Đại Viên Vương

Chương 279









Vương Phật Nhi vươn tay ra, sợi dây thừng cực lớn kia giống như một con rắn tức thì duỗi thẳng tắp, một đầu bay vào trong tay hắn. Vương Phật Nhi thuận tay thắt sợi dây thừng thành một cái nút rồi ngưng tụ ra một cây Băng Tinh Đại Bổng buộc vào đó và cho Hoàng Đô thần thú há mồm cắn lấy nó, sau đó quát lớn:" Trên tường thành chuẩn bị xong chưa?"



A Lý Hán hét lớn truyền lệnh cho quân lính của mình đứng thành một hàng rồng rắn nắm chặt lấy sợi dây thừng. Sợi dây thừng này chính là vũ khí tấn công thành lợi hại của đại quân Tượng Đầu yêu tộc, bình thường các đại lực sĩ trong tộc vẫn buộc một súc gỗ lớn rồi ném vào trong thành, sau đó cứ thế kéo mạnh ra bên ngoài.



Nếu súc gỗ gieo trúng phòng ốc, tường thành thì đều có thể kéo sập hết.



Tuy có hơn sáu ngàn chiến sĩ Tượng Đầu yêu tộc ở Vân Quận thành nhưng do giới hạn bởi chiều dài của sợi dây thừng nên chỉ có hơn hai ngàn người có thể tham gia vào cuộc kéo co này. A Lý Hán đứng ở trên bờ tường, lòng tin chắc rằng có thể kéo được con thú khổng lồ kia vào trong thành.



" Không cần biết con thú kia khỏe bao nhiêu, chẳng lẽ có thể so sánh được với hai ngàn chiến sĩ Tượng Đầu tộc chúng ta hợp sức lại sao?"



Tiếng hét của Vương Phật Nhi vừa truyền đến, A Lý Hán lập tức gầm lên:" Các dũng sĩ quân ta đã sẵn sàng!"



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, vỗ Hoàng Đô thú, trầm giọng quát:" Đô Đô, ngươi không thể để cho người ta xem thường sức mạnh của dòng dõi Thái cổ thần thú."



Hoàng Đô thú tâm linh tương ứng với Vương Phật Nhi, nghe thấy Vương Phật Nhi căn dặn liền gừ gừ mấy tiếng cứ như là đáp lời, không rống to trợ thế, cũng không tỏ vẻ hăng hái, chỉ khẽ lui về phía sau bắt đầu kéo co.



Hai ngàn chiến sĩ Tượng Đầu yêu tộc tức thì cảm thấy căng tay, vội vàng đồng thanh hét lên, đứng thế trung bình tấn rồi bắt đầu ra sức kéo vào phía trong thành.




Vương Phật Nhi cưỡi trên người Hoàng Đô thú, từ trên sợi dây thừng truyền đến một lực kéo mạnh mẽ khiến lòng hắn phấn chấn, thầm nghĩ:" Ta vẫn chưa biết con Hoàng Đô thú này chung quy có bao nhiêu sức lực. Trước hết không vội ra sức tương trợ!"



Trước trận hai quân, trên thành dưới thành xuất hiện một cảnh tượng từ trước tới nay chưa bao giờ có. Dưới thành là một con thú khổng lồ bốn chân phát lực, mây khói màu vàng tuôn ra cuồn cuộn, tỏa sáng chói chang, mặt đất bị cày lên thành những rãnh sâu.



Còn ở trên tường thành, hai ngàn đại lực sĩ Tượng Đầu yêu tộc cởi tr@n xung trận, hét vang lừng, những phiến đá xanh lát dưới chân đều bị đạp vỡ vụn, sợi dây thừng to tướng bị kéo thẳng băng, phát ra tiếng chấn động ầm ầm.



A Lý Hán vốn tưởng rằng có hai ngàn chiến sĩ hợp sức thì dù đối thân thể con thú đối thủ có lớn gấp mười lần cũng bị kéo tuột vào trong thành, không ngờ đối thủ quả nhiên bất phàm, lại có thể tranh đấu không thua kém.



Hắn gầm lên một tiếng, hét to:" Các thanh niên Tượng Đầu tộc. Nếu chúng ta thua cuộc kéo co này thì về sau còn mặt mũi nào tự xưng là những chiến sĩ có sức lực mạnh nhất yêu tộc nữa? Cố sức lên cho ta!"



