Đại Viên Vương

Chương 273









Vương Phật Nhi đột nhiên cảm động khôn xiết, nam nữ ở xã hội hiện đại kiếp trước của hắn chia tay như cơm bữa, rất hiếm thấy tình yêu trong sáng như nước. Hợp thì đến, không hợp thì đi đã thay cho giúp nhau trong lúc hoạn nạn, gắn bó keo sơn, thậm chí ngay cả chính Vương Phật Nhi cũng không cảm thấy cái kiểu này có gì không ổn.



" Một người gái như Khuynh Thành ở trên trái đất quả thực còn khó tìm hơn cả nhẫn kim cương mười ca ra. Khụ khụ! Nhưng mà tựa như ở Trung thổ Thần Châu lại có rất nhiều." Vương Phật Nhi chợt nhớ rằng mình còn có cô vợ hờ Trương Anh thì đột nhiên trong lòng không sao sảng khoái nổi.



Hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy nhìn trời sao, suốt đêm không nói chuyện.



Tây Kỳ quân cố tình bỏ qua, hơn nữa vũ lực Vương Phật Nhi cũng rất mạnh nên đoàn người ngựa này nhanh chóng liên tiếp đột phá vài đạo quân chặn đường. Ngay cả những đội ngũ dân Hy Hòa tộc lớn mạnh gấp hơn chục lần nghe nói có thể chạy đến chỗ quân phản kháng thì cũng thà bỏ cả nhà cửa cơ nghiệp mà đi theo nhiều như mây.



Loại tình huống này làm cho Vương Phật Nhi thầm chắt lưỡi, thán phục từ đáy lòng đối với sức ngưng tụ của Hy Hòa tộc.



Quân phản kháng Hy Hòa tộc vì không đủ sức đối khắng chính diện với đại quân của Cơ Huyễn nên đều phải phân tán vào trong rừng núi. Núi Linh Cữu chạy vắt ngang phía Nam lục địa, ở vùng đất của Hy Hòa tộc có hai nhánh núi gọi là Ngũ Lê Sơn và Đào Hoa Sơn. Hai dãy núi này có thừa cây ăn quả, mùa thu hàng năm thì quả chi chít, khắp cả dãy núi rực những màu vàng kim, hồng phấn, xanh biếc, đỏ tươi giao thoa với nhau trông rất bắt mắt.



Chẳng qua cũng có một vài nơi không dễ hái lượm quả cây khiến chúng rụng xuống thối rữa đầy mặt đất, sau nhiều năm tích tụ thì sinh ra các loại chướng khí, trong đó nổi tiếng nhất là Bách quả chướng ở Ngũ Lê Sơn và Đào hoa chướng ở Đào Hoa Sơn. Quân phản kháng Hy Hòa tộc chính dựa vào những là chắn thiên nhiên đo mới có thể cầm cự với quân Tây Kỳ được lâu như vậy.



Người dân Hy Hòa tộc đi theo Vương Phật Nhi vượt qua được khu vực do quân đội Tây Kỳ khống chế thì cực kỳ vui sướng, liền nhảy nhót hoan hô nhưng có một số người khỏe mạnh tinh ranh trong đó đã lặng lẽ rời bỏ đội ngũkhông biết đi về hướng nào. Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi lạnh lùng quan sát nhưng không ngăn cản. Hắn cũng cần những người này đi liên lạc với quân phản kháng, nếu không có những người dân gốc Hy Hòa tộc này đi liên lạc thì căn bản hắn cũng không sao chiếm được lòng tin của Hy Hoàng đương nhiệm.



" Hừ, ta đi đường vòng đến với người Hy Hòa tộc quả nhiên là biện pháp chính xác. Nếu ta tự mình bay từ bên kia núi Linh Cữu tới đây, chỉ sợ dù có tìm được quân phản kháng thì bọn họ cũng sẽ không tin ta. Bây giờ cho dù bọn họ có hoài nghi cũng sẽ không mặc kệ của những người cùng tộc của mình."



Vương Phật Nhi không có ý định tiếp tục vào sâu hơn nữa mà sau tiến vào địa bàn do quân phản kháng khống chế, hắn liền bảo mấy vạn lưu dân Hy Hòa tộc đi theo hắn lánh nạn ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ. Đợi không quá nửa ngày, quả nhiên đã có một đội khoảng hơn ba ngàn người thận trọng tiến đến, quá nửa trông giống sơn tặc hơn quân đội.



