Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 75: Tam Cốc Động



Ba ngày sau, tại một khu rừng rậm, bất ngờ xuất hiện lên một thân ảnh quen thuộc.

Một người con gái dung mạo xinh đẹp, ánh mắt sắc lạnh như băng. Không ai khác chính là Dương Hoàng Yến, người từng gây không ít rắc rối cho Phạm Văn Long. Có điều, ngay lúc này nhìn bộ dáng nàng ta có phần chật vật, thần sắc không được tốt.

Lúc này, đối diện Dương Hoàng Yên là một gã nam thanh niên lạ mặt, cái cằm nhọn hoắt như lưỡi đao trông vô cùng kỳ dị.

Xem tình cảnh này, dường như giữa hai người hiện đang diễn ra một trận chiến.

Dương Hoàng Yến tư chất phi phàm, cơ mà tuổi còn quá trẻ, tu luyện chưa lâu nên thành tựu mới dừng ở đỉnh giai Linh Cấp. Nếu lần Tân Vương này yên ổn diễn ra, nhiều khả năng nàng sẽ đạp nhập vào Vương Cấp rồi.

Còn gã thanh niên kia, thông qua khí tức hiển lộ, cảnh giới thượng giai Vương Cấp quả không thể nào sai.

Lực lượng chênh lệch cực lớn song Dương Hoàng Yến thần sắc không chút hoảng loạn, tay cầm trường kiếm hổ phách, mái tóc buông xõa tung bay trong gió, diễm lệ muôn phần.

Vẻ đẹp ấy chẳng khác nào một đóa hoa thơm nở giữa chốn rừng hoang vu, khiến con người ta kinh tâm động phách.

Phía bên kia, tên thanh niên hai mắt híp lại như sợi chỉ, say đắm nhìn dung mạo mỹ miều của Dương Hoàng Yến. Ánh mắt tham lam sau khi đảo một vòng qua bộ ngực lớn, hắn lớn tiếng cười nói:

- Mỹ nhân! Tốt nhất hãy theo ta về Tam Cốc Động. Lê Vinh ta đảm bảo nàng sẽ được hưởng thụ vạn sự êm ái trên đời, hắc hắc...

Nói đoạn, Lê Vinh lại ném cái nhìn dơ bẩn về Dương Hoàng Yến, âm thầm cảm thấy vận số bản thân thật may mắn, không ngờ ở nơi sơn cùng thủy tận này vô tình bắt gặp một đại mỹ nhân sắc nước hương trời.

"Người con gái tuyệt nhiên này là đệ nhất, là cực phẩm trong cực phẩm."

Lê Vinh mới đó mà khóe miệng chảy nước miếng ròng ròng, trong đầu thấp thoáng hiện lên tình cảnh hoan lạc đêm xuân.

Dương Hoàng Yến nghe đến cái tên Tam Cốc Động bất giác giật mình. Nàng khẽ nhíu đôi chân mày, thần sắc trở lên trịnh trọng hơn.

Tại Linh Chiểu Tinh, Tam Cốc Động được coi là một trong những thế lực tà đạo bí ẩn, hung danh vang xa. Nổi danh nhất chính là bí pháp tu luyện linh hồn cực kỳ tàn độc "Phệ Huyết Linh Quyết".

Những nạn nhân xui xẻo bỏ mạng dưới Phệ Huyết Linh Quyết máu bị hút sạch, chỉ còn lại cái xác khô, không những thế linh hồn cũng rút khỏi thể xác cho vào lò tu luyện, vĩnh viễn không thể luân hồi.

Môn phái này do ba anh em họ Mãn sáng lập, là ba động chủ bao gồm Mãn Thanh, Mãn Hán, Mãn Hạ. Cả ba có tu vi Thần Cấp. Chưa kể đến đám thủ hạ thân tín, đều là cường giả hàng nhất lưu.