Nghe thấy tiếng gầm thét của A Lý Hán, trên thân thể hơn hai ngàn chiến sĩ Tượng Đầu yêu tộc đều tỏa ra quang diễm màu đỏ sậm, lực lượng đột nhiên tăng vọt lên. Tuy Hoàng Đô thú cố sức co kéo nhưng thân hình khổng lồ vẫn bị lôi về hướng Vân Quận thành.



Trên mặt đất xuất hiện bốn cái rãnh sâu hoắm cho thấy Hoàng Đô thú đã cố gắng đến thế nào.



" Biến! Biến! Biến!"



Vương Phật Nhi hét lớn một tiếng, hiển lộ chân thân Thái Cổ Ma Viên, hung hăng chụp lấy cây đại bổng cùng hợp sức với Hoàng Đô thú, cuối cùng cũng dừng được thế lui về phía sau. Thân thể A Lý Hán và các chiến sĩ Tượng Đầu yêu tộc đều căng lên như lò xo, hô vang trời, vội vã phát ra tất cả tiềm lực.



Lộc Lực Sỹ nhìn thấy Vương Phật Nhi biến hóa thành con vượn lớn thì lòng ớn lạnh, biết rằng mọi chuyện hỏng mất rồi.



Nếu gặp phải cao thủ nhất phẩm thì ba đạo binh mã bọn chúng hợp sức lại còn có thể liều mạng, thiếu niên này có thể phản tổ, có tu vi cấp Hoang thần trong truyền thuyết đã thất truyền từ lâu thì chỉ cần một người, một thú này cũng đủ đánh tan mấy vạn binh mã trong thành Vân quận.



" Nếu biết trước trong quân đội đối phương có nhân vật mạnh như thế này trấn giữ thì ta nên sớm quy thuận mới đúng. Thế lực của Đại Lôi Âm tự phát triển quá nhanh, tìm đến đó nương tựa cũng không phải là lựa chọn tồi."



A Lý Hán của Tượng Đầu yêu tộc lúc này lại không rảnh như Lộc Lực Sỹ để mà hối hận, chỉ cần hắn nghỉ xả hơi một chút là sẽ bị người ta kéo rơi xuống dưới tường thành, cho dù Tượng Đầu tộc da dày thịt béo không sợ đánh đập nhưng hắn có thể sẽ bị mất mát rất nhiều.



" Cự tượng Khai Sơn hề, điền bình tứ hải!"



Khi A Lý Hán hát váng lên bài quân hành được các bô lão của Tượng Đầu yêu tộc truyền lại này, hai ngàn tướng sĩ Tượng Đầu yêu tộc cũng ra sức rống lên hòa nhịp bài hát. Ở trong mười ba thú đầu yêu tộc, Tượng Đầu yêu tộc tuy có dũng khí mạnh mẽ nhưng tính cách lại rất hiền lành. Bởi vậy, danh tiếng kém hơn một bậc so với Ngưu Đầu yêu tộc, Sư Đầu yêu tộc.



Nhưng mà trong yêu tộc Tây Địch vẫn có tin đồn là nếu Tượng Đầu yêu tộc tức giận mà dùng đến sức mạnh hoang dã của mình thì dù là đội kỵ binh tinh nhuệ do toàn tướng sĩ nhập phẩm tạo thành cũng không dám đương đầu.



Cho dù không đủ tu vi nhưng khí lực thiên phú của Tượng Đầu yêu tộc cũng làm cho sức chiến đấu của bọn họ được liệt vào loại binh lính giỏi trong thiên hạ.



Hai ngàn chiến sĩ cùng nổi giận, Vương Phật Nhi và Hoàng Đô thú cũng cảm thấy áp lực tăng thêm.



" Nếu tên Tượng Đầu này không biết biến hoá, lão tử sẽ cho bọn chúng biết cái gì gọi là khí lực!"



Vương Phật Nhi vỗ một cái, truyền một luồng thần lực vào cây Băng Tinh Đại Bổng khiến nó lập tức trở nên to tướng, hình tượng Thái Cổ Ma Viên đồng thời lớn lên gấp đôi. Thần thú Hoàng Đô cũng nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đồng thời trở nên thật lớn.




