Đại Viên Vương

Chương 93: Năm trăm tặc trọc đến trước núi









" Phía trước có một thôn, có nên dừng lại nghỉ một đêm hay không?"



Đàm Quang khôn khéo mạnh mẽ, thông hiểu thời thế, dần dần trở thành nhân vật trọng yếu bên cạnh Vương Phật Nhi, đảm nhiệm chức trách quản lý đơn vị tăng binh này. Vương Phật Nhi ánh mắt sáng ngời hô lớn:" Mọi người hãy vây quanh cửa thôn, chờ ta cùng tám Đại trưởng lão đi vào trước xem có nguy hiểm gì hay không!"



Linh Sơn lãnh đạm nói:" Lão tăng có chút mệt nhọc, hay là ngài chủ trì tự mình làm việc này đi!"




Vương Phật Nhi cũng không đê ý, tủm tỉm cười gọi bọn Phật Đà Cái đi thẳng vào trong thôn. Thôn xóm này là thôn trang đầu tiên mà bọn hắn gặp được trong chuyến nam chinh lần này. Bọn Vương Phật Nhi mới tiến vào thôn, liền gặp ngay mười mấy người dân, tay cầm các loại vũ khí như thiết chùy, sừ đầu, côn bổng lập thành trận thế sẵn sàng đón địch.



" Các vị hương thân phụ lão, tại hạ vốn là tăng nhân tu hành tại Đại Lạn Đà tự, tuyệt không phải là cường đạo hay thi binh, mọi người không cần kinh hoảng!"



Trông thấy đúng là một đám hòa thượng, nét mặt đám thôn dân này mới hòa hoãn trở lại, nhưng đối với lời nói của Vương Phật Nhi cũng chưa thập phần tin tưởng, một vị bô lão hán ổn định dân chúng rồi tiến ra, lớn tiếng nói:" Thôn chúng ta dân số rất ít, phòng xá cũng không được đầy đủ, nếu các vị cao tăng muốn nghỉ ngơi thì từ dầy về phía nam hai mươi dặm có một tòa thành nhỏ."



Vương Phật Nhi ha hả cười, nói:" Đa tạ lão trượng thông báo, bọn tại hạ sẽ lên đường qua bên đó tìm chỗ nghỉ chân." Hắn cúi người hành lễ, khiến cho vị bô lão này hán dù có chút không muốn cũng phải vội vàng hoàn lễ. Vương Phật Nhi cười ha hả nói:" Tuy vậy, chúng ta đi suốt một ngày nên có chút hơi khát nước, ngài có thể để cho chúng ta xin chút nước trong, lấy đầy túi nước được hay không?"



Vị bô lão này hơi trầm ngâm, cũng hiểu rằng không nên cự tuyệt, bèn nói:" Phía đông của thôn có một giếng nước, tiểu hòa thượng cứ lấy nước tự nhiên!"



Vương Phật Nhi hô lên một tiếng, năm hòa thượng từ cổng thôn đi vào, lưng đeo không ít túi nước, đi thẳng đến giếng nước. Vương Phật Nhi cười tủm tỉm với vị bô lão, nói:" Lão tiên sinh tinh thần quắc thước, tinh thần, khí sắc thật tốt. Thôn này hình như rất ít gặp phải chiến loạn!"



Bô lão kia cười khổ đáp:" Hiện thời thiên hạ hỗn loạn, bản thôn sao nằm ngoại lệ. Chỉ có điều, mỗi lần có loạn quân, cường đạo, thi binh xuất hiện, chúng ta đều cũng lẩn tránh đi nên mới rất ít khi gặp tai họa!" Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi nhìn quanh một vòng, cười ha hả nói:" Thôn này khắp nơi đều có những đống đất, tất nhiên là do thường xuyên đào địa đạo, dùng thủ đoạn này cũng có thể nhất thời tránh né được!" Truyện "Đại Viên Vương "



Vị bô lão vừa nghe thấy Vương Phật Nhi nói như vậy, tức thì biến sắc mặt, ngay cả trên mặt mười mấy tên thôn dân phía sau lão cũng đều hiện ra vẻ kinh hoảng. Vị bô lão vội vàng giải thích:" Chúng ta tuyệt đối không đào địa đạo, vị tiểu hòa thượng này đúng là hiểu lầm rồi. Vào những thời điểm xảy ra chiến loạn, chúng ta đều đến tránh né trong vùng núi phụ cận."



Vương Phật Nhi không thay đổi nụ cười trên mặt, không nói thêm về chủ đề này nữa, chỉ trò chuyện luyên thuyên về việc mình đi về Vô tận lâm hải ở phương nam. Hắn nói chuyện vài câu, phát hiện những thôn dân này không có hiểu biết về những sự tình xảy ra ở bên ngoài, trong lòng liền có kế sách, đem chuyến đi về phía nam lần này ra khoác lác đến hoa rơi lá rụng.



" Bên ngoài Linh Cữu sơn không hề có bóng người, ngàn dặm hoang dã, không cần khai khẩn mà vẫn là ruộng tốt. Nguyên nhân là nơi đó nằm ngoài quốc thổ của Đại Càn vương triều, các tộc Tây Địch cũng không quản lý, chưa từng có chiến loạn, cũng không có thi binh hoành hành, khắp nơi đều là những loại thú nhỏ không đả thương người. Có câu ngạn ngữ nói rằng mùa xuân gieo một hạt giống, mùa thu gặt hái được vạn hộc lúa mạch, lợn rừng đến sân nhà, nước uống cũng vớt được cá...... khí hậu lại càng tốt, nắng ấm trời xanh. Lạn Đà tự chúng ta đang muốn phái rất nhiều tăng nhân dần dần di chuyển đến đó, tránh khỏi cho bị người khác nhanh chân giành trước khu vực quý báu này."