Tam Cốc Động hành tung bí ẩn, rất ít khi xuất hiện trên giang hồ. Sau bao nhiêu vạn năm phát triển, không thể đoán biết được hiện Tam Cốc Động đã lớn mạnh như thế nào.

Với lực lượng kinh người như vậy, hiển nhiên chẳng có mấy thế lực muốn động chạm đến, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dĩ nhiên, Tam Cốc Động tội ác tày trời nên cũng không ít tử địch. Nhưng mà cho đến tận bây giờ, căn cứ đầu não Tam Cốc Động nằm ở đâu vẫn chưa ai rõ ràng.

Theo truyền thuyết, sào huyệt Tam Cốc Động nằm ngoài Đông Hải, song thực hư thế nào không ai dám khẳng định. Dẫu có đặt chân đến địa phương hung hiểm đó, phỏng chừng cũng chẳng còn mạng mà trở về.

Bọn chúng như con sâu độc ký sinh trên Linh Chiểu Tinh mà không cách nào chữa trị. Thật khiến cho người ta đau đầu!

Bởi vậy cho nên khi nghe đến hung danh này Dương Hoàng Yến mới bất giác có chút lo lắng.

Lê Vinh tuy vẻ ngoài đùa bỡn cợt nhả song tâm tư tinh tế cẩn mật, chỉ chút thay đổi nhỏ trên gương mặt Dương Hoàng Yến đã bị thâu trọn trong tầm mắt.

"Không ngờ nàng ta mới ở đỉnh giai Linh Cấp nhưng chiêu thức uy mãnh đến vậy, có thể đối kháng với ta trong thời gian dài." Lê Vinh cau mày.

Nếu như là chiến đấu sinh tử thông thường, Lê Vinh nhất định sẽ dùng đến sát chiêu.

Nhưng lần này lại khác, hắn đâu muốn kết cục nhận về một cái xác không hồn, bởi vậy Lê Vinh căn bản vẫn chưa sử dụng bản lĩnh chân chính.

Linh Cấp và Vương Cấp là một khoảng cách không thể nào san lấp.

Vậy nên, chỉ cần chờ nàng ta cạn kiệt linh lực, trước sau gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay.

Từ khi bắt đầu trận chiến đến bây giờ, Lê Vinh giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, cảm giác rất hưởng thụ.

Dương Hoàng Yến nào phải kẻ ngốc, mục đích của Lê Vinh quỷ quyệt thế nào nàng nhìn lướt qua liền hiểu tất cả, nhưng nhất thời vẫn chưa có kế sách thoát thân.

Lê Vinh không chút nôn nóng, nhe hàm răng trắng ởn cười nói:

- Mỹ nhân! Ta không muốn làm nàng bị thương, chi bằng cùng ta đi một chuyến, há chẳng phải ai nấy đều vui vẻ rồi sao?

Dương Hoàng Yến thần thái lạnh nhạt, không thèm đáp lời.

Nhìn nàng ta càng băng lãnh vô tình như vậy, Lê Vinh càng say mê, khát khao chiếm đoạt. Hắn cười đê tiện bảo:

- Không lẽ nàng bị câm? Đến lúc làm chuyện đó mà không có tiếng "rên rỉ" thì buồn chán lắm, hắc hắc.

Dương Hoàng Yến dẫu sao cũng là một cô gái chưa từng nếm trải mùi đời, bị hắn chọc ghẹo vài câu tâm thần liền dao động, không nhịn được liền mắng:

- Vô sỉ!!!

Lời vừa dứt, trường kiếm phóng xuất khỏi vỏ, hư không dứt khoát chém ra một kiếm. Nhìn thì đơn giản nhưng kiếm quang biến ảo khôn lường, mạnh mẽ vô cùng.

- Hahaa, hóa ra nàng biết nói chuyện!

Kiếm quang nhanh như sao sa, đánh thẳng vào vị trí mà Lê Vinh đang đứng.