Toàn bộ lực lượng thần thông cấp Hoang thần được thi triển ra, phối hợp với uy lực của Thái cổ đệ nhất mãnh thú quả nhiên không giống bình thường. A Lý Hán tuy dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ vẫn cảm thấy chân cứ nhích về phía trước từng tấc một, thành tường đã ập tới trước mắt.



Dù hắn liều mạng rống to nhưng chỉ sau một lát đã cảm thấy dưới chân trống rỗng, bị kéo rớt xuống khỏi tường thành.



Đội ngũ phía trước bị kéo rớt xuống, chiến sĩ Tượng Đầu yêu tộc ở phía sau liền không trụ được đành phải buông tay khiến cho tất cả bị kéo ngã xuống khỏi tường thành. Vương Phật Nhi hét vang trời, cùng Hoàng Đô thú chạy những bước dài như điên cả năm dặm, mãi đến khi kéo hết cả đoạn dây thừng xuống mới dừng chân.



A Lý Hán bị ngã váng đầu hoa mắt, mới vừa đứng lên lại bị những chiến sĩ của bản tộc từ trên tường thành liên tiếp té xuống đè lên người. Mấy trăm chiến sĩ Tượng Đầu tộc thân hình tráng kiện, người cao trên năm thước từ trên thành rớt xuống đập vào mặt đất tạo thành hơn trăm cái hố lớn, làm chấn động toàn bộ mặt đất.



Tướng sĩ bốn tộc Vương Phật Nhi dẫn đến nhìn thấy chiến quả như thế lập tức hoan hô ầm ĩ. Bọn họ bị Vương Phật Nhi thu phục chỉ vì sợ hãi võ công của người thiếu niên này và Hoàng Đô thú hung mãnh chứ chẳng có bao nhiêu lòng trung thành, nhưng trận chiến đấu này làm phấn chấn lòng người như thế khiến Ngũ Hỏa tộc, Vân Dực vũ tộc đều cảm giác sâu sắc rằng mình lựa chọn chính xác, Hàng Đầu tộc, Thiên Mã tộc cũng phụ hoạ theo, cảm thấy may mắn rằng mình chưa từng phản kháng người này.



Vương Phật Nhi khôi phục bộ dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, hưng phấn giáng một đấm mạnh lên mặt đất. Hoàng Đô thú cũng thu nhỏ một mức, thở d0c phì phò, nhả cây Băng Tinh Đại Bổng ngậm trong miệng ra.



Mất đi lực lượng duy trì, Thập Hung Sát Thần Bổng chẳng qua cũng chỉ là một cây trụ băng lớn mà thôi. Vương Phật Nhi cũng không buồn đi tìm cái binh khí này, cưỡi lên thú Hoàng Đô quay trở về dưới thành Vân Quận.



" Tượng Đầu yêu tộc đã chịu thần phục chưa?"



A Lý Hán khó nhọc bò từ dưới đống thân hình cồng kềnh của người cùng tộc chui ra, nghe tiếng hống như sấm thì trong lòng cả kinh, tay buột phát ra khí lực đánh một tên chiến sĩ ngã rụi vào trong đất bùn.



" Ta chịu phục rồi. A Lý Hán nguyện ý quy thuận Đại Lôi Âm tự. Tuy nhiên ta chỉ có thể đại diện cho sáu ngàn binh mã thủ hạ này còn Lộc Đầu, Dương Đầu yêu tộc ở trong thành thì ta không quản được!"



Lộc Lực Sỹ vừa nghe thấy A Lý Hán nói như thế thì tức đến vẹo cả cái mũi nai, chỉ có thể hét lớn một câu:" Lộc Đầu yêu tộc nguyện ý tạm thời tuân theo sự chỉ huy của Đại Lôi Âm tự!"



Công Bà Dương cười hắc hắc, không lên tiếng mà lặng lẽ truyền lệnh xuống, Dương Đầu yêu tộc trên bờ tường tức thì dựng lên cây cờ lớn, trên lá cờ màu trắng có viết một hàng chữ to bằng cái đấu, nét mực còn chưa khô, hiển nhiên là vừa mới chuẩn bị thì mới có hình thức như thế.