Những thôn dân này không một ai hoài nghi. Bọn họ chưa bao giờ có tiếp xúc với bên ngoài, tin tức vô cùng ít ỏi, những chuyện xảy ra cách nhà trong vòng trăm dặm cũng đã không có cách nào biết được, huống chi Linh Cữu sơn lại tít ở cực nam của Trung thổ Thần Châu, cách xa bọn họ chừng một vạn sáu, bảy ngàn dặm.



Mấy thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhất thời có chút động tâm, không nhịn được hỏi Vương Phật Nhi tỉ mỉ về mặt địa lý của Linh Cữu sơn. Vương Phật Nhi ăn nói ba hoa, tất cả đều là những lời phét lác, nhưng những thôn dân này lại tin là thật. Truyện "Đại Viên Vương "



Phật Đà Cái và các trưởng lão mặc dù thấy Vương Phật Nhi nói hươu nói vượn, nhưng cũng không tiện công khai vạch mặt hắn, chỉ thấp giọng niệm phật hiệu. Tiếng niệm phật hiệu này vọng đến trong tai những thôn dân thì tựa hồ lại là nhắc nhở rằng vị tiểu hòa thượng này không thể tiết lộ " đại bí mật" như thế, nên ngược lại càng làm tăng thêm tính có thể tin tưởng.



Rốt cuộc có một gã thanh niên thân hình cao lớn, mặt đen như sắt nhịn không được nói:" Tại hạ cũng không thân nhân ở trong thôn, cũng có một ít khí lực, chẳng biết các người có cần nhân công không? Ta cái gì để sống cũng đều có thể làm. Ở cái địa phương quỷ quái này, mỗi ngày trôi qua là một ngày phải chờ đợi lo lắng, ta đã sớm muốn đổi đến một địa phương yên ổn để sống cho qua ngày."




Vương Phật Nhi tỏ sắc mặt kinh hãi. Bọn Phật Đà Cái, Đàm Quang biết hắn thật sự chỉ nói tào lao, nào dám đáp ứng, nên đành phải cực lực ngăn cản. Những thôn dân này đều là người thành thật, bọn Đàm Quang càng ngăn cản thì bọn họ càng là tin những lời khoác lác của Vương Phật Nhi là thật. Sau cùng, vị bô lão đầu lĩnh kia cũng có chút không kiềm chế được, nói với Vương Phật Nhi:" Lão tuổi mặc dù cũng lớn rồi, nhưng là loại nông dân phong phú kinh nghiệm, một mẫu có thể thu hoạch được nhiều hơn so với người khác đến mười cân lương thực. Ba năm gần đây thỉnh thoảng lại có cường bạo, thi binh tới quấy nhiễu, thật sự có chút sống không nổi nữa. Mong tiểu thần tăng có thể dẫn bọn tại hạ tới chỗ thiên đường đó."



Vương Phật Nhi chỉ từ chối, thay đổi ngôn từ, luôn mồm nói những câu chuyện vừa rồi của mình đều không phải là thật, Linh Cữu sơn thật sự là nơi ác liệt, tứ phương chinh chiến, còn có mấy vạn thi binh chiếm cứ, qua Linh Cữu sơn thì đúng là Vô tận lâm hải, nơi nơi đều là mãnh thú......



Hơn mười thôn dân kia lập tức nôn nóng, mồm năm miệng mười chất vấn. Vương Phật Nhi vài lần trả lời không đồng nhất, lộ ra không ít chân tướng, đám thôn dân này càng sục sôi lên. Bọn Đàm Quang lúc đầu còn tưởng rằng khi Vương Phật Nhi phải nói thật thì mọi người lập tức sẽ tin tưởng, không ngờ mọi người đối với lời nói thật thì hoài nghi, đối với nói dối thì coi như chân lý.



Đối mặt với những thôn dân phẫn nộ như thế này, mấy Đại hòa thượng bọn họ chống đỡ không được, cũng không biết là ai đã mở miệng nói:" Các ngươi không tin, cứ theo chúng ta đi. Linh Cữu sơn quả thật không phải là chỗ tốt lành, chúng ta dẫn theo nhiều tăng nhân như thế này, ai nấy đều là hạng người võ công cao cường thì mới có gan tới đó......"



Những lời này thoát ra thì những thôn dân này lòng càng quyết tâm, có năm trăm hòa thượng võ công cao cường bảo vệ, cho dù có nguy hiểm gì cũng đều nhất định gặp dữ hóa lành, một ít nghi kị ban đầu trong lòng cũng đều tan thành mây khói, nhất định phải đi theo mấy Đại hòa thượng này tới Linh Cữu sơn khẩn hoang xây dựng cuộc sống.



Vương Phật Nhi lén gọi mấy tăng nhân thủ hạ, gọi bọn hắn tới lấy giấy bút, ngay tại chỗ nghĩ ra một số điều khoản có phần cưỡng ép, lúc này mới lớn tiếng kêu lên:" Chư vị nguyện ý đến đó thì hãy đến chỗ ta ký khế ước để sau này đừng bảo ta không nói trước. Những điều khoản này là vốn là các ngươi tự nguyện ký!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.