Đám lưu dân trông thấy nghĩa quân của bản tộc thì cùng hoan hô, lập tức làm giảm bớt lòng cảnh giác của toán quân này. Viên đầu mục cầm quân hạ lệnh cho phần lớn binh lính cố thủ tại chỗ, còn mình thì dẫn hơn trăm người đi tới gặp đám lưu dân.



Vương Phật Nhi biết rõ giờ phút này là thời cơ thích hợp, liền dẫn Lệ Khuynh Thành từ trong đám người đi ra, thi lễ cẩn thận rồi nói lớn:" Ngươi là vị tướng lãnh nào của quân phản kháng Ta là đệ tử ký danh của trụ trì Đại Lôi Âm tự Vương Thập Phương, cố ý hộ tống những dân chúng này đột phá vòng vây của quân Tây Kỳ mà tiến đến đây tìm nơi nương tựa!"



Viên tướng của quân phản kháng nghe thấy tên Vương Thập Phương, chăm chú nhìn và đánh giá hắn mấy lần rồi mới lên tiếng đáp:" Tại hạ chính là Mã Băng Vân, một trong năm nguyên soái thủ hạ của Hy Hoàng!"



Vương Phật Nhi chắp tay cười nói:" Thì ra là Mã đại soái, Thập Phương kính ngưỡng từ lâu. Mong Mã đại soái hãy bố trí cho những người dân này, ta hộ tống đến đây là hết nhiệm vụ, xin được cáo từ !"



Câu đầu thì hiên ngang lẫm liệt, câu sau thì lại là muốn bắt thì thả, Mã Băng Vân sao dám để cho Vương Phật Nhi rời đi ngay như vậy nên vội vàng lên tiếng can ngăn:" Thập Phương tiểu đệ hộ tống đồng bào của tộc ta đến đây vất vả như thế chẳng lẽ lão Mã ta ngay cả một lần chiêu đãi cũng không được sao? Nếu để Vương tiểu huynh đệ trở về lại nói quân phản kháng Hy Hòa tộc chúng ta ngay cả miếng rượu nhạt cũng không mời thì chẳng phải làm ta mất mặt sao!"



Vương Phật Nhi lúc này liền đẩy thuyền theo nước, cười to đáp:" Nếu Mã đại soái có ý tốt như thế, tiểu đệ từ chối không bằng tuân mệnh."



Mã Băng Vân mặt thì cười nhưng bụng lại thầm mắng:" Tên giặc ngốc này quả nhiên không phải là người tốt. Ta đã nghe mật thám trà trộn trong dân của trấn nói rằng ngươi tới là vì muốn liên lạc với Hy Hòa tộc chúng ta cùng đối kháng với quân Tây Kỳ, thế mà giờ lại giả nộ làm cái gì chứ?" Truyện "Đại Viên Vương "



Cơ Huyễn không hổ là vị danh tướng trong thiên hạ, sử dụng những thủ đoạn vô cùng lợi hại. Sau khi hắn chiếm lãnh địa của Hy Hòa tộc thì liền chia cắt thành hơn chục mảnh không thể liên lạc được với nhau, tiếp đó từng bước di dân ra ngoài, tuy hiệu quả chậm nhưng nếu có tám năm mười năm thì quân phản kháng có muốn mộ lính cũng không được. Đến lúc đó, thì tất nhiên không thể nào chống lại được thế tấn công như vũ bão của quân Tây Kỳ.



Tình hình thật không xuôn xẻ. Mã Băng Vân tất nhiên cũng hy vọng có thể được bên ngoài chi viện để giảm nhẹ tình cảnh quẫn bách cho Hy Hòa tộc, tuy nhiên thế lực của Cơ Huyễn ở Nam hoang rất lớn, cho dù là hai đại phản Vương hay Hoang Mộc đại tướng cũng bị hắn áp chế gắt gao, huống chi ba thế lực này cũng chẳng có hơi đâu quản tới chuyện của Hy Hòa tộc không liên quan đến mình.



