Vương Phật Nhi ngấm ngầm lè lưỡi, hắn chuyên vẽ phong cảnh nên từ trước đến nay luôn luôn thu dọn dụng cụ vẽ tranh gọn gàng ngăn nắp để khỏi bị thất lạc, thói quen này tới thế giới này vẫn như trước không hề thay đổi nên theo thói quen đều cất những thứ như Vô Hạn Quang Minh kinh, Đống Ma phù vào trong ngực. Lúc bình thường Đà Đa Già đưa thức ăn tới thì khi ăn xong hắn cũng đều gọi đến dọn đi.
Thúy Linh Nhi tất nhiên không tìm được sơ hở gì về phương diện này.
Thấy dáng vẻ tất bật của cô bé, Vương Phật Nhi bèn giúp một tay đỡ lấy án thư nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ nên làm thế nào để gạt cô nàng. Thúy Linh Nhi mặc dù khôn khéo, nhiều kinh nghiệm nhưng so với những kẻ lọc lõi trong cái thế giới kia của hắn thì tất nhiên tâm trí còn kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Đồ đạc trong thư phòng khá ít ỏi nên chỉ một chốc Thúy Linh Nhi đã thu dọn tới án thư. Mấy bức họa tĩnh vật mới nhất của Vương Phật Nhi đang nằm ngổn ngang trên mặt án thư, cô bé liếc mắt thấy, tức thì thốt lên một tiếng à nho nhỏ.
Thúy Linh Nhi không phải là một tỳ nữ bình thường không có kiến thức, từ lúc nhỏ đã ở trong phủ tướng quân, được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hễ là văn chương thơ hoạ, đàn ca múa hát các loại nghệ thuật hay võ công nấu nướng đều trong số những người giỏi nhất được tuyển. Cô bé cũng có chút tự kiêu về mấy bức họa do mình vẽ nhưng nếu so với những bức họa của Vương Phật Nhi thì ngay cả bức họa vẽ cẩu thả nhất còn không bằng.
Cô bé nhất thời không nhẫn nại được liền cầm lấy một bức họa cẩn thận ngắm nhìn.
"Loại nghệ thuật vẽ tranh đẹp đẽ tinh tế như thế này thì ngay cả người có kỹ thuật vẽ tranh cao nhất trong phủ là Nghiêm sư phụ cũng không theo kịp, cho dù là mấy vị danh họa nổi tiếng nhất trong kinh đô đế quốc cũng chỉ sợ còn kém vô số cấp bậc...... Trên đời sao lại có bức họa điêu luyện sắc sảo như thế này, sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy chứ?"
Thúy Linh Nhi thấy được bức họa Vương Phật Nhi vẽ vị phó vũ thần nữ, trong lòng không khỏi nổi lên chút đố kỵ vì đã là phụ nữ thì ai cũng đều thập phần để ý đến dung mạo của chính mình. Cô bé cũng tự cho mình là một mỹ nữ, cho dù so với vị tiểu thư mà cô bé hầu hạ thì cũng chỉ thua kém về thân phận mà thôi, nhưng khi so với vị nữ vũ thần trong bức họa này thì trong lòng của cô bé đột nhiên có tia đố kỵ chua xót.
Vương Phật Nhi lúc đầu không để ý nhưng sau đó thì phát giác được có điểm không đúng, nhìn thấy Thúy Linh Nhi cầm bức họa của mình đứng ngơ ngẩn xuất thần bèn ho khan một tiếng nhắc nhở: "Thúy Linh Nhi tỷ tỷ thấy bức họa này của ta thế nào, nếu thích thì cầm về mà xem cho thỏa đi."
Thúy Linh Nhi lúc này mới bừng tỉnh xấu hổ cười, không kiêu ngạo nhưng cũng không siểm nịnh nói: "Ta chỉ là người hầu kẻ hạ sao dám được gọi là tỷ tỷ, Tiểu công tử cứ gọi ta là Thúy Linh Nhi thôi. Chẳng biết...... Người trong bức họa của ngài rốt cuộc là ai vậy?" Truyện "Đại Viên Vương "
Cô bé có lẽ không nhịn nổi nữa liền chỉ vào bức họa nữ phó vũ thần dò hỏi. Vương Phật Nhi lần trước dùng bức tranh khỏa thân lừa gạt chủ nhà Hoắc Nhục Sơn, qua đó láng máng biết rằng dân trí của thế giới này có chênh lệch rất lớn so với ở Trái đất, có những điều tưởng chừng rất đơn giản nhưng bọn họ lại cũng chẳng hiểu được.
Tiểu nha hoàn này chỉ sợ đang nghĩ rằng mình chính là người mẫu nên mới có thể vẽ được một bức họa sống động như thật như vậy.
Hắn cười thầm trong lòng, lập tức ba hoa bốc phét: "Vị nữ tử này chính là một người mà ta và sư phụ trong khi đi chu du thiên hạ đã gặp, ta cũng không biết thân phận của cô ấy."
Thúy Linh Nhi nghe xong thì cũng hơi hơi thất vọng, vừa cúi đầu vừa ngắm bức họa một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: "Có phải cô ấy đi trên một chiếc chiến xa do mười sáu con mãnh thú kéo hay không? Trong tay luôn luôn cầm một cây trường phủ màu vàng?"
Vương Phật Nhi dựa theo câu chuyện, hừ một tiếng rồi nói:" Lúc ấy kinh hoảng nên chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm nhưng bây giờ nghĩ lại thì quả đúng như thế."
