Đại Viên Vương

Chương 35: Lĩnh hội hàn băng đống, tách đôi dòng nước









Cưu Ma La Cấp Đa tất nhiên là chẳng biết trong lòng đồ nhi này có "Chí lớn" như thế, chỉ theo gió truyền vọng lại vài câu dặn dò còn thân mình thì nhẹ nhàng lướt bay xuống dưới Ngũ Lão Phong, chẳng biết đi tìm chỗ thắng cảnh nào để đả tọa.



Vương Phật Nhi ngồi ngay ngắn dưới thác nước, hắn cả đời chỉ xối nước từ vòi hoa sen, nào đã bao giờ phải đùa giỡn với những bài tập kỹ năng với yêu cầu cực đoan đến như thế này nên chỉ biết huy động kình khí Đống ma đạo khắp toàn thân mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.



Tại Trung Thổ Thần Châu, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch trời sanh trong cơ thể mở ra tất cả khiếu huyệt thì có thể đạt tới đẳng cấp cửu phẩm, đường đường chính chính bước vào con đường võ giả. Từ đó về sau mỗi lần có thêm đột phá thì ở cảnh giới cao hơn đều có thể phát sinh biến chuyển mới.




Thập Phương Đống Ma Đạo chia làm chín tầng, nếu thật sự có thể tu luyện đến trình độ cao nhất thì tất nhiên không cần phải nói cũng biết là thăng tiến đến đẳng cấp cao thủ nhất phẩm.



Vương Phật Nhi mấy ngày trước mới được sư phụ chỉ điểm, đả thông khí mạch khiếu huyệt toàn thân, băng hàn chân khí trong cơ thể có thể chu chuyển thông suốt không có trở ngại khắp toàn thân, không bị ngừng trệ nữa. Tu luyện lên cấp độ cao hơn chính là để ngưng tự chân khí cho dầy đặc cô đọng, sử dụng tùy tâm.



Thác nước Ngũ Lão Phong có lưu lượng nước rất lớn, vượt xa so với tất cả các thác nước nổi tiếng trên địa cầu của kiếp trước. Mặc dù chỗ nham thạch của Vương Phật Nhi chỉ là một nhánh chảy nhưng tiềm lực cũng không thể khinh thường, từ sườn núi cao trăm thước đổ thẳng xuống, lực đạo chừng mấy ngàn cân.



Dưới sức nước chảy mạnh mẽ như thế, chân khí của Vương Phật Nhi tự nhiên được nén lại thêm tinh thuần, mỗi lần vận dụng thì lưu chuyển khắp toàn thân, chân kình Thập Phương Đống Ma Đạo của hắn càng trở nên mềm dẻo, cường đại hơn.



Bất quá, cách tu luyện như thế này làm tiêu hao rất nhiều chân lực. Trước sau không đến nửa canh giờ Vương Phật Nhi đã mệt mỏi muốn chết, chân khí trong cơ thể tiêu hao đến mức gần như cạn kiệt khiến cho hắn ngoại trừ cố gắng vận chuyển tâm pháp với hy vọng có thể sinh ra thêm vài phần chân khí đến bổ sung thì cũng chẳng còn nghĩ được biện pháp nào khác.



Cưu Ma La Cấp Đa lúc này vẫn ung dung ngồi ở trên đỉnh núi, hắn cũng không biện pháp nào dễ dàng hơn.



Ngũ Lão Phong theo truyền thuyết là do xương sườn của thái cổ thần thú Hoàng Đô biến thành, ngọn núi cao chót vót thẳng tắp hướng lên trời, thác nước từ trên đỉnh núi tuôn chảy thành dòng từ cao ngàn thước đổ xuống ầm ầm như sấm động, quang cảnh cực kỳ hùng vĩ. Ngọn núi này nằm ở chỗ sâu trong Bất Nguyên sơn, chỉ có một con đường độc đạo cheo leo, lại có mãnh thú ẩn núp, tuy nhiên vẫn thường có võ giả, thi sĩ đến nơi này tu luyện hay thưởng thức phong cảnh, nhưng cũng chỉ ở mức độ khoảng năm ba chục người mỗi năm.



Vương Phật Nhi bây giờ còn chưa biết rõ về thời gian đổi mùa cũng như khí hậu của trung thổ Thần Châu, hắn tu luyện Thập Phương Đống Ma Đạo, băng hàn chân khí lưu chuyển trong cơ thể nên cảm giác đối với những thay đổi nhiệt độ bên ngoài cũng không rõ ràng. Bị thác nước lạnh cóng đổ lên người trong cả một canh giờ mà trong cơ thể vẫn không cảm ứng được chút chân khí nào sinh ra, Vương Phật Nhi hoàn toàn dựa vào thể lực mà khốn khổ chịu đựng. Hai tay hai chân đã trở nên tê cứng nên cũng chẳng có cách nào nói rõ bản thân mình bây giờ là lạnh hay là không.



"Cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ chết mất, lão trọc kia tại sao còn chưa tới cứu ta?"




Hắn đối với Cưu Ma La Cấp Đa vốn chẳng có cảm tình gì sâu sắc, lúc này thân thể chịu cực hình nên trong bụng có lời gì khó nghe đều đã sớm đem ra mắng nhiếc. Nước từ phía trên đầu đổ xuống giống như một những chiếc búa tạ vô hình nhưng hữu lực giáng mạnh vào từng bộ phận trên người hắn.



Lúc đầu còn có chút cảm giác đau đớn, sau rồi Vương Phật Nhi hoàn toàn mất đi tất cả mọi cảm giác, ngay cả năm loại linh thức và tư duy cũng đều trở nên trì trệ.