Vương Phật Nhi mới lên nắm Đại Lôi Âm tự, cả năm Nguyên soái của Hy Hòa tộc và Hy Hoàng liền chú ý tới thế lực mới nổi lên này, chỉ là Cơ Huyễn canh phòng cực kỳ nghiêm mật, mật thám sứ giả của bọn họ căn bản không thoát ra được, còn muốn xuyên qua núi Linh Cữu đến Đại Lôi Âm tự thì nguy hiểm gấp vài lần so với đi qua châu Thương Nam, bởi vậy việc Vương Phật Nhi đến đây đối với quân phản kháng chính là cầu còn không được. Truyện "Đại Viên Vương "



Mã Băng Vân biết rằng gã thiếu niên nho nhỏ này khá giảo quyệt nhưng cũng không thể không chiêu đãi nhiệt tình.



Vương Phật Nhi kéo cả Lệ Khuynh Thành cùng tán gẫu với Mã Băng Vân nhưng không nói chuyện liên quan đến Hy Hòa tộc. Vị Nguyên soái này rất cảnh giác, Vương Phật Nhi hỏi vài câu mà chẳng thu được mấy tin tức có ích.



Tuy nhiên, nghe giọng nói của Mã Băng Vân thì hắn cũng an tâm hơn nhiều. Vương Phật Nhi vốn nghĩ rằng Hy Hòa tộc tính cách dũng mãnh, một mực đối địch với các tộc khác nên nhất định không dễ quan hệ, nói không chừng còn có đủ loại yêu cầu vô lễ làm cho hắn khó có thể đáp ứng được.




" Xem ra Hy Hòa tộc không phải là không biết tốt xấu, ta cũng đỡ phải tốn nhiều khí lực!"



Những thủ hạ của Mã Băng Vân vừa thu xếp cho mấy vạn lưu dân này vừa tranh thủ tra xét một lượt, phát hiện đúng là không có thám tử của quân Tây Kỳ trà trộn vào thì mới dẫn đám lưu dân tiến về hướng Ngũ Lê Sơn.



Vương Phật Nhi vừa đi theo vừa có ý muốn quan sát sức chiến đấu của quân phản kháng Hy Hòa tộc, bởi vậy đến lúc cuối cùng hắn mới di chuyển, đi ở phía sau đội ngũ.



" Khuynh Thành, muội cảm thấy chiến sĩ của Hy Hòa tộc so với Đại Lôi Âm tự của ta như thế nào?"



Lệ Khuynh Thành cười đáp: “Chiến sĩ Hy Hòa tộc chưa được huấn luyện, tuy vũ lực cũa mỗi cá nhân khá xuất sắc, có chút ưu thế ở chốn rừng núi nhưng không thể coi là quân giỏi. Pinh lính Đại Lôi Âm tự chủ yếu là từ Đại Lương quân và Hoang Mộc quân tập hợp lại, huấn luyện khá là rời rạc, sĩ khí lại cực thấp, kỷ luật cũng chưa nói là tốt nên so với các chiến sĩ Hy Hòa tộc này thì còn kém hơn một chút."



Vương Phật Nhi có chút thất vọng, nói:" Sức chiến đấu của chừng một vạn binh mã quân Tây Kỳ còn hơn năm sáu vạn của chúng ta, nếu không dựa vào tòa thành hùng mạnh và có thêm Bạch tiền bối và Chi Hiểu Long tiền bối trấn giữ thì Đại Lôi Âm tự không phòng thủ được !"



Lệ Khuynh Thành an ủi hắn:" Việc nhà binh thì muội không rõ lắm nhưng muội cũng hiểu rằng thế còn hơn lực. Hiện giờ Cơ Huyễn dù có đại quân trong tay thì cũng chỉ có thể toàn lực đối phó với liên quân Tây Địch chứ không rảnh mà với tranh đấu chúng ta. Khoảng thời gian này chính là lúc chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, phát triển thực lực!"



Vương Phật Nhi cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ:" Ta cũng chỉ là một sinh viên bị chết đầu thai chứ nào phải kẻ bá chủ kiêu hùng gì đâu, có thể thừa thế phát triển được không thì còn phải xem ông trời có phù hộ hay không nữa."



Khi hắn quay đầu nhìn Mã Băng Vân, thấy trong mắt đối phương vẫn tràn đầy ý lo ngại không thể hóa giải được thì đột nhiên trong lòng lại thấy thoải mái:" Hán cao tổ chẳng qua là một kẻ lưu manh, Chu Nguyên Chương chỉ là hòa thượng đi khất thực, ta dù sao cũng có vũ kỹ mạnh mẽ và hơn mười vạn người trung thành để khởi nghiệp, chỗ nào cũng cao hơn bọn họ một bậc. Với cơ sở như vậy thì cát cứ một phương hưởng vinh hoa phú quý hẳn là không thành vấn đề! Trước mắt còn chwua một ai có bản lĩnh làm cái chuyện khó khăn là bình định thiên hạ nên ta còn có thể yên ổn được rất lâu."



