Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 111: Trí Tuệ Của Trưởng Bối



Liễu Phán Nhi trả lời: "Thím nói chia đều."

"A?" Lưu thị lại sửng sốt, lắc lắc đầu: "Như vậy quá không công bằng, nhà chúng ta chỉ có hai người chúng ta có khả năng làm việc nặng, còn lại đều là trẻ con. Chúng ta chia đều với bọn họ không thích hợp, chúng ta chiếm tiện nghi quá rồi."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta cũng nói như vậy, nhưng thím nói, chạy nạn cả đường đi do có ta, cả nhà bọn họ mới có thể sống sót. Sau khi ổn định, cũng là ta cho bọn họ dưa mầm, bọn họ mới có thể bán dưa kiếm tiền. Trong lòng cảm kích ta, cho nên muốn cùng nhau khai khẩn, sau đó chia đều, cảm tạ ta."

Lưu thị nghe thấy lời này, cẩn thận nghĩ nghĩ: "Nghĩ như vậy ta cảm thấy rất thích hợp, cũng đúng."

Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười: "Cho dù nhận như vậy rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy chiếm tiện nghi của nhà thôn trưởng, nhưng thím Thúy Hoa lại quá nhiệt tình, ta không chống đỡ được. Chẳng qua ta nói trong lúc khai khẩn, ta bao nhà nàng ấy ăn cơm, tận lực làm đồ ăn ngon cho bọn họ."

Nghe thấy lời này, Lưu thị sửng sốt, sau đó cười: "Như vậy cũng được, quần áo trong nhà cũng làm xong rồi, ngày mai ta đi theo khai khẩn. Ta mang theo Đại Bảo, A Lệ, A Phương, còn có A Dung xuống ruộng khai khẩn. Muội ở nhà nấu cơm, nhìn Tiểu Bảo và A Nam.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy được, đại tẩu, chờ nguyệt sự của ta hết, ta cũng đi khai khẩn. Đồ ăn mấy ngày nay giao cho ta, ta tới nghĩ cách."

Lý Đại Bảo nghe nói trong nhà phải khai khẩn, đôi mắt càng sáng lấp lánh: "Nương, chúng ta lại phải khai khẩn sao? Ai nha, vậy thật sự là quá tốt rồi."

Bọn nhỏ mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, Liễu Phán Nhi nghe thấy mà trong lòng thấy ê ẩm, ấm áp.

"Còn có ta." Lý Lệ và Lý Phương trăm miệng một lời, cũng phải đi làm theo.

Lý Dung thanh thúy trả lời: "Nương, chúng ta không sợ mệt, mệt mỏi thì nghỉ một lát, nghỉ ngơi là hết. Nóng thì chúng ta đội mũ trúc, uống nhiều nước. Còn đỡ hơn lúc chúng ta chạy nạn vừa mệt vừa đói còn lo lắng hãi hùng nhiều. Hơn nữa nếu chúng ta không khai khẩn trông dưa, hiện tại sao có thể bán dưa chứ?”

Liễu Phán Nhi nhìn đứa nhỏ tích cực như vậy, cười hỏi: "Khai khẩn rất nóng, các con không sợ mệt, không sợ nóng sao?” Lý Tiểu Bảo và A Nam nhỏ không thể khai khẩn, nhưng bọn họ nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nương, chúng ta biết nhóm lửa, giúp nương nấu cơm."

Lý Tiểu Bảo cướp lời nói: "Nương của con ơi, con biết. Mùa xuân gieo một hạt ngô, mùa thu thu hoạch một vạn hạt. Hiện tại chúng ta vất vả, sau này sẽ có thu hoạch."

"Đúng vậy, khai khẩn, nhà chúng ta có thể có nhiều đất hơn. Nương, ta cũng vậy." Lý Phương nóng lòng muốn thử, cũng muốn tận lực vì cái nhà này.

"Đã biết ạ, nương." Đám người Lý Đại Bảo đồng ý, chuẩn bị ngày mai đi khai khẩn.

Sự hoảng sợ và đói khát ngay lúc đó, vẫn luôn thúc giục bọn họ nỗ lực, nói theo phương diện khác cũng là một loại động lực.

"Được, các con làm một số chuyện bản thân mình có khả năng làm, không thể làm thì đừng cố gắng quá, không thì cơ thể mệt c.h.ế.t đó." Liễu Phán Nhi nói, bọn nhỏ cần mẫn, nhưng cũng không thể để đứa nhỏ không quan tâm đến cơ thể.

Đứa nhỏ nhà nghèo sớm đã phải làm việc, ký ức chạy nạn khắc sâu vào ấn tượng của bọn họ, khả năng cả đời này đều không thể quên.

Mặt khác Chu Thúy Hoa về nhà, nói với người trong nhà, ngày mai tiếp tục cùng nhau khai khẩn với Liễu Phán Nhi, đến lúc đó chia đều.

Thôn trưởng Lý tốt bụng, hơn nữa trong lòng vẫn luôn nghĩ đến công lao của Liễu Phán Nhi, gật đầu, nuốt nước kho trong miệng xuống: "Vậy được, không có vợ Nguyên Thanh hỗ trợ, chúng ta cũng không thể có cuộc sống thoải mái như hôm nay."

Chu Thúy Hoa cũng cười nói: “Đúng vậy, nhìn chúng ta ăn thịt, chan canh kho phía trên lên, đều là vợ Nguyên Thanh nghĩ ra."

