Đại Viên Vương

Chương 44: Trảm địch, trở về tìm mỹ nhân tỷ tỷ









Vương Phật Nhi ở địa cầu đối mặt với kẻ trộm cướp tàn bạo cũng đều dũng cảm ứng chiến, lá gan tuyệt đối không nhỏ, nhưng khi tới thế giới này, bị sinh linh Trung Thổ Thần Châu đều có sức mạnh cực lớn, vẫn khiến hắn có chút sợ chết, chạy trốn mong giữ mạng, sợ từ đầu đến cuối. Hôm nay bị Đông hải Tương phủ Tương kỳ bài đuổi giết đến nỗi lên trời không đường, xuống đất không cửa, mới khơi dậy trong lòng một bản năng dũng mãnh gan dạ.



" Ta nguyền rủa cả nhà ngươi, lão tử với ngươi không thù không oán, nhưng ngươi cứ truy sát ta mãi, không lẽ ngươi cho ta là con gà tiện tay có thể bóp chết dễ dàng sao?"



Vương Phật Nhi cầm diễm thú thương xông tới đối thủ dùng một chiêu liều mạng, với một sự tự tin vô cùng, sải bước chạy như điên hướng kẻ thù Tương kỳ bài, trường thương trên tay không ngừng vẽ ra những quỹ đạo huyền ảo, sát khí tăng cao như vũ bão.



Sau khi sử dụng một chiêu liều mạng, Vương Phật Nhi đã thêm phần tự tin, Tương kỳ bài kia tâm hồn lại bị lại bị nhất chiêu đó làm mất đi sự tỉnh táo. Hắn mặc dù cao hơn đối thủ hai phẩm tu vi, thế nhưng tại trận chiến sinh tử đao thương giao chiến lại không chiếm được ưu thế. Nếu để cho hắn chủ động ra tay trước nhất định không nghi ngờ đánh chết gã sáu tuổi hài đồng đang tràn đầy tự tin này.




Do chính mình thân hình quá nhỏ, hai cánh tay chiều dài không đủ, sử dụng thanh Diễm Thú Thương, Vương Phật Nhi không có cách nào có thể sử dụng thương theo ý mình, chỉ có thể để thương dẫn người. Thập phương đống ma đạo băng hàn chân khí, cuồn cuộn không đứt truyền vào cán thương, tiếp theo dựa vào của quán tính trường thương, hắn xuất chiêu này không phải thương pháp gì, chỉ là tùy cơ ứng biến, gặp thời điểm sáng chế ra làm sao cho phù hợp với trận chiến trước mắt biến hóa một cách tự nhiên.



Võ đạo cũng là thuận ý trời, lúc này Vương Phật Nhi vô thức hòa nhập vào thiên địa toàn tâm toàn ý mà xuất chiêu, một thương làm cho long trời lở đất, khí thế kinh người.



Đối mặt với một thương tựa như quỷ dữ xuất thế khiến cho Tương kỳ bài lần đầu nảy sinh ý nghĩ lùi bước trong trận chiến.



Kỳ thật hai người công lực có khoảng hơn kém rõ rệt, dù cho Vương Phật Nhi dùng thương pháp tinh diệu như thế nào cũng không có cách nào có thể san bằng khoảng cách công lực giữa hai bên. Tương kỳ bài luân phiên bị vũ nhục, thế nhưng tại thực chiến trận địa, sinh ra rồi do dự, vốn là tối kỵ của nhà binh, chờ hắn trong lòng hiểu được, tỉnh ngộ ra tay thì đã muộn mất rồi. Truyện "Đại Viên Vương "



Bất quá cuối cùng hắn cũng là người từng trải qua thiên quân vạn mã, trải qua sinh tử, bản năng vẫn rất mạnh mẽ, trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, còn có thể khom người sải bước, phóng ra mã tấu, hai tay giơ thuẫn chận lấy một thương của Vương Phật Nhi đang đâm tới.



Vương Phật Nhi đại thương đâm lên đánh bay quân đao trong tay Tương kỳ bài, khí thế không hề suy giảm, hét lớn một tiếng, trường thương từ trên cao hạ xuống, hung hăng đâm thẳng thẳng lên thiết thuẫn trước ngực đối phương.



Một thương này chẳng những ẩn chứa Thập Phương Đống ma đạo băng hàn chân khí của hắn, còn có Diễm Thú Thương trên tay, khiến sức mạnh như vạn quân cùng đánh, đánh mạnh khiến Thiết thuẫn nứt vỡ làm hai.



Phụt!



Một ngụm máu tươi phun ra, Tương kỳ bài sống chết trước mắt, rốt cuộc võ công lợi hại bao nhiêu cũng chỉ giữ mạng nhờ thiết thuẫn bảo vệ nay nó đã bị vỡ vụn làm hai, khiến cho trường thương của Vương Phật Nhi hơi dội ra sau, gã vội nhẹ nhàng bay về phía sau rồi mười đến trượng thoát thân mà đi, trong đầu chỉ xuất hiện rành mạch một chữ " Trốn".




Ý niệm này vừa thoáng qua nhưng rồi hắn lại nghĩ đối phương chỉ là một hài tử sáu tuổi, mình lại bị nó đánh bại sau này còn mặt mũi nào ra giang hồ? Chỉ một lúc chần chờ, hắn đột nhiên nghe được tiếng động của dây cung, một mũi tên thần tốc bay vọt tới cổ họng hắn, cắt đứt sinh mạng của Tương kỳ bài.