Mã Băng Vân dẫn quân đến hộ tống một thời gian thì lại có thêm một vị tướng quân khác, cũng là một trong năm Nguyên soái quân phản kháng Hy Hòa tộc và là huynh đệ ruột của Mã Băng Vân tên gọi Mã Bôn Lưu đến tiếp ứng.



Quân Phản kháng lập ra năm lá chắn, phân biệt do năm Nguyên soái trấn thủ. Trong đó Tật Như Phong và Xích Liệt Ngột đều ở bên dãy Đào Hoa Sơn còn Ngũ Lê Sơn này thì do huynh đệ bọn họ canh giữ.



Mã Bôn Lưu đã nhận được mật báo từ trước nhưng trông thấy Vương Phật Nhi thì trong lòng vẫn tấm tắc lấy làm lạ, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ chỉ là một thiếu niên tuấn tú thế này mà lại được làm Nam Thiên trấn thủ sứ vang danh Tây Địch, thậm chí còn nổi tiếng ngay cả trong quân đội của họ Cơ phía bên kia ư?"



Lão cố ý muốn thử công phu của Vương Phật Nhi, lúc gặp nhau liền vươn cả hai tay ra muốn bắt tay thi lễ với Vương Phật Nhi.



Vương Phật Nhi cũng không để ý lắm vì công lực của huynh đệ họ Mã gia không hơn kém nhau mấy, Mã Bôn Lưu cao hơn một bậc những chẳng quan cũng chỉ có ngũ phẩm, Mã Băng Vân còn quanh quẩn ở lục phẩm nên hắn thản nhiên bắt tay Mã Bôn Lưu. Hắn cũng chẳng buồn vận kình, mặc cho Mã Bôn Lưu cố sức.



Mã Băng Vân ban đầu còn định khuyên nhủ huynh đệ không nên quá đáng kẻo làm mất mặt sứ giả của Đại Lôi Âm tự, nhưng hắn lập tức thấy Mã Bôn Lưu lộ vẻ khó coi, trong lòng đột ngột cả kinh.



Mã Bôn Lưu vận kình mấy lần nhưng chỉ cảm thấy đôi tay đối thủ cứng rắn như thép, chân khí công kích vào cứ như lọt thỏm trong đại dương mênh mông không thấy hồi âm. Mã Bôn Lưu muốn rút về thì lại thấy có một sức hấp dẫn ngấm ngầm khống chế kinh mạch toàn thân khiến cho lão có cảm giác chỉ cần mình buông tay là chân khí đối phương sẽ áo sang phản kích như triều dâng sóng dữ.



Lão cũng không nắm chắc là có thể tiếp được một chiêu toàn lực của người thiếu niên công lực sâu không lường được này.




Vương Phật Nhi buông hai tay ra cứ như không có việc gì, hắn căn bản không có ý làm cho Mã Bôn Lưu khó xử, cười nói:" Mã đại soái quả nhiên võ công không tầm thường. Tiểu đệ xin thụ giáo."



Mã Bôn Lưu hít một hơi nặng nề, nói tự đáy lòng:" Võ học Đại Lạn Đà tự quả nhiên cao thâm khó lường, Hy Hòa tộc chúng ta so ra còn kém!" Vương Phật Nhi cũng chẳng cần suy nghĩ về ý tứ hàm xúc trong câu nói này, chỉ hơi mỉm cười khiến cho nét mặt già nua của hai Mã đại soái đỏ lên.



Có quân đội của Mã Bôn Lưu tương trợ, đám lưu dân liền nhanh chóng được an bài thỏa đáng. Hai huynh đệ họ Mã bấy giờ mới mời Vương Phật Nhi đi Ngũ Lê Sơn gặp thủ lĩnh quân phản kháng Hy Hoàng. Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành nhìn nhau cười, cảm giác sâu sắc rằng đã đạt được hơn nửa mục đích của chuyến đi này.