Lúc này vợ Lý Nguyên Gia nghe thấy lời này thì trong lòng không vui, nước thịt kho này ăn rất ngon, nhưng bọn họ tiêu tiền mua, không phải Liễu thị tặng.

"Nương, mua nước thịt kho tốn hai mươi văn tiền." Vợ Nguyên Gia nhỏ giọng nhắc nhở, cũng không phải lấy không của Liễu Phán Nhi.

Chu Thúy Hoa nghe thấy lời này, hơn nữa biểu cảm những người khác giống như cũng có chút không vui, nàng ấy cảm thấy cân giáo dục hành vi ăn no cơm rồi thì đập nồi này.

"Ha ha, tiền con mua nước thịt kho từ đâu ra? Tiền riêng của con hay là con kiếm tiền?" Chu Thúy Hoa hỏi, cũng không tức giận, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc.

Vợ Nguyên Gia nghe thấy lời này thì sửng sốt, không nói gì, một câu thôi đã khiến nàng câm miệng.

Chu Thúy Hoa thấy ánh mắt những người khác có chút trốn tránh, tận lực kiên nhẫn giải thích: "Các con chỉ nhìn thấy chúng ta giúp vợ Nguyên Thanh, nhưng các con quên vợ Nguyên Thanh giúp chúng ta rất nhiều. Trên đường chạy nạn cứu mạng chúng ta. Khả năng các con cảm thấy việc này từ rất lâu rồi, con sắp quên mất. Nhưng các con đừng quên, chúng ta ăn mỳ trắng, ăn gạo trắng, ăn thịt, đều là do bán dưa mới mua được. Dưa mầm do vợ Nguyên Thanh tặng miễn phí cho chúng ta. Ngoài ra còn có nhiều mầm khoai lang đỏ như vậy. Chuyện gần như thế chẳng lẽ cũng đã quên sao?"

Thôn trưởng Lý phụ họa với thê tử, ân cần dạy bảo với bọn nhỏ: "Những cái khác không nói, nhưng các con nhìn tác phong làm việc của vợ Nguyên Thanh này không phải là nữ tử bình thường đâu. Lần trước nhìn thấy khâm sai Cố đại nhân, ta sợ tới mức cảng chân run run, Nguyên Gia còn trốn sau ta. Nhưng Vợ Nguyên Gia người ta tự nhiên tốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói thỉnh cầu của chúng ta với khâm sai Cố đại nhân, tranh thủ cơ hội tương lai có thể ở phương Nam an gia."

Lý thái nãi nãi nghe thấy nhi tử và con dâu hiểu rồi, không bởi vì cuộc sống trong nhà tốt quá mà quên người đã từng trợ giúp bọn họ.

Vợ của Nguyên Lãng vẫn luôn bù đầu ăn cơm, dù sao trong nhà này có cha mẹ chồng làm chủ, cho dù cha mẹ chồng không làm chủ được, không phải còn có nãi nãi sao?

Con thứ hai Lý Nguyên Lãng của Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý cười nói: "Vừa nói như vậy, đệ muội vợ Nguyên Thanh, thật sự lợi hại. Lúc này mới bao lâu chứ, mà đã biết nói tiếng địa phương rồi." "Đúng rồi, nhà nàng ăn ngon hơn nhà ta, con cảm thấy nàng sẽ cho chúng ta ăn đồ tệ sao?" Lúc Chu Thúy Hoa nói lời này, quay đầu trừng mắt liếc nhìn con dâu cả, kiến thức hạn hẹp.

Nhi tử Lý Nguyên Kỳ nhỏ nhất nghe thấy lời Chu Thúy Hoa nói này, lập tức cực kỳ vui: "Nương, thật vậy sao ạ? Tẩu tử vợ Nguyên Thanh cung cấp cơm?"

"Không chỉ có như thế đâu, chúng ta làm ăn với cửa hàng lương thực Ngô gia đều do vợ Nguyên Thanh nói, mới có thể bán được giá cả cao như vậy, còn không cần đến trấn Bạch Sa bán." Trong lòng Chu Thúy Hoa cảm kích, cũng hy vọng người trong nhà cảm kích Liễu Phán Nhi: "Cùng nhau khai khẩn, vợ Nguyên Thanh thiếu người lớn, nhưng mấy đứa nhỏ hơi lớn một chút cũng biết nhổ cỏ. Ngoài ra vợ Nguyên Thanh còn nói, trong lúc khai khẩn cơm mọi người ăn do nàng bao."

Vợ Nguyên Gia ngượng ngùng cười cười, không tiếp tục nói gì nữa.

Lý thái nãi nãi cười ha hả: "Các con à, nhìn mọi chuyện, không thể chỉ nhìn một phía. Vợ Nguyên Thanh này không bình thường, dù cho chúng ta khai khẩn đất hoang rất nhiều, nhưng không biết gieo trồng cái gì, cho dù cuối cùng có thu hoạch được đất hoang, đoán chừng tiền kiếm được cũng không nhiều lắm. Nhưng chúng ta đi theo người thông minh, vợ Nguyên Thanh trông cái gì, chúng ta trông theo cái đó, sẽ chỉ có chỗ tốt thôi."

Dù sao không tới lượt một con dâu thứ hai làm chủ, có sức như thế còn không bằng ăn đồ ăn nhiêu một chút, ăn thêm một thịt mới có sức lực làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.