viên Vương "



Thiếu niên khai mào câu chuyện không phục, la lên:" Không phải Đại Lạn Đà tự có nói là dạy không phân biệt sao? Chỉ cần chịu bái nhập sư môn thì tộc nào cũng có thể được dạy!"



Người thiếu niên chín chắn cao giọng:" Ngươi thì biết gì. Đại Lạn Đà tự có tiếng là dạy không phân biệt, nhưng nếu nhập môn năm năm mà tu vi không đạt cửu phẩm thì sẽ bị trục xuất khỏi chùa, mười năm không đạt thất phẩm thì cũng sẽ không có cơ hội tu luyện lên tầng võ học cao hơn. Chỉ học những công phu thô thiển thì chẳng bằng võ học bản tộc lợi hại của Hy Hòa tộc chúng ta!"




Vương Phật Nhi cười dài nhìn hai người thiếu niên đấu khẩu, đột nhiên hỏi:" Hai ngươi tên là gì, học võ công gì?"



Thiếu niên khai mào câu chuyện lập tức đáp:" Ta là Phi Ngư, học Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết của bản tộc. Hắn là tiểu nhị của hiệu tạp hoá trong trấn chúng ta, tên là Chu Do Mục, học Hy Hoàng Bổ Thiên quyết."



" Có thể giải thích cho ta một chút về võ công của các ngươi được không?"



Phi Ngư nghe xong thì hiểu rằng Vương Phật Nhi cố ý chỉ điểm võ học cho mình, lập tức hưng phấn giải thích về võ công của mình, hơn nữa còn không thèm để ý đến việc Chu Do Mục cau mày mà giải thích nốt cả tâm pháp Hy Hoàng Bổ Thiên quyết cho Vương Phật Nhi.



Hai môn võ công này đều là công phu thô thiển dưới ngũ phẩm, tuy tên thì kêu nhưng uy lực lại không lớn, truyền lưu rất rộng trong Hy Hòa tộc. Kiến thức võ học của Vương Phật Nhi còn xa mới bằng công phu rất cao của hắn, muốn hắn tiến hành chỉnh sửa hai môn võ công này lên thành võ công thượng phẩm là chuyện không thể. Truyện "Đại Viên Vương "



Nhưng mà Vương Phật Nhi cũng không có chủ ý này. Sau khi đã hiểu pháp môn tu hành của hai môn võ học này, hắn lập tức gọi Phi Ngư lại, vươn tay đặt một chưởng vào Mệnh môn của Phi Ngư và chậm rãi truyền một luồng chân khí nhu hòa sang. Truyện "Đại Viên Vương "



Với công quyết Ma Phật đà thập biến của hắn mà mô phỏng ra chân khí có thuộc tính phù hợp với Phi Ngư cũng không phải là việc khó. Trung thổ Thần Châu vốn còn có phương pháp dùng hoạn binh, lấy lực bên ngoài tương trợ để tăng cường võ công cũng là chuyện thường tình. Với công lực cấp Hoang thần của hắn, đả thông kinh mạch cho một thiếu niên nho nhỏ thì chỉ tốn một cái nhấc tay.



Hành động này của Vương Phật Nhi làm cho bọn thiếu niên trở nên vô cùng hâm mộ. Phi Ngư cũng biết cơ hội này khó có, tuy chân khí khác với bản thân tràn vào nội thể, làm các kinh mạch phình lên rất khó chịu nhưng cũng cắn răng kiên trì, ương ngạnh chịu đựng.



Nếu là cao thủ khác thì sẽ không làm cái việc đả thông kinh mạch này bởi vì sẽ không thể nào chuyển hóa chân khí được như ý, nếu cứ gượng ép thì chỉ sợ sẽ không là đả thông mà là phá nát kinh mạch, chỉ trừ khi là thầy trò hoặc là cùng dòng họ thì mới có thể sử dụng phương pháp này. Nhưng cho dù là đồng sư đồng tộc thì pháp môn này vẫn cực kỳ hung hiểm, chỉ một sự bất ổn sẽ khiến thân thể của người nhận bị suy yếu nhược và tạo thành thương tổn vĩnh cửu nên trừ phi vạn bất đắc dĩ còn thì không ai làm cái việc thúc lúa chín ép này.