Nghe thanh âm phát ra từ đôi môi mỹ nhân, Lê Vinh sáng rực đôi mắt, hữu thủ vung lên khuếch tán linh lực hùng hậu.

Kiếm quang sát ngay trước mặt, Lê Vinh vẫn thản nhiên như không, miệng gầm nhẹ một tiếng, tức thì xuất hiện một vầng hào quang bàng bạc, lơ lửng trên không trung che chắn toàn thân.

Để ý kỹ sẽ thấy trung tâm hào quang là một viên châu nhỏ bằng hạt đậu, không ngừng xoay tròn.

Công kích của Dương Hoàng Yến liền bị chặn đứng, không thể tiến thêm. Linh lực rệu rã.

Kiếm khí dần bị hào quang nuốt chửng, liền mờ dần, mờ dần.

Những tưởng đã phá được kiếm chiêu, bất ngờ nghe "oanh" một tiếng, Dương Hoàng Yến đằng xa đã tiếp tục tấn công đợt thứ hai.

"Vẫn là chiêu thức cũ." Lê Vinh khinh thường.

Giống như lần đầu, lại mờ dần đi.

Liền đó, Dương Hoàng Yến lại phách ra một kiếm tương tự.

Lê Vinh cười ha hả, thầm bảo: "Con nhỏ này thật ngu ngốc, liên tục như vậy để ta xem linh lực của ngươi có bao nhiêu cho đủ? Hi vọng ở trên giường cũng mạnh mẽ thế này, hé hé..."

"Bùng"

"Bùng"

"Bùng"

Mỗi lần kiếm quang chạm vào màn hào quang lại vang lên vài vụ âm thanh, rồi dần dần thu nhỏ lại.

Nhưng thật kỳ lạ! Linh lực ẩn chứa bên trong dù bị bào mòn song ruốt cuộc vẫn không bị tan biến.

Liên tục không ngừng.

"Bùng"

Kiếm thứ 17!

Thấy đối phương biết là không kết quả nhưng vẫn kiên trì công kích, Lê Vinh trong lòng chợt lạnh: "Không lẽ nàng ta có mưu đồ gì sao?"

Hắn không thèm dây dưa nữa, định tay đánh ra một chưởng phá nát kiếm quang.

"Oanh"

Kiếm thứ 18 chém xuống!

- Thiên Gia Kiếm Trận! Nhất Kiếm! Kết!

Sau tiếng quát của Dương Hoàng Yến, tức thì một luồng bạo động mãnh liệt bất ngờ bùng nổ, như thủy triều ùn ùn dâng lên.

Ngay nơi sóng lãng tưởng chừng đã tan biến, thiên địa linh khí bất ngờ hội tụ dày đặc.

- Kiếm trận?

Lê Vinh mặt mày choáng váng, vội định thần quan sát tỉ mỉ.

Là kiếm quang! Tuy có mờ nhạt nhưng không hề tán đi, cái sau chồng lên cái trước, dần trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi trùng điệp hợp nhất, nháy mắt, hình dáng một thanh cự kiếm khổng lồ, mang khí thế sát phạt vô cùng khủng bố.

Hóa ra Dương Hoàng Yến không phải làm việc vô nghĩa. Những chiêu kiếm vừa rồi chỉ là hư trương thanh thế, ẩn giấu việc nàng bố trí kiếm trận ngay trước mắt Lê Vinh.

Cảm nhận hơi thở nguy hiểm trí mạng áp sát ngay bên cạnh, Lê Vinh mồ hôi bất giác tuôn ra, trong lòng vô cùng bực tức. Không ngờ người con gái kia còn ẩn giấu chiêu bài lợi hại này.

Nhưng dẫu sao hắn vẫn là một cường giả Vương Cấp hàng thật giá thật, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liền há miệng thả ra một làn khói, chui tọt vào hạt châu trước mặt, tức thì hào quang rực rỡ muôn phần, xem chừng lực lượng phòng ngự tăng cao rất nhiều.