Lộc Lực Sỹ mắng thầm trong bụng là Công Bà Dương vô sỉ. Tuy Dương Đầu yêu tộc không phải có vũ lực cao minh lắm nhưng lại nổi tiếng là gian dối, hắn nhất thời tính sai cũng không thể nào hối hận.



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, xua tay ra lệnh cho A Lý Hán lập tức chỉnh đốn binh mã trong thành, thay đổi cờ hiệu hợp nhất binh mã ba cánh quân yêu tộc này. Vương Phật Nhi ở lại thành Vân Quận ba ngày rồi mới khởi hành đi Bắc Chu sơn.



Có chiến tích này, mấy cánh quân yêu tộc còn lại vẫn đang quan sát vội vàng kéo nhau tới hội quân. Khi Vương Phật Nhi đến chân núi Bắc Chu Sơn thì đại quân của hắn đã là quân đội gồm mười tộc với ba vạn sỹ tốt.



Bắc Chu Vương từ khi thua trận ở thành Thanh Mộc phải bỏ chạy, phát hiện ra Đại Lương Vương đã mất tung tích thì lập tức kéo quân quay lại đánh chiếm Đại Lương sơn và chiêu hàng những thế lực Đại Lương quân còn sót lại. Hắn chiếm cứ Bắc Chu sơn nhiều năm, sau khi thế lực tăng mạnh thì cũng không sợ Hoang Mộc quân vừa cho hắn nếm qua đau khổ nhưng giờ cũng không biết tung tích Hoang Mộc đại tướng, càng không sợ Tây Kỳ quân giờ thực lực đang suy giảm. Truyện "Đại Viên Vương "



Nhưng Bắc Chu Vương hiểu rõ thế cục, chẳng những không công thành chiếm đất khuếch trương địa bàn mà ngược lại mai danh ẩn tích. Theo hắn tính, thắng bại tron cuộc chiến tranh giữa quân Tây Địch và Đại Càn vương triều còn chưa rõ, hắn cần ẩn nhẫn một thời gian đợi đến khi thế cục rõ ràng thì mới nắm lấy cơ hội tốt.



Khi Lý Huyền Cảm thống lĩnh đại quân Long Thứu doanh vượt qua giới tuyến, Bắc Chu Vương chẳng những không xuất binh chặn đường mà ngược lại tặng một chuyến lương thảo. Nhưng khi mật thám của hắn báo về tình hình của Lý Huyền Cảm ở Lĩnh Nam thì Bắc Chu Vương lại đợi xem Đại Lôi Âm tự phản ứng như thế nào.



Đại quân của Vương Phật Nhi tới nơi, Bắc Chu Vương lập tức phái sứ giả đến kể lại chi tiết tình hình chiến đấu của Lý Huyền Cảm ở Lĩnh Nam.



Nhận được thư của Bắc Chu Vương, Vương Phật Nhi thầm cười lạnh, nghĩ bụng:" Lão hồ li này cũng biết thời thế, đưa phong thư này đến nói cho ta biết đại quân của Huyền Cảm lâm nguy là để cho ta không có thời gian làm khó hắn."




Tuy quân Tây Kỳ đã rút khỏi Lĩnh Nam nhưng thế lực của các tộc thổ dân Lĩnh Nam vẫn mạnh như trước.



Các dân tộc trong vùng Thương Nam khác hẳn Hy Hòa tộc. Lĩnh Nam có Lĩnh Nam thư viện do các bậc đại nho thành lập nên, tồn tại suốt mấy trăm năm, dạy dân chúng Lĩnh Nam nhiều tri thức và truyền thụ võ học.



Lĩnh Nam thư viện tuy rằng không có căn cơ thâm hậu bằng bốn đại thư viện nhưng cũng là môn phái lớn của Nho môn, võ học binh pháp đích truyền chính là loại chính tông, cho dù là Cơ Huyễn thì cũng phải dựa vào Lĩnh Nam thư viện mới có thể thống trị Lĩnh Nam.