Vương Phật Nhi có lá gan thật lớn, lại nắm giữ nghệ nghiệp cao thâm, Đại Nhật chân hỏa và Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết đều là võ học Hỏa hệ, chắc đến mười phần nên mới dám động thủ. Trong Ngũ thức thần thông của Đại Lạn Đà tự trung, Ba Di thức có thể nhìn thấu mọi vật. Thân hình Phi Ngư từ kinh mạch, máu, xương cốt hiện lên rõ rành rành trong mắt hắn, đó là chỗ dựa khiến cho Vương Phật Nhi dám làm hành động mạo hiểm này.



Sau khi kinh mạch được đả thông, Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết sẽ lợi dụng chân hỏa nung khô xương cốt khiến cho người sử dụng càng thêm nhẹ nhàng tinh xảo, tập thành thì sẽ có thân pháp linh hoạt hơn các tâm pháp bình thường rất nhiều.



Vương Phật Nhi vốn nghĩ chỉ đả thông kinh mạch xong là dừng tay, nhưng khi hắn hiểu tường tận môn võ công này thì phát hiện thấy môn công phu mới gần đạt thất phẩm này lại có những chỗ độc đáo. Chân khí lưu chuyển trong ba đạo kinh mạch thông suốt của Phi Ngư rồi từng giọt từng giọt nhập vào bên trong xương cốt của người thiếu niên này.



Đám thiếu niên vây quanh xem trông thấy trên người Phi Ngư dần dần tỏa ra hào quang nhàn nhạt thì kinh hãi reo hò ầm lên. Loại hiện tượng này bọn họ đều vô cùng quen thuộc, chính là dấu hiệu tu vi bước vào cửu phẩm, cũng chỉ có ba người trong trấn có được tu vi này. Thấy Thập Phương đại ca cũng không hơn bọn chúng mấy tuổi mà lại thần thông như thế này, ở trong mắt bọn chúng thì Vương Phật Nhi đã trở nên cao siêu, vượt xa cả cha ông.



" Tốt rồi! Phi Ngư, ngươi hãy thử sức xem nào. Không cần quá mạnh, chỉ dùng sáu phần khí lực là đủ!"



Phi Ngư nghe nói Vương Phật Nhi xong thì giơ tay vỗ nhẹ một chưởng. Một luồng chưởng lực bắn ra, tức thì đánh bay một lớp bùn trên mặt đất. Lực lượng mạnh mẽ như thế làm cho hắn kêu toáng lên:" Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết của ta có tu vi tầng thứ hai, ta có lực lượng bát phẩm... Ta phải đi báo cho ba ba mụ mụ!" Hô xong, hắn quên cả chàoVương Phật Nhi mà cuống quít bỏ chạy.




Vương Phật Nhi mỉm cười, quay sang bảo Chu Do Mục:" Xin nhờ tiểu huynh đệ một việc. Ngươi hãy theo bảo Phi Ngư rằng lực lượng này đến từ bên ngoài, nếu hắn không chịu khó tu luyện thì sau mấy ngày chân khí ta truyền thụ cho hắn sẽ dần dần tiêu tán. Có thể giữ lại được mấy phần là trông chờ vào sự chăm chỉ của hắn đó!"



Chu Do Mục lên tiếng đáp ứng, vẻ mặt có chút phức tạp chạy đuổi theo Phi Ngư. Vương Phật Nhi thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng. Hắn vốn định dùng thủ đoạn này thu phục hai người thiếu niên, giờ nếm thử những nguy hiểm trong đó thì không dám dùng nữa.



"Khó trách mặc dù Trung thổ có lưu hành hoạn binh những rất ít nghe có ai truyền chân khí cho bề dưới. Việc dùng sức mạnh đả thông kinh mạch còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc hút chân khí của hoạn binh để bổ xung vì tu luyện đến đâu thì phải xem phương pháp của từng người. Hơn nữa, nếu không phải công pháp Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết có chỗ đặc biệt thì nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được bước đả thông kinh mạch thôi, nguy hiểm hơn nhiều so với hoạn binh, không nên dùng."