"Vạn vật đều có âm và dương, khí xung mà lại hòa, dương suy thì âm thịnh, âm cực lại sinh dương...... Cùng cực tất phản, phá kén sinh không, vô vi mà hữu đạo, đến cực điểm sẽ......"



Từng câu từng chữ khẩu quyết của Thập Phương Đống Ma Đạo đột nhiên bật ra trong đầu Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi đã đọc thuộc lòng môn tâm pháp này từ lâu, nhưng hắn đã quen với cách hành văn, đọc sách thời hiện đại nên cũng chỉ hiểu được lơ mơ đối với vô số chỗ sâu sắc huyền ảo, tối nghĩa khó hiểu trong khẩu quyết của môn võ học này. Đến giờ khắc này lại không biết tại sao đột nhiên trong lòng lại phát sinh lĩnh ngộ. Bất tri bất giác trong cơ thể dần dần sinh một luồng chân khí dẻo dai, mặc dù khởi đầu cực kỳ mỏng manh nhưng lại ấm áp hòa nhã hoàn toàn khác biệt so với chân kình lạnh như băng của Đống Ma đạo.



Luồng chân khí ôn hòa này lặng lẽ lưu chuyển một vòng chạy quanh các kinh mạch, lộ tuyến hoàn toàn khác với lúc ban đầu. Mặc dù luồng chân khí mới xuất hiện yếu ớt hơn rất nhiều so với trạng thái vốn hoàn hảo của Vương Phật Nhi nhưng cũng không tiêu hao nhanh như chân khí nguyên bản của hắn. Lượn quanh luồng chân khí cũ, lưu chuyển càng lúc càng thêm nhanh chóng, luồng chân khí mới xuất hiện này dần dần tăng trưởng, nhiệt độ cũng không ngừng tăng cao, đến cuối cùng thì trở nên nóng bỏng mãnh liệt, tính chất đặc biệt kỳ lạ.



"Vật cực tất phản, âm cực sinh dương! đúng là đạo lý này."



Vốn Vương Phật Nhi cũng từng xem qua một số loại sách Đạo Đức Kinh, khi gặp phải một số loại câu cú khó đọc hoặc khó hiểu thì cho rằng cổ nhân nói bừa viết bậy, giờ khắc này khiến cho hắn sinh ra một cách lý giải thật sâu sắc: "Cổ nhân đều là những người từ đâu đó bay đến địa cầu sao? Vì thế nên những lý luận mà bọn họ lưu lại mới sử dụng tốt ở tại cái địa phương quái quỷ này?"



Trong cơ thể chân kình càng lúc càng nóng hừng hực điên loạn mà biểu hiện bên ngoài lại giống như càng thêm lạnh băng giá buốt. Tám mươi tám khí huyệt trên khắp thân thể giống như được phá bỏ đi bế tắc vốn có, nguyên khí trong thiên địa không ngừng bị hấp thụ cuồn cuộn tràn đến, trút vào tám đạo kinh mạch của Vương Phật Nhi.




Trước đây thực lực của Vương Phật Nhi không đủ nên uy lực của Thập Phương Đống Ma Đạo không thể hiện ra. Giờ khắc này hắn đã đột phá tới tầng thứ hai tâm pháp, băng hàn chân khí lập tức làm cho nước chảy bên ngoài cơ thể đóng băng lại, dần dần lớp băng ở bên ngoài thân thể của Vương Phật Nhi càng đông kết càng dày khiến cho nước từ trên thác cao trút xuống cũng chỉ có thể oanh kích vào lớp băng, không thể làm hắn mảy may nhúc nhích.



Cưu Ma La Cấp Đa ẩn thân tại một nơi không xa Ngũ Lão Phong, nhìn thấy Vương Phật Nhi đóng băng thác nước thì tức khắc mỉm cười, lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng hắn không có Thập nhật quang âm thì không thể lĩnh ngộ đến tầng này, ...trước nay ta vẫn còn coi thường hắn. Cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ không đến hai mươi năm hắn có thể lại đột phá đến tu vi đệ nhất phẩm......"



Nói đến đây, Cưu Ma La Cấp Đa khẽ tung mình một cái, từ chỗ ẩn nấp hiện thân, tay áo bay múa, lướt sang Ngũ Lão Phong.



Vương Phật Nhi lúc này cũng âm thầm kêu khổ. Hắn đóng băng thác nước thì đã tránh không để dòng nước đập vào người nhưng cũng không làm sao thoát ra được. Thấy sư phụ hiện thân, hắn hết sức vui mừng, nếu không phải vì toàn thân đều bị đông cứng rồi thì đã sớm lớn tiếng kêu gọi.



Cưu Ma La Cấp Đa thấy được dáng vẻ này của Vương Phật Nhi thì trên mặt tràn đầy những nét cười thật tươi, vươn tay vuốt một cái làm cho lớp băng bên ngoài cơ thể Vương Phật Nhi lập tức nứt ra, túm lấy bàn tay bé nhỏ lôi hắn xuống dưới Ngũ Lão Phong.



"Ngộ tính của ngươi cực kì cao, thiên tư hơn người, ngày mai ta sẽ truyền cho ngươi tu luyện khẩu quyết sử dụng Đống ma phù."



Vương Phật Nhi ngoài mặt cười cười nhưng trong bụng thì không cười gật đầu tạ ơn, lòng thầm nghĩ: "Nói thế, còn không bằng đem Thủy Hỏa Linh Lung Tháp chính thức giao cho ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.