Phụt!



Giết chết cường địch, Vương Phật Nhi cũng phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng cung tên trong tay cũng rơi xuống đất. Miệng không ngừng ho khan, phát ra tiếng cười đắc chí.



Diễm Thú Thương sau khi đập vỡ nát thiết thuẫn, cũng bị lực đạo phản chấn đánh bay. Hiện tại vẫn cắm ở trên thân cây một cây đại thụ cao cách mặt đất mấy trượng, không ngừng rung lên.



Một trận chiến này khiến cho Vương Phật Nhi đã huy động toàn bộ trí lực, bây giờ ngay cả hồi phục một ít năng lượng cũng không làm được. ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.



" Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, có lẽ nên cho ta chết quách đi để quên đi tất cả, sống lại đầu thai kiếp khác thực không phải cách sống tốt gì."



Ngửa mặt lên trời phun ra một bụm máu, cũng không biết trải qua bao lâu, Vương Phật Nhi mới có sức mà oán giận. Trong trận chiến vừa rồi tiêu hao tinh quang chân khí, dần dần lại vừa từ tám mươi tám khí huyệt sinh ra luồng chân khí mới.



Ban đầu đúng là rất chậm chạp, mong manh như sợi tơ, càng về sau càng trưởng thành dần lên, băng hàn chân khí mỗi lần lưu chuyển qua một khí huyệt sẽ lớn mạnh gấp đôi, đợi cho chân khí chạy khắp kinh mạch toàn thân, Thập Phương Đống ma đạo thực sự mạnh mẽ cuồn cuộn, như trường giang sóng lớn liên tục vỗ bờ.



Vương Phật Nhi biết rõ trong trận chiến sinh tử vừa qua, hắn đã đạt được nhiều kinh nghiệm quý báu cũng như vô số điều lợi. Chẳng những tăng cường sự cảnh giác, kinh nghiệm thực chiến sự tin tưởng dũng cảm trên chiến trường là đều rất hữu ích, tu vi võ công lại có thêm đột phá lớn.




Chờ tay chân có khí lực, Vương Phật Nhi nghiêng người ngồi dậy. Năm trăm thi binh thuộc hạ Tương kỳ bài, mất đi chủ nhân chỉ huy, đã bị thi binh của hắn giết thất tan bát tác, chỉ còn chưa đến hai trăm tên.



Hắn cất bước đi đến thi thể Tương kỳ bài, từ bên hông đối phương tháo xuống Lệnh phù, thu hồi đám thi binh còn lại, không khỏi tự hào cười lạnh:" Hôm nay lấy khối lệnh phù này đã là tiện nghi cho ta lắm rồi. Đáng tiếc người này tựa hồ rất nghèo, không có gì quá đáng giá cả."



Tương kỳ bài trên thân ngoại trừ miếng lệnh phù này, còn có một quả Phong Trấn đồng xích, còn có một ít ngân kim đĩnh, một cuộn công văn. Vương Phật Nhi đoạt lấy mấy cái chiến lợi phẩm. Triệu hồi Hí Phong Lôi Thú, nhẹ nhàng phóng lên cây rút Diễm thú thương, tìm lại mấy thanh vũ tiễn. Lúc này mới ngồi lên lưng thú trở về. Hắn lục tìm trong người để phóng xuất Hỏa Long Liễn, nhưng phát hiện trong túi đã trống không, nhất thời trong lòng nổi lên một cảm giác nuối tiếc.



" Tu La Vương tỷ tỷ chẳng biết cùng chín tên Tương kỳ bài kia như thế nào rồi, ta nên trở về xem một chút, nói không chừng song phương đang đánh nhau đến mức kiệt sức, ta vừa lúc trợ giúp."



Hỏa Long liễn đã đánh mất, Vương Phật Nhi sau khi tiếc nuối một lúc, cũng không lưu luyến cho lắm.



Chờ hắn chạy tới nơi chia tay với Tu La vương, nhưng lại chỉ nhìn thấy rất nhiều vết máu. Bắt gặp tình huống này ở hiện trường, đoán là đánh nhau ác liệt đã di chuyển chiến trường sang nơi khác. Vương Phật Nhi truy tìm một lúc lâu, nhưng lại phát hiện dấu vết đánh nhau đột nhiên biến mất, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, quyết định hay là quay về Ngũ Lão Phong tìm sư phụ.



Dựa theo phương vị trong trí nhớ, Vương Phật Nhi khống chế hí Phong Lôi thú, một đường trở về, bắt đầu lục soát khắp sơn dã khắp nơi núi non hùng vĩ nhưng cũng không thấy ai khiến cho Vương Phật Nhi trong lòng nghi hoặc. Ngũ Lão Phong núi non trùng điệp, đường đi cheo leo, Vương Phật Nhi mặc dù đã đi rất nhiều đường quanh co, nhưng là tìm mất mấy ngày công phu, đã đi tới đỉnh núi cao nhất sau đó tìm về thác nước lớn phía dưới.



Địa phương nơi sư phụ Cưu Ma La hay trú chân sớm đã không có một bóng người. Vương Phật Nhi cũng biết, chính mình chạy đi nhiều ngày như vậy, sư phụ không có khả năng còn đang ngồi yên mà chờ hắn. Nhưng là tận mắt tới vẫn khiến trong lòng hơi trầm xuống, đang muốn tới chung quanh tìm kiếm, lại nghe được một tiếng phật hiệu, ở bên tai vang lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.