Bốn người tách khỏi đội binh mã, ai nấy tự vận khinh công chạy đi. Sau một đêm tạm nghỉ, họ đã tiến vào trại Ngô Đồng là cứ điểm lớn nhất của quân phản kháng ở chỗ sâu trong Ngũ Lê Sơn.



Đương gia của trại Ngô Đồng là Hỏa Vân Nhi, nữ Nguyên soái duy nhất trong năm đạo quân của Hy Hòa tộc.



Con người Hỏa Vân Nhi lại khác hẳn với tên gọi, sắc mặt lạnh như băng, nhìn Vương Phật Nhi mà không có chút vẻ hoà nhã nào, nếu không phải là Mã Bôn Lưu đã dặn dò vài câu thì nói không chừng còn có thể trở mặt ngay lập tức. Vương Phật Nhi cũng không hiểu mình có gì không phải với cô gái này, nhưng cũng rất ít nói để tránh rước phiền toái.



Khi Mã Bôn Lưu nói rõ ý định muốn dẫn Vương Phật Nhi đi gặp Hy Hoàng, Hỏa Vân Nhi liền thản nhiên từ chối, bảo Mã Bôn Lưu:" Hy Hoàng đã bế quan nhiều ngày, muốn luyện Hy Hoàng Bổ Thiên quyết thành công viên mãn. Ngươi có thể để vị sứ giả Đại Lôi Âm tự này tạm thời ở lại trại của ta mấy ngày, sau đó mới dẫn tới gặp!"



Hai người Mã Bôn Lưu và Mã Băng Vân, đều đã khoảng hơn bốn mươi tuổi còn Hỏa Vân Nhi chỉ là một cô gái mười tám mười chín tuổi nhưng lại có vẻ như Hỏa Vân Nhi nói gì thì hai người nghe nấy, bất đắc dĩ quay sang bảo Vương Phật Nhi:" Chỉ mấy ngày nữa là Tiết Hỏa Thiêu của Hy Hòa tộc chúng ta. Tiết này cực kỳ náo nhiệt, vừa hay huynh đệ chúng ta cũng không có việc gì, xin được mời Thập Phương tiểu đệ ở chơi trong sơn trại mấy ngày, mọi người cùng uống rượu trợ hứng!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, thầm hiểu bọn họ vẫn chưa tin tưởng hắn nhưng cũng không nói gì, chỉ lên tiếng đáp ứng rồi dẫn Lệ Khuynh Thành đi theo huynh đệ họ Mã về căn nhà gỗ dành cho hắn nghỉ ngơi.



Trại Ngô Đồng được xây dựng trên vách núi cực kỳ hiểm trở nên kỵ thú khó lên, cho dù đại quân xông vào trong núi thì cũng không có cách nào mà tấn công được. Căn nhà gỗ cấp cho Vương Phật Nhi lại ở chỗ cao nhất, một nửa ăn vào trong vách núi, một nửa lơ lửng trên không, từ trên nhìn xuống thấy được toàn bộ quang cảnh núi Ngũ Lê Sơn, mây trắng bay bay cứ như lượn quanh người vậy.



Huynh đệ họ Mã cũng rất là hào sảng, lập tức mang đến hai hồ lô lớn rượu mạnh, bảo thủ hạ nướng cả một con linh dương, cắn ăn từng miếng lớn. Vương Phật Nhi vần còn tò mò, không khỏi hỏi:" Cô Hỏa Vân Nhi này không lớn tuổi mà sao lại được xếp trong năm Nguyên soái giống như hai vị? Ta đã quan sát khí mạch toàn thân cô ấy, công lực cũng không phải là cao lắm."



Mã Băng Vân cười ha ha đáp:" Ngươi đừng có mà coi thường Hỏa Vân Nhi nhà chúng ta, nàng quả thật là không thành tựu về võ công nhưng lại là pháp giả kiệt xuất nhất của Hy Hòa tộc. Khi nàng sáu tuổi thì cha mẹ bị quân Tây Kỳ giết hết. Để báo thù, nàng nhịn đau phá hủy kinh mạch trong cơ thể đến xin vào Thánh địa của Đạo môn Ngũ Trang quan học nghệ."



" Kinh mạch bị phá huỷ thì nàng còn học nghệ thế nào được?" Vương Phật Nhi không khỏi kinh hãi.



Huynh đệ họ Mã cười ha ha, đến điểm mấu chốt lại cố ý làm cao, chỉ mời hắn và Lệ Khuynh Thành uống rượu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.