Chu Do Mục đi rồi, Vương Phật Nhi càng cười nói khỏe, tán chuyện với đám thiếu niên một lúc lâu rồi giục bọn họ đi nghỉ ngơi. Khi nhóm thiếu niên luyến tiếc rời đi, Lệ Khuynh Thành mới hỏi:" Huynh muốn mời Bạch tiền bối và Chi Hiểu Long tiền bối sáng chế một môn tâm pháp cho người của Hy Hòa tộc phải không?"



Vương Phật Nhi thở dài đáp:" Võ công của Hy Hòa tộc tất nhiên cũng có chỗ tinh ảo. Cái môn Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết kia cũng thường thôi, chỉ là công phu nhập môn thô thiển, ý nghĩa chính là luyện hóa xương cốt, thân thể nhanh nhẹn nhưng cuối cùng không tiến tới đâu. Nhưng ta nghe nói Hy Hoàng Bổ Thiên quyết chính là một trong vài loại tâm pháp cao minh nhất của Hy Hòa tộc, cái gã Chu Do Mục kia chỉ có được bản truyền thụ phổ thông chứ không biết tâm pháp cao thâm. Phương pháp mà hai vị tiền bối có sáng chế ra cũng chưa chắc đã cao minh hơn môn này!"



Lệ Khuynh Thành cười nói:" Thuỷ tổ Bạch Nguyệt tộc Câu Vô Tà chẳng những là Đai Hoang thần mà còn là võ học kỳ tài đã sáng chế ra Thập Phương Đống Ma Đạo truyền thụ lại cho con cháu đời sau. Nhưng Hy Hoàng Bổ Thiên quyết lại do người đời sau của Hy Hòa tộc sáng chế ra chứ chẳng quan hệ gì đến Hy Hoàng thời Thượng cổ, theo truyền thuyết nó cũng là võ học gần cấp nhị phẩm. Hai vị tiền bối có thể không sáng tạo ra một môn tâm pháp tốt hơn nhưng tăng nó lên nhất phẩm chắc không thành vấn đề!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc nói:" Điều đó thì cũng phải có người cống hiến toàn bộ tâm pháp của môn võ công này mới được. Ta nghe nói thủ lĩnh bộ tộc Hy Hòa vẫn dùng danh hiệu cổ xưa, cũng gọi là Hy Hoàng, hơn nữa các thời đại đều do phụ nữ đảm nhiệm. Loại phụ nữ ngang ngạnh cũng không phải dễ đối phó!"



Cặp mắt tuyệt đẹp của Lệ Khuynh Thành lườm sang, hỏi vẻ hơi giận:" Muội cũng là một cô gái ngang ngạnh, huynh cảm thấy khó đối phó sao?"



Vương Phật Nhi cười đáp:" Mỗi lần nhớ lại cái cảnh lần đầu tiên gặp mặt, cái hình dáng muội lau thanh trường đao là ta liền sôi trào nhiệt huyết, bất chấp mọi thứ! Kẻ nào muốn ngăn cản ta đến với muội thì ta cũng phải giết cả nhà hắn mà đoạt người."



Lệ Khuynh Thành cười khẽ giơ tay đánh hắn một cái, trong mắt lại tràn đầy nhu tình, nói nhỏ:" Muội vẫn lo lắng sư môn sẽ không cho muội đến với huynh. Muội từng phải thề quá nhiều lần, nếu như bị các trưởng lão bắt buộc không thể không giết huynh thì nhất định sau khi giết, muội sẽ dùng đao tự vận. Muội không muốn nhìn cảnh huynh phải cầu xin các trưởng lão tha thứ."



Vương Phật Nhi không khỏi chán nản, la lên:" Ta đâu phải không có khí phách như vậy?"



Lệ Khuynh Thành khẽ tựa vào người hắn, ngẩng mặt nhìn trời sao, lẩm nhẩm:" Nếu huynh không cầu xin các trưởng lão tha thứ cho muội thì muội càng phải giết huynh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.