Cự kiếm vừa thành, trong sát na liền phóng thẳng về phía trước.

"Đoàng"

Sự va chạm mãnh liệt khiến màn hào quang bảo hộ Lê Vinh liền xuất hiện vẻ run rẩy, sắp bị phá vỡ.

Đến lúc này, Lê Vinh hoảng hốt, định tìm phương sách đối phó, đột nhiên nghe một tiếng thảnh thót như sấm dậy bên tai:

- Phá!!!

Cự kiếm "ong ong" như nhận lệnh. Mũi kiếm sắc nhọn mang nguồn linh lực cuồng bạo như muốn phá vỡ từng tấc không gian.

Không thể cản phá!

Thế như chẻ tre, "bang" một tiếng đã đánh tan tành màn hào quang. Đâm thẳng vào thân hình Lê Vinh.

"Đùng"

Âm thanh dữ dội vang lên.

Những cây cổ thụ trong phạm vi vài trăm thước liền đổ rạp. Đất đá bụi mù. Không cách nào nhìn rõ diễn biến bên trong.

Không gian như vặn vẹo, từng tràng nổ liên miên xuất hiện.

Rất lâu sau, kiếm khí tan đi, dần hiện lên một cảnh tượng hoang tàn.

Phía bên kia, Dương Hoàng Yến thần sắc nhợt nhạt, tuy cố gắng áp chế nhưng cuối cùng vẫn phun ra một dòng máu tươi.

Chiêu thức vừa rồi tuy cường đại nhưng tổn hao quá nhiều linh lực, cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào.

Sau vài nhịp hô hấp điều chỉnh những rối loạn trong nội thể, Dương Hoàng Yến cẩn thận phóng mắt quan sát. Chợt nhận ra không còn thấy bóng dáng tên thanh niên hắc ám kia đâu.

Tất nhiên, nàng không cho rằng một chiêu vừa rồi có thể tiêu diệt đối phương, mạnh nhất là đả trọng thương hắn, rồi nhân cơ hội chạy trốn.

Thiên Gia Kiếm Trận vốn là một bộ kiếm pháp đỉnh cấp, tu luyện đại thành liền có thể hình thành kiếm trận bao gồm chín mươi chín thanh cự kiếm, một khi bị bao vây dẫu là Thần Cấp cũng chỉ có nước co vòi mà chạy.

Chỉ là Dương Hoàng Yến tu vi còn quá yếu, thế nên không thể phát huy uy lực chân chính của Thiên Gia Kiếm Trận.

- Hahaa... Mỹ nhân làm ta bất ngờ đó! Được, được lắm...!!!

Đột nhiên thanh âm của Lê Vinh the thé vang lên.

Dương Hoàng Yến tức khắc xác định được phương hướng, liền ngửa mặt trông lên.

Trên không trung, Lê Vinh quần áo tơi tả, đầu tóc bị cháy xém, ngay cánh tay phải máu nhỏ xuống tong tóc, rõ ràng đã bị thương không hề nhẹ. Nhìn hắn trông không khác nào kẻ ăn mày.

Lê Vinh thầm kêu may mắn, vừa rồi hắn mạnh mẽ thi triển bí pháp thoát khỏi công kích. Đổi lại, nếu như chần chừ, hiện tại dẫu không chết song mất khả năng chiến đấu là điều chắc chắn.

- Lợi hại! Một đứa thượng giai Linh Cấp mà có thể làm ta bị thương như vầy. Nhất định phải "chăm sóc" nàng thật tốt rồi!

Khóe miệng Lê Vinh nhếch lên, sát khí hung bạo cuồn cuộn tuôn ra. Có vẻ hắn đã bị một kích vừa rồi làm nổi điên.

Nhìn hạt châu màu đen bị vỡ vụn trong lòng bàn tay, Lê Vinh giận dữ quát:

- Quỷ hồn! Hiện cho ta!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.