Thúy Linh Nhi tâm hồn kích động nên cũng không nghe được trong lời nói này của Vương Phật Nhi có biết bao sơ hở, thở dài nói:" Thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là nữ vũ thần Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc. Ngột tư tộc là chiến đấu chủng tộc có danh tiếng, võ học bí truyền chính là Ngũ ngục đao kinh thuộc vào cấp bậc thần thoại. Tàng Dạ Linh nổi danh cùng với Lý Dược Sư, Đại tướng trẻ tuổi nhất của vương triều Đại Càn chúng ta và Thái Tuyền Thương, thiên tài võ học của Bạch Nguyệt yêu tộc, theo truyền thuyết thì dung mạo tuyệt đẹp, không thể tưởng tượng nổi. Ta thật muốn có cơ hội được một lần trực tiếp gặp mặt vị mỹ nữ này." Truyện "Đại Viên Vương "
Thấy trong lời nói của Thúy Linh Nhi có chút cảm khái, Vương Phật Nhi thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu này thật không có khí độ, cái cô Tàng Dạ Linh nổi danh kia đúng là có võ công cao thật nhưng dung mạo thì làm sao có thể so sánh được với mỹ nữ trong bức họa của ta. Loại tin đồn này sợ rằng chỉ có thể tin được một phần mà thôi."
Thúy Linh Nhi lặng lẽ buông bức hoạ cuộn tròn trong tay xuống, giận dữ nói: "Một người con gái nếu có thể được sống một cuộc đời như thế thì cũng chẳng còn gì là hạnh phúc hơn. Bức họa quá quý giá, tiểu tỳ không dám nhận. Có lẽ Ngài nên giữ lại đi. Nói không chừng sẽ có một ngày có thể cho nữ vũ thần tự mình xem đấy."
Vương Phật Nhi cũng chẳng muốn lấy lòng tiểu cô nương này nên cô bé không nhận thì hắn cũng liền gật đầu một cái. Đợi mãi đến lúc này mà gã gia tướng được Thúy Linh Nhi bảo đi lấy rượu thịt vẫn còn chưa thấy quay lại, Vương Phật Nhi cũng không hề thúc giục nhưng Thúy Linh Nhi đã có chút nóng nảy. Cô bé thu dọn xong án thư thì liền xoay người đi ra khỏi thư phòng. Vương Phật Nhi chỉ nghe thấy một tiếng thét vang lên, cũng liền vội vàng đi theo ra ngoài.
Bọn họ ở trong thư phòng mà chẳng biết tên gia tướng đứng canh ở ngoài cửa đã bị đánh bẹt dí vào trong tường từ khi nào, chết trong trạng thái rất thê thảm.
"Có cường địch xâm phạm! Không được rồi! Ta phải đi bảo vệ tiểu thư."
Thúy Linh Nhi thét lên sợ hãi, sau đó lập tức tỉnh ngộ nhớ đến chức trách, chân ngọc khẽ nhún một cái cả người vọt đi hơn một trượng. Người giám thị đã bỏ đi, chẳng lẽ Vương Phật Nhi còn không biết lợi dụng cơ hội? Hắn lập tức quát to một tiếng, chạy vào trong thư phòng nhặt lấy một cuốn điển tịch thoáng trông có vẻ trân quý, suy nghĩ một chút rồi với lấy một ngọn bút màu sắc rực rỡ trên án thư đút vào trong ngực rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến cửa trước.
"Vân soái! Tiểu tế không ngại gian lao đến đây bái phỏng, Ngài sao không gọi nương tử của con đến." Truyện "Đại Viên Vương "
Một giọng đàn ông cực kỳ khiêu khích, nhưng cũng có vẻ hết sức dễ nghe thản nhiên vang lên từ phía trước phủ. Lập tức tiếng binh khí kình khí giao kích liên miên không dứt, hiển nhiên là người vừa lên tiếng đã bắt đầu đánh nhau với người khác
Trên mặt Trương Phong Phủ lúc này không còn mang tục khí tầm thường như khi gặp Vương Phật Nhi nữa mà hắn đang đứng ở quảng trường trước cửa phủ, khí độ sâu sắc không lường được, bên người có Trương Kì Liệt và tám gã gia tướng.
Trong đó bốn người đã bị thương, không có cách nào tiếp tục động thủ được.
Đối diện với hắn là một thanh niên ăn mặc bảnh bao, hai bên hông đeo hai thanh trường đao có hình thù kỳ lạ, trên mặt cười nói ôn hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng lợi hại.
"Phụ thân ngươi và ta cùng làm quan trong triều. Hắn khó khắn lắm mới có được nhi tử là một thiếu niên anh tài như thế này, ta rất vui mừng cho hắn. Đáng tiếc là tiểu nữ đã mấy ngày trước đã xuất giá, ngươi ăn nói lung tung như vậy thật là có chút thiếu giáo dục."
"Tiểu điệt cũng nghe nói về việc này, tuy nhiên ta cũng không so đo việc con gái ngươi có còn trong sạch hay không, chỉ cần bảo người kia từ hôn nhanh lên, ta đêm nay sẽ rước Trương tiểu thư về dinh."
Trương Phong Phủ tức giận đến mức râu tóc dựng ngược cả lên, lửa giận đã không thể áp chế xuống được nữa
Hắn vốn tính được năm nay là năm hạn, con gái mình sẽ làm ra chuyện xấu hổ cho gia đình nên hắn đang muốn tùy tiện cưới về một người con rể để che dấu đi nhưng không ngờ lại vớ phải một tiểu hài tử lai lịch thần bí, ái tướng phái đi mời người ta bị đánh mang thương tích nặng quay về. Lần này lại bị tên đầu trò này tìm đến tận phủ khinh thường gây chuyện.