Đại đa số quan lại các cấp dưới tay hắn ở châu Lĩnh Nam đều xuất thân từ Lĩnh Nam thư viện, mười sáu Vệ trong quân đội cũng có hai người là đệ tử cao cấp của Lĩnh Nam thư viện. Tuy rằng lần này rút lui Cơ Huyễn đã dẫn thế lực chủ yếu của Lĩnh Nam thư viện về Thanh châu nhưng thế lực đã mấy trăm năm nên gốc rễ rắc rối phức tạp. Sau khi tiến vào Lĩnh Nam, Lý Huyền Cảm nửa bước cũng khó đi như sa vào vũng lầy, ngay cả binh lính phái đi báo tin cũng bị kiếm khách xuất thân từ Lĩnh Nam thư viện ám sát. Truyện "Đại Viên Vương "



Bắc Chu sơn là nơi giao tiếp giữa hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam, Bắc Chu Vương là thế lực chiếm cứ nơi này nhiều năm, trong quân cũng có không ít thư sinh xuất thân từ Lĩnh Nam thư viện nên mới có thể kiếm được một ít tin tức.



Mặc dù Vương Phật Nhi biết Bắc Chu Vương cơ hội nhưng để mau chóng cứu quân đội Lý Huyền Cảm nên cũng không thể không đi vòng qua Bắc Chu sơn tiến vào Lĩnh Nam. Lý Huyền Cảm vào Lĩnh Nam cả đường không gặp trở ngại, tiến thẳng đến chiếm Vân Dực thànhxong mới phát hiện tòa thành lớn này không có một bóng người. Khi hắn cảm thấy không ổn thì lực lượng các dân tộc bản địa Lĩnh Nam Thổ tộc đã đến vây chặt thành Vân Dực rồi.



Hiện giờ quân đội Long Thứu doanh của Lý Huyền Cảm đã cạn lương thảo, nước uống, không chống đỡ nổi vài ngày nữa.



Vương Phật Nhi lúc này mới suy nghĩ cẩn thận về kế sách của Cơ Huyễn. Cơ Huyễn chắp tay dâng tặng hai châu, để chiếm được hai vùng đất này, tất nhiên Vương Phật Nhi phải trả giá bằng tâm lực vô hạn, dưới hoàn cảnh không ngớt đối phó với các thế lực địa phương thì tự nhiên không còn sức đâu mà đánh nhau với quân Tây Kỳ nữa.



Binh lực của Đại Lôi Âm tự lúc bình thường thì không đáng để Cơ Huyễn coi vào mắt, nhưng trong lúc nguy cơ, nếu có thể thiếu giảm bớt một đạo binh mã công kích thì hắn sẽ rút ra được một phần binh lực để ứng phó với những đối thủ khác.



Hơn nữa, hai châu Thương Nam, Lĩnh Nam càng hỗn loạn thì đến lúc hắn dẫn quân quay lại tấn công càng dễ dàng.



Hoang Mộc quân vốn là uy hiếp lớn nhất thì đã bị Cơ Huyễn kích động Đại Lương quân, Bắc Chu quân vây công trừ bỏ mối họa tâm phúc này. Liên quân Tây Địch công thành đoạt đất nhưng cũng không có mấy đạo quân tập trung vào hắn.



Với binh pháp của mình, bớt đi hai đạo quân thì Cơ Huyễn có thể giữ vững được Hoàng Châu, Thanh châu, Cốc châu.



Đại quân Vương Phật Nhi tiến vào châu Lĩnh Nam, liên tục hành quân hai trăm dặm mà không nhìn thấy một bóng người, đi ngang qua vài thôn cũng không có một ai, hơn nữa những thôn dân này bỏ đi rất có trật tự, không hề để lại súc vật. Lương thực, cỏ khô các loại, phàm là vật tư có thể dùng cho quân dụng cũng đều mang đi sạch sẽ. Truyện "Đại Viên Vương "



Ngay cả giếng nước trong thôn cũng đều dùng đất lấp kín.



" Dân Lĩnh Nam quả nhiên thiện chiến, không biết ai đứng đằng sau chủ trì chiến sự mà có thể làm tốt như vậy!"



Vương Phật Nhi tức khí chửi mắng ầm lên, chọn một địa điểm rồi đào vét lại giếng nước, cắm trại chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. Vương Phật Nhi phát binh lần này không chuẩn bị được bao nhiêu, lương thảo cũng không đủ. Hắn có chút hối hận đã không mang binh mã Thỉ Phong Doanh đi theo



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.